Vũ Đình ngồi xuống, cô ngơ ngác nhìn ba người đàn ông trước mặt.
" A chị dâu, chị đến rồi!" Vệ Tư Hàn trông thấy Lạc Ninh Hinh là bô bô cái miệng lên.
Vũ Đình càng hoang mang hơn, cô nhìn Lạc Ninh Hinh bằng đôi mắt tò mò.
" Thật ra là mình có bạn trai rồi! Ba người này đều là anh em của anh ấy." Lạc Ninh Hinh thì thầm vào tai của Vũ Đình.
" Cái gì? Cậu có bạn trai rồi, lại không nói cho mình biết!" Vũ Đình bất ngờ kêu lên.
" Vì mọi chuyện đến nhanh quá, nên mình không biết bắt đầu từ đâu." Lạc Ninh Hinh ngại ngùng trả lời.
Cả ba tên nhìn hai người cứ thì thà thì thầm mà khó chịu, Lục Thần Vũ gọi cho hai người nước trái cây, sau đó bắt đầu giới thiệu.
" Chào cô, tôi tên Lục Thần Vũ, bạn của Lạc Ninh Hinh.
Rất vui được gặp cô!" Hắn nhìn Vũ Đình nói, thật ra hai người đã gặp nhau hai lần rồi, mà bây giờ cô mới biết được tên của hắn.
Vũ Đình mỉm cười gật đầu.
" Chào anh, tôi tên gọi Vũ Đình! Cũng là bạn thân của Lạc Ninh Hinh.
Rất vui được gặp anh!"
Nghe Vũ Đình cùng Lục Thần Vũ giới thiệu, Mặc Vũ cũng lên tiếng.
" Tôi tên Mặc Vũ, còn thằng ngốc bên cạnh là Vệ Tư Hàn, rất vui được quen biết cô.
Mặc Vũ vừa nói, vừa chỉ vào Vệ Tư Hàn đang say ngất ngây, không biết gì nằm dài trên ghế.
Vũ Đình gật đầu với Mặc Vũ, cô lại nhìn quanh trong phòng, rồi lại nhìn Lạc Ninh Hinh.
" Nhưng bạn trai cậu là ai?" Vũ Đình hỏi nhỏ.
" Anh ấy không ở đây, đang ở nước ngoài giải quyết công việc.
Khi nào anh ấy trở về, mình sẽ mang anh ấy đến gặp cậu." Lạc Ninh Hinh nhắc đến Âu Dương Tư Thần là thấy vui vẻ
Cả nhóm năm người trò chuyện một lúc, thì cũng đã khuya, Mặc Vũ phụ trách đưa ma men Vệ Tư Hàn trở về, còn Lục Thần Vũ có nhiệm vụ đưa Lạc Ninh Hinh và Vũ Đình an toàn về nhà.
Chung cư Lạc Ninh Hinh gần hơn, nên Lục Thần Vũ đưa cô về trước, sau đó lại lái xe chở Vũ Đình về.
Không khí trên xe bỗng yên tĩnh đến lạ, không ai nói với ai câu nào.
" Ừm, thật ra lúc trước cảm ơn anh rất nhiều, không có anh không biết tôi sẽ như thế nào?" Vũ Đình tìm một lý do để bắt chuyện trước.
" Không cần cảm ơn, tôi giúp cô chỉ vì cô là bạn của Lạc Ninh Hinh thôi, không cần phải để tâm đâu!" Lục Thần Vũ ngữ khí nhẹ tênh đáp lời cô.
Vũ Đình ngượng đến chín mặt, tay đan vào nhau bối rối, thì ra vì cô là bạn của Lạc Ninh Hinh nên hắn mới ra tay a.
Không khí bây giờ còn căng thẳng hơn, Vũ Đình cũng im lặng trầm mặc, đưa mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa xe.
Tại sao ngồi với Lục Thần Vũ lại khiến tim cô nhảy loạn xạ như vậy, xe dừng trước biệt thự Vũ gia, Vũ Đình nhanh chóng cảm ơn, rồi bước xuống xe, đi nhanh vào bên trong.
Lục Thần Vũ không nhìn đến, hắn biểu cảm không cảm xúc, nhấn ga chạy mất.
Lúc này Vũ Đình vẫn chưa đi vào, cô ẩn mình sau cánh cửa nhìn theo, đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, cô mới thở dài nhẹ bước vào trong.
Về đến chung cư của mình, Lục Thần Vũ mới nhìn sang ghế phụ, một chiếc khăn quàng cổ màu hồng đang nằm ở đó.
Lúc xuống xe, Vũ Đình vội vàng mà làm rơi lại, cô không hay biết.
Lục Thần Vũ nhìn nó trầm tư một lát, sau đó hắn với tay cầm lấy khăn mang lên nhà.
Ngày hôm sau, Lạc Ninh Hinh tâm trạng vui vẻ đi đến trường học, vừa vào cổng đã gặp Hàn Mặc Phong.
" Lạc Ninh Hinh, mấy ngày nay không thấy em đến trường, cũng không liên lạc được! Em không sao chứ?" Hàn Mặc Phong quan tâm hỏi cô.
" À không có gì đâu ạ! Em chỉ là có chút việc riêng cần giải quyết thôi." Lạc Ninh Hinh trả lời anh.
" Vậy anh cũng yên tâm rồi!" Hàn Mặc Phong nhẹ nhõm nói.
Lâm Như Tuyết như là cái đuôi của Hàn Mặc Phong, vừa thấy anh cô ta đã nhanh chân bước đến, còn khoác tay tình cảm trước mặt mọi người.
" Ninh Hinh, mấy hôm rồi không gặp! Tôi rất lo cho cô đó!"
" Còn nữa, tháng sau tôi và Mặc Phong tổ chức lễ đính hôn! Đến lúc đó mong cô sẽ đến chúc phúc chúng tôi!" Lâm Như Tuyết nhanh miệng nói, rồi từ trong túi lấy thiệp mời đưa cho Lạc Ninh Hinh.
" Vậy thì chúc mừng hai người, tôi nhất định sẽ đến!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười đưa tay nhận lấy thiệp.
Chỉ có Hàn Mặc Phong đứng đó nội tâm buốt lạnh, anh nào muốn sẽ cùng Lâm Như Tuyết đính hôn, nhưng vì công ty của ba mình, mà hôn ước của anh và Lâm Như Tuyết được thúc đẩy mạnh.
Hàn Mặc Phong không muốn nói thêm về vấn đề này, anh buồn bã tạm biệt Lạc Ninh Hinh, rồi đi khỏi đó.
Ai biết được là anh đã say nắng Lạc Ninh Hinh, ban đầu chỉ là chút ấn tượng nhỏ, dần dần trở thành thích.
Bây giờ tình cảm lớn dần lên, Hàn Mặc Phong đã hiểu được trái tim anh muốn gì, nhưng lại không cách nào có thể hủy hôn với Lâm Như Tuyết.
Nếu như anh có thể nói thật cảm xúc trong lòng mình, mà nhận được hồi đáp của Lạc Ninh Hinh, anh nghĩ rằng mình có thể can đảm mà từ hôn.
Nhưng Hàn Mặc Phong lại không chắc rằng, Lạc Ninh Hinh cũng có cảm tình với anh.