Lạc Ninh Hinh lại lang thang trên đường, cô nhìn thành phố Nam Vương phồn hoa rộng lớn, lại chẳng có nơi nào để cô dung thân.
Cô nhớ Âu Dương Tư Thần, nhưng lại không dám gọi cho anh, cô sợ lại làm Âu Dương Tư Thần lo lắng cho cô.
Không biết vì điều gì dẫn cô đến dinh thự Tulip của Âu Dương Tư Thần, cô đứng bên ngoài khá lâu, từng cơn gió lạnh thổi vào người, khiến cô lạnh run.
Lạc Ninh Hinh không dám đi vào, cô tìm một chỗ trống ngồi xuống trầm mặc.
Bên này Du Cảnh nghe vệ sĩ báo lại, đã lập tức chạy xe đến, nhìn thân hình nhỏ bé luôn hứng chịu đầy sóng gió của cô, hắn lại thở dài.
Du Cảnh nhấc máy gọi cho Âu Dương Tư Thần.
" Boss, là tôi đây!"
" Lạc tiểu thư đang gặp chuyện! Cô ấy đang ngồi trước dinh thự của anh."
Âu Dương Tư Thần sốt ruột, tính theo giờ ở thành phố Nam Vương, bây giờ đã hơn một giờ đêm, Lạc Ninh Hinh sao còn ở bên ngoài được? Âu Dương Tư Thần hỏi Du Cảnh.
" Cô ấy đã gặp chuyện gì?'
Du Cảnh trước khi đến đây đã biết hết
mọi chuyện, hắn nói lại từng chi tiết với Âu Dương Tư Thần.
Nghe xong mặt của
Âu Dương Tư Thần tức khắc tối sầm lại, anh ra lệnh cho Du Cảnh.
" Hàn Mộc Nhu, con gái cưng của Hàn gia sao? Nhất định không được để yên cho cô ta! Cô ta dám đối xử với Ninh Hinh như thế nào, cứ thế mà trả lại."
" Chưa hết kể từ bây giờ, ngăn chặn mọi tài nguyên của Hàn gia.
Tiến hành phong sát!"
Du Cảnh cười thầm, thì ra Hàn Mộc Nhu chọn cái chết, động đến ai không động, lại dám động vào bảo bối của Âu Dương Tư Thần.
Âu Dương Tư Thần ngắt điện thoại của Du Cảnh xong, anh nhanh chóng gọi cho Hạ quản gia.
Nhận được mệnh lệnh, Hạ quản gia cùng hai nữ hầu lập tức đi nhanh ra cổng.
Lạc Ninh Hinh nhìn thấy Hạ quản gia, cô hơi xấu hổ pha chút ngượng ngùng, Hạ quản gia nhìn cô nói.
" Lạc tiểu thư, thiếu gia muốn cô vào trong! Bên ngoài gió thổi lạnh, sẽ trở bệnh đấy."
" Sao anh ấy biết cháu ở đây?" Lạc Ninh Hinh bất ngờ hỏi Hạ quản gia.
Đúng lúc bụng cô cũng reo lên, tối qua ở bữa tiệc cô đã ăn gì đâu, nên đã đói meo lên rồi.
Hạ quản gia nhìn cô hai má ửng hồng vì ngượng lại nói tiếp.
" Lạc tiểu thư, vào trong đi! Chu thẩm sẽ nấu canh cho cô ăn."
Lạc Ninh Hinh chỉ còn cách gật đầu theo Hạ quản gia vào trong, bên trong nước ấm đã chuẩn bị sẵn, cùng với quần áo sạch sẽ xếp ngay ngắn chuẩn bị cho cô.
Tắm một cái thoải mái, Lạc Ninh Hinh xuống lầu, Chu thẩm đã chuẩn bị canh gà nóng hổi, thơm ngọt cho cô.
Ngồi vào bàn ăn, Lạc Ninh Hinh thích thú với tay nghề của Chu thẩm vô cùng, vì đói nên thoáng một cái cô đã ăn xong.
Cô nhin Chu thẩm và Hạ quản gia nói.
" Cảm ơn Chu dì và Hạ quản gia đã chăm sóc cho cháu! Thật xin lỗi, vì đêm khuya lại đến làm phiền ạ!"
" Trước sau cũng là người một nhà! Lạc tiểu thư đừng khách sáo như vậy." Chu thẩm cười phúc hậu nói.
" Người một nhà" Lạc Ninh Hinh cảm thấy tâm trạng hôm nay cũng không tệ như cô nghĩ, ít ra còn có người xem cô như người nhà.
" Lạc tiểu thư, đã trễ rồi! Cô nên nghĩ ngơi sớm, tôi đưa cô lên phòng."
Hạ quản gia mỉm cười nhìn cô nói, Lạc Ninh Hinh quay lại chào Chu thẩm rồi theo Hạ quản gia lên lầu.
Đang đi trên hành lang dài, Lạc Ninh Hinh bỗng lên tiếng gọi Hạ quản gia.
" Hạ quản gia!"
" Có chuyện gì sao? Lạc tiểu thư." Hạ quản gia dừng lại nhìn cô hỏi.
Lạc Ninh Hinh mím môi, có chút ngập ngừng.
" À cái đó....!đêm nay cháu ngủ ở phòng của Tư Thần có được không ạ?"
" Dĩ nhiên là được! Bây giờ tôi đưa cô đến phòng của thiếu gia." Hạ quản gia đồng ý ngay lập tức.
Lạc Ninh Hinh có chút xấu hổ, cô không ngờ Hạ quản gia đồng ý nhanh như vây.
Phòng của Âu Dương Tư Thần ở tầng một, nên cũng không mất nhiều thời gian để đi đến, đưa cô vào phòng, Hạ quản gia chúc cô ngủ ngon rồi đi về phòng của mình.
Lạc Ninh Hinh đưa mắt nhìn một vòng, phòng của Âu Dương Tư Thần rất lớn, trang trí đơn giản với tông màu chủ đạo là đen và trắng, nhưng không kém phần sang trọng, có cả một phòng giữ quần áo lớn.
Lạc Ninh Hinh mở cửa đi vào, nhìn tây trang của Âu Dương Tư Thần treo hàng loạt trên tủ phẳng phiu, đa số đều là màu đen, cũng là được thiết kế riêng cho anh.
Nhìn đến tủ để kẹp caravat, bên trong một chiếc hộp sang trọng tinh tế, là cái kẹp caravat cô mua cho Âu Dương Tư Thần.
Dù nó không thể bằng đồ của anh, nhưng Âu Dương Tư Thần rất thích, đó là món quà đầu tiên cô tặng cho anh.
Sau khi tham quan phòng giữ quần áo xong, Lạc Ninh Hinh chân giẫm lên thảm lông màu xám bên dưới, cô đi đến bên giường ngủ nằm xuống.
Dù đã được người hầu quét dọn mỗi ngày, cô vẫn có thể ngửi được mùi của Âu Dương Tư Thần, mùi hương nam tính thoang thoảng len lỏi vào mũi cô.
Nằm ở đây, cô có cảm giác như Âu Dương Tư Thần đang ở bên cạnh cô vậy.