Ngày hôm sau, tin tức hủy hôn của hai nhà Lâm - Hàn cũng được đăng trên các mặt báo, và phương tiện truyền thông.
Lâm Như Tuyết ngồi trong phòng mình, xem tin tức, từ lúc gặp Hàn Mặc Phong, cô ta cứ nhốt mình trong phòng.
Dù cho Lâm Văn Thành và Lê Như Nhã đã khuyên nhủ, Lâm Như Tuyết vẫn ủ dột cả ngày trời.
Cơm nước bưng lên, cô ta cũng chỉ ăn một ít, rồi lại ngồi ngây ngốc một mình.
.......
Sân bay quốc tế, ngày tiếp theo.
Cả nhà Hàn Mặc Phong đang ngồi chờ check in, mặt ai cũng lộ rõ vẻ tiếc nuối và buồn bã.
Họ đã ở đây rất lâu rồi, vậy mà bây giờ phải bỏ xứ mà đi, Hàn gia tài phiệt, giờ chỉ còn lại là hư danh.
" Con không hiểu, tại sao chúng ta phải rời khỏi đây?" Hàn Mộc Nhu lên tiếng trước, cô ta rất không muốn rời khỏi nơi này.
Ba người gồm Hàn Mặc Phong, Hàn Mặc Uy và Giang Thiên Kim trầm mặc, không một ai trả lời, chỉ có tiếng thở dài.
Hàn Mộc Nhu nhìn họ mà bực bội, cô nóng nảy đứng lên.
" Tại sao không ai trả lời con vậy? Chúng ta vì sao phải rời đi?" Giọng nói của cô ta đã mang theo sự tức giận.
" Mộc Nhu, đừng có làm loạn ở đây!" Hàn Mặc Phong lên tiếng nói.
" Tại sao em không được hỏi? Mọi người muốn đưa em rời khỏi đây, và em có quyền biết lý do." Hàn Mộc Nhu cứng đầu đáp trả.
" Im lặng ngay!" Hàn Mặc Uy không chịu đựng được nữa, ông giận dữ lớn tiếng quát Hàn Mộc Nhu.
Dù không cam tâm, nhưng Hàn Mộc Nhu không muốn chọc giận ba mình, nên cô ta chỉ có thể im lặng ngay lập tức.
Hàn Mặc Phong trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, anh ngoái đầu lại nhìn một lần, vẫn không có người anh đang mong chờ đến.
Lạc Ninh Hinh sẽ không tha thứ cho anh.
Phía sau cây cột, một ánh mắt si tình nhìn theo bóng dáng Hàn Mặc Phong, là Lâm Như Tuyết.
Cô ta đã đứng ở đó rất lâu, đến khi chuyến bay của Hàn Mặc Phong đã cất cánh, mọi người vẫn thấy cô ta ở đó, chưa chịu đi.
Đêm qua, khi ngủ lại chung cư cùng Lạc Ninh Hinh, cứ nửa đêm cô sẽ giật mình, vì nhớ lại ngày hôm đó.
Cho nên hôm nay, Âu Dương Tư Thần đưa cô về dinh thự Tulip.
Vẫn là những luống hoa tulip xinh đẹp, khiến Lạc Ninh Hinh vô cùng thích thú, Âu Dương Tư Thần chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, cũng thấy vui vẻ.
Chỉ cần Lạc Ninh Hinh hạnh phúc, thì Âu Dương Tư Thần cũng hạnh phúc.
Bữa tối thím Chu đã chuẩn bị rất nhiều món mà cô thích, thức ăn của thím Chu nấu lá số một.
Lạc Ninh Hinh đã ăn đến hai chén cơm to.
" Không được ăn nữa, tối rồi em ăn như thế sẽ không tiêu hóa được." Âu Dương Tư Thần ngăn lại khi cô muốn ăn thêm nữa, Lạc Ninh Hinh bắt đầu làm bộ mặt đau khổ đến nơi rồi.
" Em muốn ăn nữa, đồ ăn thím Chu nấu rất ngon." Lạc Ninh Hinh giật lấy cái chén trên tay Âu Dương Tư Thần, nói bằng giọng ủy khuất.
" Ngoan nào, sau này thím Chu sẽ nấu nhiều món ngon cho em." Âu Dương Tư Thần đưa tay, muốn cô đưa chén trong tay lại cho anh.
Lạc Ninh Hinh nhìn qua thím Chu, cùng Hạ quản gia cầu cứu.
" Lạc tiểu thư, sau này mỗi ngày tôi sẽ nấu món cô thích, ăn nhiều thật sự không tốt." Thím Chu cười nói, rồi lấy cái chén trên tay cô mang đi.
" Vậy em đi dạo đây."
Vậy là Lạc Ninh Hinh cũng chỉ có thể từ bỏ ý định, cô đứng dậy ra ngoài vườn đi dạo, để thức ăn có thể tiêu hóa.
Đi được một đoạn, cô vẫn không thấy Âu Dương Tư Thần đi theo, Lạc Ninh Hinh bắt đầu suy nghĩ tiêu cực a.
" Không lẽ anh ấy chán mình rồi sao? Người ta vẫn thường nói, đàn ông khi chiếm hữu được phụ nữ rồi, họ sẽ bắt đầu xa cách với người phụ nữ đó."
" Aaaaaaaaa, không thể như vậy được." Lạc Ninh Hinh kêu lên.
Phụ nữ khi yêu thường hay suy nghĩ rất nhiều nha, Lạc Ninh Hinh mang tâm trạng rối bời đi vào nhà.
Nhìn tới nhìn lui, không thấy Âu Dương Tư Thần, cô chạy nhanh lên lầu.
Anh đang ở bên trong phòng, Lạc Ninh Hinh chạy vào phòng nói.
" Âu Dương Tư Thần, anh hết yêu em rồi có phải không?"
" Bảo bối em đang nói gì vậy?" Âu Dương Tư Thần nheo mắt hỏi cô.
" Anh không còn quan tâm em nữa, đã ăn người ta sạch sẽ rồi, bây giờ anh chán em rồi chứ gì.
Không cho em ăn, cũng không muốn đi dạo cùng em." Lạc Ninh Hinh bộ dạng trẻ con nói
" Thật là ngốc nghếch! Sao anh lại chán em được." Âu Dương Tư Thần đi lại nhìn cô nói.
" Anh chỉ là muốn pha nước ấm, để em sau khi đi dạo, có thể tắm rửa."
Lạc Ninh Hinh chợt nhìn trên tay áo sơ mi của Âu Dương Tư Thần, nó đã ướt một khoảng, anh đúng là đi pha nước cho cô.
" Anh có thể nhờ người khác mà." Lạc Ninh Hinh thấp giọng nói.
" Chỉ là anh muốn tự tay chăm sóc cho em thôi." Âu Dương Tư Thần gương mặt chết người, thái độ ôn nhu dịu dàng nói.
"KO!"
Lạc Ninh Hinh đã cứng họng, cô không thể nói thêm gì nữa.
Cô bị sắc đẹp của anh mê hoặc mất rồi.
" Ah! Âu Dương Tư Thần, anh đúng đồ yêu nghiệt!" Lạc Ninh Hinh vò đầu nói, cô nhanh chóng nhào qua, khiến Âu Dương Tư Thần ngã xuống giường.