Ngày mới ở Paris đã bắt đầu, đêm qua Lạc Ninh Hinh không biết khi nào cũng đã ngủ ngon lành bên Âu Dương Tư Thần.
Mặt trời bắt đầu ngoi lên, Âu Dương Tư Thần lại là người dậy sớm hơn, nhìn bên cạnh cô gái đáng yêu của anh đang ngủ, anh khẽ thì thầm vào tai cô.
" Bảo bối mau dậy thôi! Mặt trời đã lên cao lắm rồi!"
Hơi thở ấm nóng của anh làm lỗ tai của Lạc Ninh Hinh ngứa ngáy, cô khó chịu xoay lưng lại về phía anh, vẫn không có ý định rời khỏi giường.
Âu Dương Tư Thần không bỏ cuộc, anh đưa tay với vào áo ngủ của cô.
" Còn không thức dậy, anh ăn em luôn đó!" Âm thanh nhẹ như gió lướt qua tai cô.
Lạc Ninh Hinh dây thần kinh căng chặt, lập tức bật dậy mở to mắt nhìn Âu Dương Tư Thần cười trừ.
" Em dậy rồi đây! Chúng ta mau chuẩn bị thôi."
Nói xong, Lạc Ninh Hinh chạy như bay vào phòng tắm.
Cả hai người cùng mặc đồ đôi, Âu Dương Tư Thần lẫn Lạc Ninh Hinh đều mặc đồ trắng, có họa tiết sọc đen đỏ bắt mắt.
Ở dưới phòng ăn, Lucy cùng Hạo Hiên đang ngồi ăn sáng, nhìn thấy hai người nắm tay ngọt ngào đi xuống, Lucy có chút ganh tị.
" Brian, mới sáng mà chúng ta được ăn cẩu lương rồi kìa! Em cũng muốn được như vậy nha!" Lucy châm chọc bát cao âm thanh nói với Hạo Hiên.
Hạo Hiên chỉ phì cười, lại điềm tĩnh tiếp tục ăn sáng.
Âu Dương Tư Thần cùng Lạc Ninh Hinh ngồi xuống bàn ăn.
" Được, nếu công việc có thể hoàn thành tốt, tôi sẽ cho hai người nghỉ phép để hẹn hò." Âu Dương Tư Thần ra vẻ ông chủ dùng anh ngữ nói.
" Ok, tôi sẽ hoàn thành xuất sắc!" Lucy như được tiếp thêm năng lượng, hứng khởi đồng ý.
Từ lúc cô làm bạn gái của Hạo Hiên, cả hai chưa từng có thời gian hẹn hò, xoay quanh họ chỉ có công việc ở Âu Dương Đế Đoàn.
Ăn sáng xong, Âu Dương Tư Thần cùng Lạc Ninh Hinh nhanh chóng ra xe, để cô chuẩn bị đi khám phá nơi được gọi là "Kinh Đô Ánh Sáng".Địa điểm đầu tiên, Âu Dương Tư Thần đưa cô đi chính là Bảo tàng Louvre, vì cô có niềm đam mê với những tác phẩm nghệ thuật.
Một trong những bảo tàng lớn và quan trọng nhất thế giới, nơi trưng bày những tác phẩm nghệ thuật, kiệt tác của nhân loại.
Bảo tàng trải dài ở ba cung điện Louvre rộng lớn, còn có một kim tự tháp bằng kính hiện đại, ấn tượng.
Ngoài những tác phẩm khác, Lạc Ninh Hinh cực kỳ thích nhất bức tranh nàng Mona Lisa.
Cô như một đứa trẻ đáng yêu, thích thú chiêm ngưỡng từng tác phẩm, lại tỉ mỉ quan sát từng chi tiết.
" Uống một chút nước đi, em đã dạo rất lâu ở đây rồi! Có mệt không?" Âu Dương Tư Thần hỏi, tay lại mở nắp chai nước ân cần đưa cho cô.
" Không mệt, em vẫn còn đang sung sức lắm!" Lạc Ninh Hinh nhận lấy chai nước, cô hóm hỉnh trả lời.
Đã xem xong bảo tàng, địa điểm tiếp theo mà cô đến là Nhà Thờ Đức Bà Notre Dame, một nơi tôn nghiêm, nhưng cũng không kém phần hoành tráng.
Sau bữa ăn trưa, hai người lại ngồi trên thuyền, thả mình trôi trên dòng sông Seine, ngắm nhìn thành phố Paris tráng lệ.
Âu Dương Tư Thần đưa cô đến cầu Pont des Arts, nắm lấy đôi tay non mềm của cô thề thốt.
" Dù bây giờ không thể đem ổ khóa tình yêu treo ở đây được nữa, nhưng anh có thể bảo đảm với em ngay tại đây, nơi gắn kết tình yêu!"
" Cả thế giới của anh sau này chỉ dành cho mình em thôi! Âu Dương Tư Thần anh nguyện suốt cuộc đời này chỉ yêu em!" Từng lời từng chữ, Âu Dương Tư Thần nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô nói, ánh mắt nói lên sự thật lòng, chân thành của anh đối với cô.
Lạc Ninh Hinh cảm động, đôi mắt cô bắt đầu ẩm ướt, Âu Dương Tư Thần tiến đến hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
" Đừng khóc, anh chỉ muốn nhìn em mỉm cười mỗi ngày thôi." Anh lại lên tiếng, rồi ôm lấy Lạc Ninh Hinh.
" Vậy anh đừng bao giờ nuốt lời đấy, em sẽ đeo bám anh suốt đời! Sau này không được chê em phiền, không được giấu giếm em, không được để em phải lo lắng." Lạc Ninh Hinh cũng đáp lại cái ôm ấm áp của anh, rồi trầm giọng lên tiếng.
Màn đêm buông xuống, cả thủ đô Paris lên đèn sáng rực, Lạc Ninh Hinh cũng đã biết được vì sao nơi đây được gọi là Kinh Đô Ánh Sáng.
Biệt danh đã nói lên tất cả, vẻ lộng lẫy của Paris vào ban đêm.
Nơi cuối cùng hai người đến là tháp Eiffel, ban đêm dưới ánh đèn nó thật hùng vĩ, hoa lệ.
Cả một ngày trời đi khắp nơi, chân Lạc Ninh Hinh bắt đầu mỏi nhừ và đau.
Cô di chuyển chậm lại, Âu Dương Tư Thần nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh đỡ cô đến một băng ghế ngồi xuống.
" Đau sao? Anh giúp em xoa bóp!" Miệng vừa nói, bàn tay to lớn của Âu Dương Tư Thần đã nhanh chóng tháo giày trên chân cô ra, động tác nhẹ nhàng xoa xoa chân Lạc Ninh Hinh.
Một số cô gái trẻ đi ngang nhìn Âu Dương Tư Thần mà ao ước, lại ném cho Lạc Ninh Hinh một ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị.
" Chúng ta trở về thôi! Em cảm thấy mệt rồi!" Lạc Ninh Hinh khó chịu nói với anh.
" Anh cõng em, chân em sưng rồi, từ đây đến chỗ đỗ xe khá xa." Âu Dương Tư Thần đồng ý ngay lập tức.
" Ừm!" Lạc Ninh Hinh ừ nhẹ một tiếng, cô nhanh chóng leo lên lưng Âu Dương Tư Thần.
Trên đường, ai cũng nhìn chằm chằm vào hai người.
" Bạn trai em đẹp thế này, không thể để người khác nhìn được." Lạc Ninh Hinh nói nhỏ vào tai Âu Dương Tư Thần, sau đó cô dùng khăn quàng cổ, che bớt gương mặt của anh.
" Đúng vậy! Gương mặt đẹp trai thế này, chỉ có mỗi bảo bối của anh được xem thôi, độc quyền dành cho em!" Âu Dương Tư Thần lại ôn nhu nói.