Trong phòng họp, Âu Dương Tư Thần cảm thấy bất an vô cùng, anh cũng không chú đến những tình tiết trong cuộc họp.
Lâu lâu lại mở điện thoại nhìn hình ảnh Lạc Ninh Hinh, rồi lại tắt đi.
Nhiều lần như vậy, mọi người đều chú ý đến anh, nhưng không ai dám lên tiếng.
" CỬU CA, KHÔNG XONG RỒI! CHUNG CƯ CHỊ DÂU ĐANG CHÁY." Khương Bạc chạy hụt cả hơi, hắn mở cửa phòng họp la lên.
Không khí trong phòng đã căng thẳng lắm rồi, vậy mà chỉ một câu nói của Khương Bạc, lại khiến nó đẩy lên cao, mọi người đổ mồ hôi hột nguyền rủa hắn trong bụng.
Kẻ điên này, lại dám phá hỏng cuộc họp của họ, này là chê sống đủ lâu rồi sao?
" Mau nói rõ hơn đi!" Âu Dương Tư Thần nhăn mày đứng dậy lên tiếng.
" Cửu ca,....lúc nãy em chơi game nên quên mất, đến khi nhìn lại.....căn hộ của chị dâu đang bốc cháy dữ dội." Khương Bạc giọng đứt quãng nói.
" Cmn Khương Bạc, Ninh Hinh mà xảy ra chuyện gì, cậu chờ mà chôn theo cô ấy." Âu Dương Tư Thần gầm lên, rồi tung cửa chạy đi mất.
Khương Bạc trượt dài xuống, hắn thấy hình như mình sắp xong đời rồi, ánh mắt của Âu Dương Tư Thần lúc nãy là muốn giết người đó.
Chưa bao giờ hắn thấy anh tức giận như vậy.
" Xong thật rồi! Ta sắp xong thật rồi." Hắn rên lên tuyệt vọng.
" Du Cảnh cứu ta đi!" Khương Bạc nhìn qua Du Cảnh cầu cứu.
" Ta vừa mới từ Châu Phi trở về, không ngu dại dây vào ngươi đâu.
Ngươi chuẩn bị tinh thần lên sao hỏa đi." Du Cảnh khinh khỉnh nhìn hắn mà nói.
" Ta chỉ vô ý làm cho Lạc tiểu thư bị hại, mà bị cắt tiền thưởng cuối năm, còn bị đưa đi Châu Phi.
Ngươi kì này không cứu được rồi." Du Cảnh kể khổ, cố tình châm chọc Khương Bạc.
" Không nói chuyện nữa, ngươi tốt nhất mau theo ta, đến gặp Lục Thần Vũ nhờ hỗ trợ.
May ra Boss tha cho ngươi một mạng." Du Cảnh nói rồi đi thẳng ra ngoài, Khương Bạc cũng ngay tức khắc đuổi theo sau.
Trong phòng họp, mọi người nhìn nhau không hiểu gì, họ có nên tiếp tục cuộc họp hay không? Mọi người lắc đầu ngao ngán.
Âu Dương Tư Thần leo lên chiếc Maserati màu đen quen thuộc, anh nhấn ga lao nhanh về phía trước.
Suốt đường đi anh luôn gọi cho Lạc Ninh Hinh, nhưng điện thoại đổ chuông một hai lần, nó tắt máy hẳn.
Có trời mới biết, anh đang hoảng loạn đến cỡ nào, nhiều xe đang lưu thông trên đường hồn vía lên mây, khi thấy anh chạy với tốc độ cao.
" Ninh Hinh, em nhất định sẽ bình an." Anh tự trấn an mình khỏi suy nghĩ tiêu cực.
Ở bên dưới chung cư.
Xe cứu hỏa đã đến rồi, những người lính nhanh chóng cứu những người bị mắc kẹt trong tòa nhà ra, khung cảnh hỗn loạn vô cùng, nhiều người ngất xỉu vì hít quá nhiều khói.
Trong phòng, Lạc Ninh Hinh đang vật vã đập mạnh vào cửa cầu cứu, cô gào thét đến khan cả tiếng, nhưng không ai trả lời cô.
Bất lực, tuyệt vọng, cô chỉ nghĩ đến Âu Dương Tư Thần, cô tựa mình vào vách tường buông xuôi mọi thứ.
" Tư Thần, liệu anh có đến cứu em không? Anh có biết em đang kẹt ở đây?"
" Tư Thần, em nghĩ mình không cố gắng được nữa rồi, em không thở được.
Kiếp này, em không có phúc phần được bước vào lễ đường cùng anh.
Liệu kiếp sau, ông trời có thương tình cho em gặp anh thêm lần nữa không?" Cô nói bằng giọng nghẹn ngào, Lạc Ninh Hinh nấc lên từng cơn, nước mắt lăn dài trên má.
" Kéttttt!"
Xe của Âu Dương Tư Thần thắng gấp trước chung cư, âm thanh như muốn xé rách không gian.
Anh động tác mau lẹ, mở cửa đi xuống, anh chạy đến chỗ những người vừa được cứu tìm kiếm hình dáng quen thuộc.
Luôn miệng gọi tên cô.
" Lạc Ninh Hinh, Lạc Ninh Hinh, em có ở đây không?"
Hai người vệ sĩ vừa nhìn thấy anh, đã tức tốc chạy đến.
" Thưa sếp, cháy nổ bắt nguồn từ căn hộ của Lạc tiểu thư, ở trên tầng mười hai đang cháy lớn, lính cứu hỏa vẫn chưa tiếp cận được.
Sợ là Lạc tiểu thư đã......." Một trong hai người vệ sĩ chưa nói xong, đã nhận ngay một cú đấm của Âu Dương Tư Thần.
" Câm ngay cái miệng quạ của ngươi lại, khốn kiếp."
Âu Dương Tư Thần đôi mắt đỏ đậm nói, rồi lao nhanh về phía đám cháy, nhưng những người lính cứu hỏa đã chặn anh lại.
Họ ngăn anh vào trong, Âu Dương Tư Thần đang như đi trên đống lửa, hung hăng đánh vào bọn họ rồi điên cuồng gầm lên.
" Cmn, các người không cứu được thì để tôi vào, chờ các người lên đến nơi, thì cô ấy đã hóa thành tro rồi."
" Anh hãy bình tĩnh, chúng tôi đang cố hết sức! Sẽ mau chóng cứu người thôi, bên trong đang cháy lớn, anh không thể vào được." Một người lính lên tiếng.
Âu Dương Tư Thần thở mạnh, anh không có nhiều thời gian đôi co với họ.
Anh đảo mắt tìm thấy một thùng nước bên cạnh, túm lấy xối hết lên người, rồi lấy đà chạy thẳng vào trong.
Những người lính cứu hỏa đang xịt nước bên ngoài, họ cố hét lên ngăn anh lại.
Nhưng mà bây giờ, dù cho có là thần thánh cũng đừng mong cản được anh.
" Ninh Hinh, cố gắng lên! Anh sắp đến rồi!" Âu Dương Tư Thần vừa chạy vừa nói.
Đang hỏa hoạn, thang máy không hoạt động, Âu Dương Tư Thần phải chạy thang bộ lên, đến tầng mười hai.