Tại một quán cà phê nhỏ, được trang trí xinh xắn, các đôi tình nhân đang ngồi trò chuyện.
Phía trong một góc khuất, Hàn Mặc Phong đang ngồi ở đó, với khuôn mặt hốc hác vì mất ngủ nhiều ngày.
Một lúc sau Lâm Như Tuyết cũng đến, cô ta đi nhanh vào.
Vẻ mặt Lâm Như Tuyết lộ rõ sự lo lắng, vừa ngồi xuống ghế, cô ta đã không thể chờ nổi mà gấp rút hỏi.
" Mặc Phong, mọi chuyện có thật sự như vậy? Cả nhà anh phải rời khỏi đây sao?"
Hàn Mặc Phong ưu tư ngồi đấy, anh trầm mặc một lúc, Lâm Như Tuyết thì như đang ngồi trên đống lửa.
Nếu như Hàn gia rời khỏi đây, thì hôn ước của cô ta và Hàn Mặc Phong phải làm sao đây?
" Phá sản thì phá sản, tại sao phải rời đi?" Lâm Như Tuyết như muốn khóc rồi, cô ta có thể hiểu được mọi thứ là sự thật, trước gương mặt mang mác chút u buồn của Hàn Mặc Phong.
" Hai ngày nữa cả nhà sẽ rời khỏi đây, đó là quyết định của ba anh." Lúc này Hàn Mặc Phong mới lên tiếng.
" Vậy còn lễ đính hôn của chúng ta phải làm sao đây? Thiệp mời đã gửi đi hết rồi!" Lâm Như Tuyết cố gắng kìm chế nước mắt nói.
" Thật xin lỗi em, nhưng lễ đính hôn sẽ hủy, hôn ước giữa chúng ta cũng như vậy." Hàn Mặc Phong nói tiếp, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Như Tuyết.
" Hàn gia các anh coi em là trò đùa sao? Em sẽ không bao giờ đồng ý hủy hôn." Lâm Như Tuyết giọng nói có chút run, cô ta không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
" Ngày mai ba anh sẽ đến nhà em nói chuyện, còn thiệp mời đã được phát, anh và ba sẽ đi thu hồi lại.
Tất cả là do anh không xứng với em, thật xin lỗi, em hãy tìm người tốt hơn anh."
Hàn Mặc Phong nói, cảm thấy tội lỗi vô cùng, anh cúi mặt xuống, nhẹ tay khuấy ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu.
" Đừng nghĩ như vậy mà em sẽ đồng ý, Mặc Phong em sẽ không bao giờ buông tay đâu." Lâm Như Tuyết cố chấp không chịu buông.
" Hàn Mặc Phong, anh có biết em đã thích anh bao lâu rồi không? Anh có biết em mỗi ngày, đều nghĩ về anh nhiều như thế nào không? Có biết là em có bao nhiêu mong chờ để trở thành cô dâu của anh, cùng anh bước vào lễ đường không?"
" Anh sẽ không biết được, vì anh chưa bao giờ xem em là hôn thê của anh, càng chưa bao giờ thật sự quan tâm em." Lâm Như Tuyết nước mắt đã lăn dài trên má, cô ta nghẹn ngào nói ra hết nỗi lòng của mình.
" Như Tuyết, là anh không đúng, em đang mất bình tĩnh.
Ngày mai khi em đã thông suốt rồi, thì anh sẽ đến nhà em nói rõ mọi chuyện." Hàn Mặc Phong nói rồi nhét khăn giấy vào tay Lâm Như Tuyết, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
" Là Lạc Ninh Hinh!" Lâm Như Tuyết bát cao giọng nói lớn.
Hàn Mặc Phong bước châm chững lại, mỗi khi nghe tên Lạc Ninh Hinh là tim anh như hẫng một nhịp.
" Anh đã yêu Lạc Ninh Hinh, có đúng không?" Lâm Như Tuyết vẫn ngồi yên trên ghế nói, cô ta biết Hàn Mặc Phong có thể nghe được.
" Em nghĩ nhiều rồi!" Hàn Mặc Phong không thừa nhận.
" Vậy sao? Ngày hôm đó, trước khi anh bị đánh, anh đã đi đâu? Tại sao anh lại bị đánh đến thân tàn ma dại như vậy?" Lâm Như Tuyết vừa khóc lại vừa cười hỏi Hàn Mặc Phong.
Anh ta đứng ngây ra tại chỗ, không cử động, bởi vì Lâm Như Tuyết đã hỏi trúng tim đen anh rồi.
" Không trả lời được sao? Hay là để em trả lời giùm anh ?"
Lâm Như Tuyết đứng lên, cô chậm rãi nhấc từng bước chân đi đến.
Đưa màn hình di động trước mặt anh, chính là tấm hình Hàn Mặc Phong đang ôm Lạc Ninh Hinh.
" Em theo dõi anh?" Hàn Mặc Phong sắc mặt khó coi rồi, anh nắm chặt tay Lâm Như Tuyết hỏi.
" Không làm như vậy, sao em biết được người anh yêu là cô ta." Lâm Như Tuyết nói lớn, cô ta phẫn hận trợn mắt nhìn anh.
" Em đã biết hết rồi thì tốt, người anh yêu là Lạc Ninh Hinh, Lâm Như Tuyết nên buông tay rồi." Hàn Mặc Phong không còn kiêng dè gì nữa, anh nói thẳng mặt Lâm Như Tuyết.
" Nếu như cô ta không xuất hiện, thì anh đã là của em rồi, cô ta là hồ ly tinh." Lâm Như Tuyết hét lên.
" Như Tuyết, cho dù Lạc Ninh Hinh không xuất hiện, anh cũng không bao giờ yêu em." Hàn Mặc Phong vẫn lạnh lùng dứt khoát.
Lâm Như Tuyết như muốn mệnh, hơi thở cô bắt đầu nặng nề, chân như muốn đứng không vững.
Dù đã biết Hàn Mặc Phong không yêu cô, nhưng khi nghe chính miệng anh nói thật đau đớn, anh còn nói mình yêu Lạc Ninh Hinh.
" Không, không phải! Mặc Phong đừng bỏ rơi em." Cô ta khóc lóc ôm chầm lấy Hàn Mặc Phong.
Hàn Mặc Phong lạnh lùng, gỡ tay cô ra.
" Miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc!"
Nói xong Hàn Mặc Phong đi thẳng ra ngoài cửa, Lâm Như Tuyết đôi mắt đỏ ngầu nhìn theo, cô ta đau đến tê tâm phế liệt.
" Hàn Mặc Phong, em nói cho anh biết, nếu như hôm nay hôn ước của chúng ta hủy bỏ.
Thì sau này, Lạc Ninh Hinh sẽ là kẻ thù không đội trời chung của em, em sẽ khiến anh hối hận vì quyết định hôm nay." Lâm Như Tuyết gào lên, cô ta gục xuống tại chỗ, mặc cho xung quanh bao ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình.
Hàn Mặc Phong không để ý đến cô ta, anh nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.