Hàn Mặc Uy xây xẩm mặt mày, chân muốn đứng không vững.
Bọn họ mới vừa ký hợp đồng thôi, bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, Thiên Tinh là công ty điện tử nước ngoài lớn, tiếng nói của họ rất có giá trị.
Nếu để mọi người biết, chất lượng linh kiện của Hàn thị có vấn đề, thì cổ phiếu sẽ rớt thảm hại.
" Ba, người có sao không?" Hàn Mặc Phong đứng bên cạnh lo lắng vì Hàn Mặc Uy.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, trợ lý Lương tiếp tục nói.
" Không hiểu sao những đối tác lớn nhỏ khác cũng đòi hủy bỏ hợp đồng! Tình trạng công ty đang rất rối loạn."
Hàn Mặc Uy nghe xong như muốn mệnh, ông ta lên cơn đau tim khụy ngay tại chỗ, cả nhà chấn kinh rồi lập tức đưa Hàn Mặc Uy đến bệnh viện.
Vì cấp cứu kịp thời, nên Hàn Mặc Uy đã qua cơn nguy kịch.
Lâm Như Tuyết cùng Lâm Văn Thành nghe tin cũng tức tốc chạy vào bệnh viện.
Nghe Hàn Mặc Phong thuật lại mọi chuyện, Lâm Văn Thành vỗ vỗ vai hắn trấn an.
" Con đừng lo! Ta sẽ không để Hàn thị có chuyện gì đâu, dù sao con cũng sắp là người một nhà với ta rồi."
Lâm Như Tuyết nghe Lâm Văn Thành nói trong lòng vui vẻ tột đổ, còn tỏ vẻ ngượng ngùng.
Hàn Mặc Phong tuy không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cuộc thi thiết kế dần đi đến hồi kết, từ lúc Âu Dương Tư Thần ra nước ngoài đến nay, cũng được ba tuần rồi, còn một tuần nữa là đến cuộc thi chung kết.
Lạc Ninh Hinh đang rất gấp rút hoàn thành tác phẩm cho vòng chung kết.
Từ khi có kết quả vào vòng chung kết, Lâm Như Tuyết rất bực bội vì Lạc Ninh Hinh có thể thuận lợi tiến vào, cô ta lại càng không cam lòng khi nhìn thấy tác phẩm của Lạc Ninh Hinh.
Làm sao cô ta có thể để yên cho Lạc Ninh Hinh được.
Trước đó một tuần.
Tại một quán cà phê gần trường học, Lâm Như Tuyết ngồi ở bên trong đội mũ rộng và đeo kính để che bớt khuôn mặt mình.
Không lâu sau đó, một cô gái chừng hai mươi cũng tiến vào, cô nhìn xung quanh rồi lấy điện thoại ra gọi.
" Tôi ở trước mặt cô đây, mau đến đây ngồi đi." Lâm Như Tuyết bắt máy nói.
Cô gái nhìn Lâm Như Tuyết gật đầu rồi tắt máy đi tới, vừa ngồi xuống Lâm Như Tuyết đã đi thẳng vào vấn đề.
" Cô tên Trần Tuệ Tuệ đúng không?" Lâm Như Tuyết hỏi
" Đúng vậy! tôi là Tuệ Tuệ."
" Nhiệm vụ của cô là ăn cắp tác phẩm của Lạc Ninh Hinh, chính là cô gái này."
Lâm Như Tuyết nói tên Lạc Ninh Hinh ra cho Trần Tuệ Tuệ nghe.
Trần Tuệ Tuệ chưa hiểu lắm hỏi lại.
" Sau đó, tôi phải làm gì với tác phẩm của cô ấy?"
" Cô hãy đem tác phẩm bán đi, đưa cho một thượng hiệu nhỏ nào đó, để họ hoàn thành tác phẩm bán ra thị trường, trước khi cuộc thi diễn ra." Lâm Như Tuyết nói.
Đưa tay cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm, Lâm Như Tuyết lại tiếp tục cuộc trò chuyện.
" Tôi muốn cô phải khiến cho mọi người nghĩ Lạc Ninh Hinh là kẻ ăn cắp ý tưởng, đạo nhái thiết kế.
Cô làm được chứ?"
Trần Tuệ Tuệ có chút sợ, cô ta nói.
" Chuyện này bị phát hiện, sẽ ảnh hưởng rất lớn với tôi sau này."
" Trần tiểu thư, tôi biết mẹ cô bệnh nặng cần tiền chữa trị, nếu cô làm tốt tôi sẽ lo hết viện phí cho mẹ cô."
" Sau đó, tôi cũng sẽ cho cô thêm một số tiền để rời khỏi đây, vả lại chuyện này chỉ tôi và cô biết sẽ không ai phát hiện đâu."
Lâm Như Tuyết nhìn Trần Tuệ Tuệ do dự, cô ta liền dùng thủ đoạn trấn an Tuệ Tuệ.
" Vậy tôi sẽ đồng ý giúp cô, chỉ mong cô giúp mẹ của tôi trị bệnh." Trần Tuệ Tuệ không do dự nữa, đồng ý ngay lập tức.
" Trần tiểu thư, thành giao."
" Tôi sẽ không để cô thiệt thòi đâu!"
Lâm Như Tuyết nói chắc chắn như đinh đóng cột, thỏa thuận xong xuôi, hai người nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, mỗi người một hướng.
Buổi tối đang miệt mài chỉnh sửa các mẫu thiết kế , Âu Dương Tư Thần gọi đến cho Lạc Ninh Hinh, nhìn số máy quen thuộc Lạc Ninh Hinh buông đồ xuống cầm lấy điện thoại.
" Em đang làm gì?" Âu Dương Tư Thần giọng trầm ấm hỏi.
" Còn hơn một tuần nữa là em phải thi chung kết rồi, em đang chỉnh sửa bản vẽ, ngày mai lại đến nơi tổ chức để bắt đầu biến những bản vẽ thành tác phẩm thật." Lạc Ninh Hinh trả lời .
" Bây giờ cũng muộn lắm rồi, làm xong thì ngủ đi! Anh không làm phiền nhà thiết kế làm việc nữa." Sợ quấy rầy Lạc Ninh Hinh làm việc, Âu Dương Tư Thần muốn nhanh kết thúc cuộc gọi.
Lạc Ninh Hinh có chút hụt hẫng, nhưng cô biết Âu Dương Tư Thần đang lo lắng cho cô, nên cô cũng không vì vậy mà thấy buồn.
"Vậy chúc anh ngủ ngon! Em yêu anh."
Lạc Ninh Hinh ngọt ngào nói.
" Ngủ ngon, anh cũng yêu em!" Âu Dương Tư Thần cũng nhẹ nhàng đáp lại cô.
Cúp điện thoại của Lạc Ninh Hinh, Âu Dương Tư Thần sải bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ban đêm ở Paris thật mỹ lệ, nhưng vì nơi đây không có Lạc Ninh Hinh nên Âu Dương Tư Thần cũng thấy thật buồn tẻ.
Âu Dương Tư Thần trầm ngâm suy nghĩ, rồi lấy điện thoại gọi cho Du Cảnh dặn dò gì đó, sau đó cúp máy.
" Anh sẽ không để cho em gặp khó khăn thêm nữa." Âu Dương Tư Thần nói xong, lại nhìn trong điện thoại là hình ảnh của Lạc Ninh đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời.