Lạc Ninh Hinh đứng ngồi không yên ở bên ngoài, chốc lát cô lại nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, rồi lại chắp tay cầu nguyện.
Lucy đứng bên cạnh, cũng không biết khuyên nhủ như thế nào.
Nếu đổi lại là Hạo Hiên ở bên trong, thì cô cũng sẽ như vậy, có khi còn hơn Lạc Ninh Hinh lúc này.
Tiếng bước chân dồn dập đi vào, là Hạo Hiên cùng với một người đàn ông lạ mặt.
Ông ấy chắc chắn là người mà Mặc Vũ nói, sư phụ của hắn, Hà Ngôn bác sĩ.
" Ninh Hinh, tình hình của Âu Dương Tư Thần thế nào rồi?" Hạo Hiên cũng sốt ruột hỏi.
" Mau để ông ấy vào trong đi, Mặc Vũ nói là phải phẫu thuật gấp, tình trạng của anh ấy không thể chờ thêm nữa." Lạc Ninh Hinh mừng như bắt được vàng, cô chụp cánh tay của Hạo Hiên trả lời, bệnh tình của Âu Dương Tư Thần đã rất căng thẳng rồi.
" Trên đường đến đây tôi đã xem bệnh án của cậu ta rồi, cũng đã biết được tình trạng hiện giờ của cậu ấy.
Tôi nên vào trong đó rồi." Hà Ngôn nhìn dáng vẻ lo lắng của Lạc Ninh Hinh nói.
Hạo Hiên lúc này gật đầu, kêu người thông báo cho Mặc Vũ, liền sau đó Hà Ngôn cũng thay quần áo tiến vào bên trong.
Đã bốn tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở, Lạc Ninh Hinh hai mắt mỏi mệt tựa đầu trên vai Lucy.
Dù buồn ngủ lắm rồi, nhưng cô lại không thể chợp mắt.
Bữa trưa không ai ăn gì cả, Hạo Hiên liền đi ra ngoài, mua thức ăn cho mọi người.
Ít phút sau, tay anh đã đầy thức ăn mang vào.
" Ninh Hinh, ăn chút thức ăn đi, nhịn đói không tốt đâu." Hạo Hiên đưa cho Lạc Ninh Hinh một bát súp nóng hổi, thật sự rất thơm, nhưng cô chỉ lắc đầu.
Làm sao cô có thể nuốt trôi, khi mà Âu Dương Tư Thần còn chưa biết sống chết ra sao.
Lucy nhìn Hạo Hiên ra dấu, cô lấy hộp sữa tươi đưa cho Lạc Ninh Hinh.
" Ninh Hinh, không ăn cũng được, nhưng hãy uống ít sữa.
Nếu Âu Dương Tư Thần phẫu thuật thành công, nhưng em lại không đủ sức để lo cho cậu ấy thì phải làm sao đây?" Lucy lên tiếng, cô đánh vào điểm yếu của Lạc Ninh Hinh.
Chỉ cần nhắc đến Âu Dương Tư Thần, là cô lại ngoan ngoãn nghe lời, Lạc Ninh Hinh lấy sữa trong tay Lucy.
Cô chậm rãi uống hết, dù cho vị của nó bây giờ không có tí gì là thơm ngon, bởi cổ họng Lạc Ninh Hinh đắng chát.
....
Hai tiếng lại qua đi, những người ngồi bên ngoài lòng như bị lửa đốt, họ hồi hộp chờ tin tức bên trong.
Mỗi một giây đi qua, như là một giờ dài đằng đẵng, khiến cho ai cũng lo sợ.
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Hà Ngôn và Mặc Vũ uể oải đi ngoài, trên mặt họ còn lộ ra vẻ căng thẳng mệt mỏi.
Lạc Ninh Hinh đứng bật dậy, cô chạy đến nắm tay áo của Mặc Vũ hỏi.
" Anh ấy thế nào? Phẫu thuật thành công rồi đúng không? Khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại? Còn nữa, sau này có để lại di chứng gì hay không?"
Mặc Vũ nghe cô hỏi mà cũng thấy đau đầu, hắn cũng không biết trả lời từ đâu.
" Tạm thời thì có thể nói là khá thành công, nhưng vì não chịu tổn thương quá lâu, nên không biết khi nào anh ấy có thể tỉnh lại.
Di chứng thì phải xem đã, có rất nhiều thứ chưa thể kết luận ngay bây giờ, cần phải theo dõi" Mặc Vũ chậm rãi trả lời cô, bởi hắn biết cô lo lắng như thế nào.
" Vậy là anh ấy vẫn có cơ hội bình phục có đúng không?" Lạc Ninh Hinh lại hỏi.
Mặc Vũ nhỉn cô mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời, Lạc Ninh Hinh buông hắn ra ôm mặt khóc òa lên.
Vậy là Âu Dương Tư Thần của cô, có thể nói là thoát được lưỡi hái của tử thần rồi.
Việc bây giờ cần làm, là giúp anh có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Lucy và Hạo Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm, Lucy đi đến ôm Lạc Ninh Hinh vào lòng, vỗ về lưng cô.
" Tốt rồi, anh ta có thể tỉnh lại được mà, đừng khóc nữa.
Em mà trở nên xấu xí, Âu Dương Tư Thần cũng không cần em." Lucy cố tình trêu đùa cô.
Lạc Ninh Hinh vẫn vùi mặt vào vai Lucy khóc lớn, cô khóc nhưng là vì vui mừng.
Trong phòng hồi sức:
Âu Dương Tư Thần đang nằm trên giường, Lạc Ninh Hinh cảm nhận được hơi thở của anh đã đều hơn rồi.
Cô nắm bàn tay anh, áp lên mặt mình.
" Tư Thần, thật là may quá! Cảm ơn ông trời đã không cướp anh đi, có lẽ ông ấy cảm thấy thương hại đứa con gái yếu đuối như em." Cô thì thầm với anh, dù cô không biết anh có thể nghe cô nói hay không.
" Tư Thần, anh phải mau tỉnh lại đó, em có rất nhiều chuyện muốn nói cho anh nghe.
Không chỉ có mình em, mà tất cả mọi người đều muốn anh nhanh chóng tỉnh lại."
" Em yêu anh!"
Chỉ nói đến đây, cô lại khẽ hôn hôn lòng bàn tay ấm áp của Âu Dương Tư Thần, rồi lại kéo chăn đắp cho anh.
Lạc Ninh Hinh mở cửa đi ra, cô nhìn tới nhìn lui, không thấy bóng dáng Khương Bạc đâu.
Từ lúc đưa Hà Ngôn về đây, cô không hề thấy sự hiện diện của hắn, nhưng vì quá lo cho Âu Dương Tư Thần nên cô cũng để ý.
" Khương Bạc hắn không có ở đây sao?" Cô nhìn sang Hạo Hiên hỏi.