Xe từ từ chạy trên đường, Lạc Ninh Hinh mở cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, cô nhớ lại lúc trước Âu Dương Tư Thần cũng đưa cô đến bãi biển cho cô một bất ngờ.
Cô không biết bây giờ, anh sẽ cho cô bất ngờ gì nữa đây.
Xe dừng lại trước một nghĩa trang tư nhân rộng lớn, non xanh nước biếc ,Âu Dương Tư Thần mở cửa xe cho cô xuống trước, rồi anh lấy một bó hoa tulip màu xanh ở ghế sau.
Anh mỉm cười với Lạc Ninh Hinh đang xoe tròn đôi mắt, lấp lánh như thủy tinh nhìn anh.
" Đến gặp ba mẹ của anh, con dâu ra mắt ba mẹ chồng." Âu Dương Tư Thần trả lời trước ánh mắt đáng yêu của cô.
" Sao anh không nói sớm? Em vẫn chưa chuẩn bị gì." Cô bất mãn nhìn Âu Dương Tư Thần nói.
" Không cần chuẩn bị gì hết, mang em đến là được rồi." Không chờ Lạc Ninh Hinh nói thêm, anh nắm tay cô đi vào.
Hai người đi vào bên trong, con đường khá mòn dẫn họ đến ba ngôi mộ nằm bên trong.
" Ninh Hinh, ba mẹ và em gái của anh đều ở đây." Anh đặt bó hoa tulip xuống ngôi mộ nói.
Lạc Ninh Hinh tâm chùng xuống, nàng đưa mắt nhìn hình ảnh trên bia mộ, Âu Dương Tư Thần thật sự rất giống ba của anh.
Chỉ là nhìn ông có nét gì đó nhu hòa hơn Âu Dương Tư Thần, có lẽ bởi Âu Dương Tư Thần đã chịu nhiều đả kích, nên nhìn anh có vẻ lãnh khốc và cô đơn hơn ông.
Mà mẹ của anh thật sự rất đẹp, cặp mắt mỹ lệ như hội tụ trên thế giới này nhất lộng lẫy, mà đôi mắt này được Âu Dương Tư Thần di truyền lại đi.
Thoạt nhìn, bà trông dịu dàng tú lệ hơn người, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.
Lạc Ninh Hinh tiếc thương, bởi họ ra đi khi còn quá trẻ, bỏ lại Âu Dương Tư Thần cô đơn chừng ấy năm.
Còn có cô em gái nhỏ, chưa kịp nhìn thấy mặt trời, đã ra đi mãi mãi.
" Lúc đó anh chỉ mới mười ba tuổi, anh phải học rất nhiều thứ, làm thế nào để có thể làm chủ tập đoàn? Làm thế nào để điều hành công ty?" Anh dừng lại một chút.
Lạc Ninh Hinh khóe mắt rưng rưng, cô biết Âu Dương Tư Thần đã chịu đựng đả kích khi đó, nhưng cô lại không biết cuộc sống sau đó của anh như thế nào?
" Cũng thật may mắn là có Hạo Hiên, nếu không có lẽ anh đã không thể đứng đây như bây giờ." Anh chuyển tầm mắt về phía cô nói.
Trước giờ Âu Dương Tư Thần không ít lần bị ám sát, nhưng chắc là có ba mẹ phù hộ, nên anh vẫn bình yên đến giờ.
" Mười ba năm, anh đã lôi không biết bao nhiêu kẻ phản bội ra trước ánh sáng, anh bây giờ đã gần chạm đến mục tiêu rồi."
" Ninh Hinh, trước mặt ba mẹ anh muốn nói với em, sau khi anh giải quyết xong mọi thứ, anh sẽ danh chính ngôn thuận cưới em về.
Bây giờ vẫn chưa thể, kẻ thù của anh sẽ chú ý đến em."
" Anh muốn biết, em có sợ khi yêu anh không?" Âu Dương Tư Thần nói rất nhiều, anh kết thúc bằng một câu hỏi.
" Đồ ngốc, nếu em sợ đã không một mình đến Pháp tìm anh rồi.
Từ giờ hãy để em được bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu với kẻ thù có được không?" Lạc Ninh Hinh ôm lấy Âu Dương Tư Thần nói.
" Cảm ơn em!" Âu Dương Tư Thần cũng choàng tay ôm cô.
Trước khi rời khỏi mộ viên, Lạc Ninh Hinh đi đến trước mộ.
" Bác trai, bác gái con xin hứa sẽ ở bên cạnh anh ấy, sẽ không để Tư Thần lại cô đơn như trước kia.
Con sẽ cố gắng, thường xuyên đến thăm mọi người " Lời đã nói hết, Lạc Ninh Hinh xoay người, chạy về phía Âu Dương Tư Thần đang đứng mỉm cười chờ cô.
Về đến biệt thự, mọi người đã thức dậy cả rồi, Vệ Tư Hàn thấy hai người trở về, tỏ vẻ không vui nói.
" Cửu ca, sáng sớm mà anh đã đưa chị dâu đi đâu vậy? Hai người lại lén đi chơi riêng."
Lục Thần Vũ kế bên gõ mạnh vào đầu hắn một cái.
" Người ta yêu nhau hẹn hò riêng, không lẽ mang cậu theo làm kì đà?" Lục Thần Vũ lên tiếng.
" Cái tên đáng ghét này, suốt ngày cứ đánh người ta." Vệ Tư Hàn bị gõ đau, quạu quọ nhìn Lục Thần Vũ trách mắng.
Mọi người nhìn Vệ Tư Hàn như đồ ngốc, ai cũng cười rồi lắc đầu.
" Cửu ca, chúng ta lấy du thuyền ra ngoài khơi đi lặn nha, đến đây mà không được lặn thì chán lắm." Vệ Tư Hàn lại là người đề xuất đi chơi.
" Được thôi, mọi người chuẩn bị đi, hai mươi phút nữa xuất phát." Âu Dương Tư Thần cũng muốn đưa Lạc Ninh Hinh đi chơi, nên đồng ý.
Bên ngoài cảng biển, du thuyền sang trọng đã đợi sẵn, năm người hào hứng xúng xính đồ vật đi lên.
Mọi người đã an toàn lên trên, thì du thuyền cũng từ từ khởi động rời khỏi cảng, nó tiến nhanh vào đại dương xanh thẳm.
Điều mà Âu Dương Tư Thần không ngờ là Lạc Ninh Hinh bị say sóng, đầu cô bắt đầu choáng váng, lại buồn nôn.
" Hinh Hinh, cậu sao vậy?" Vũ Đình nhìn thấy Lạc Ninh Hinh mặt mày xanh xao, cô đến gần hỏi.
" Hình như mình bị say sóng rồi, khó chịu quá." Cô nhăn mày nhìn Vũ Đình nói.
" Mình gọi Âu Dương Tư Thần đến, cậu chờ một chút." Vũ Đình nói xong, chạy đi tìm Âu Dương Tư Thần ngay lập tức.
Nghe Lạc Ninh Hinh không khỏe, Âu Dương Tư Thần ba chân bốn cẳng chạy đến, cô lúc này không đứng vững nữa, ngồi bệt xuống khó nhọc thở dốc.
" Ninh Hinh, em sao vậy? Để anh đưa em vào phòng nghỉ." Nói rồi, anh bế cô vào phòng.