Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Anh Ấy Yêu Thầm Tôi


Edit: Vũ Sương Viện

Gặp lại bạn học cũ sau nhiều năm, cảnh tượng sẽ như thế nào?

Vấn đề này Thịnh Dĩ đã từng thấy trên Zhihu, sau đó còn bất ngờ trở thành đề tài hot nhất Weibo.

Cũng không hiểu tại sao, mọi người thảo luận rất nhiệt tình.

Có thể là lướt qua trên đường, nhìn giáo thảo năm đó giờ đã trở thành ông chú dầu mỡ bụng to đùng mà cảm khái một tiếng; hoặc là yêu thầm từ lâu, đột nhiên nhìn thấy bạn học cũ kia đã bên cạnh người khác; nếu không thì, một buổi tụ tập bạn bè bình thường cũng có thể trở thành phương thức gợi lên hồi ức thanh xuân.

...!Nói ngắn lại, nó hẳn là thứ gì đó giao thoa phức tạp giữa thanh xuân, thời gian, cảm xúc vân vân.

Chứ không phải.

—— gặp thần tượng ở cửa thang máy như bây giờ.

Huống chi, fans không có niềm kích động của fans, thần tượng...

Thịnh Dĩ trầm lặng, mặt không biểu cảm hạ bàn tay vừa vẫy xuống.

Ánh mắt cô không thể né tránh mà dừng lại khuôn mặt phản trên cửa thang máy.

Thật sự mà nói, nhiều năm không gặp, Thịnh Dĩ vẫn nhớ rõ người bạn cũ này, một mặt là vì danh tiếng bên ngoài, mặt còn lại là ——

Giang Liễm Chu quả thật rất đẹp trai.

Gen nhà họ Thịnh từ trước đến nay không tồi, bản thân Thịnh Dĩ cũng được khen là đại mỹ nhân từ lúc nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nhớ mình từng có một người bạn cùng bàn rất đẹp.

Lúc ấy Giang Liễm Chu đã rất xuất chúng, hơn nữa thành tích tốt, gia thế nổi bật, trong trường học có cả đám người theo đuổi.

Người khác mặc đồng phục thể chất xanh trắng xấu ghê người, Giang Liễm Chu mặc lên lại giống như nam chính kịch bản thanh xuân vườn trường, sạch sẽ, ngạo nghễ, phóng khoáng.

Mấy năm nay Thịnh Dĩ vẫn nhìn thấy khuôn mặt Giang Liễm Chu trên nhiều nền tảng khác nhau, nhưng lúc này người thật bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, Thịnh Dĩ vẫn không thể không cảm khái một câu:

Giang Liễm Chu đẹp hơn trên video rất nhiều.

Bên ngoài trời giá rét, anh lại giống như không sợ lạnh, bên trong mặc một chiếc áo len sáng màu, ngoài khoác thêm chiếc áo, dáng người cao gầy, mảnh khảnh.

Mái tóc đen dày hơi rối, vừa nãy đi ra khỏi thang máy, anh còn tùy tiện quơ quơ đầu, ngọn tóc hơi che khuất lông mày.

Màu da trắng tuyết, cặp mắt đào hoa vô thức nhướng lên, giống như mang theo chút ý cười.

—— đương nhiên, phải nói thật là Thịnh Dĩ cũng không biết rốt cuộc nên coi là cười, hay là trào phúng.

Dù sao cũng không giống cuộc gặp gỡ thần tượng, thật sự nghĩ lại thì...

Thịnh phú bà nghiêm túc nghĩ lại một chút, rốt cuộc năm đó bản thân có mắc nợ gì không.

Hai người yên lặng một lát.

"Fans tôi à?" Vị kia cuối cùng cũng mở miệng.


Giọng nói cực kỳ dễ nghe, ngày nào các fan cũng khen ngợi đến khuấy động cả trời, xem ra không phải nhắm mắt thổi phồng.

Nhưng mà giọng điệu này...!Sao nghe cứ kỳ quái thế nào vậy.

Không giống như là gặp fans, mà là gặp kẻ thù.

Thịnh Dĩ "vâng" một tiếng.

Giang Liễm Chu khách sáo cong cong môi, "Thích tôi ở điểm nào?"

Thịnh Dĩ đáp cho có lệ: "Lợi hại."

"Thế à? Còn nữa không?" Giang Liễm Chu cất tiếng nhàn nhạt hỏi.

...!Mắc gì hỏi nhiều câu vô nghĩa thế.

Sao vậy, hằng ngày được fans khen vẫn chưa đủ? Còn phải nghe người ta thổi phồng tại chỗ mới chịu?

Thịnh Dĩ thấy hơi hối hận vì câu "Hi, thần tượng" kia, cô dừng lại một chút, chân thành đáp: "Thích anh không cản đường."

Giang Liễm Chu: "..."

Lúc này Thịnh Dĩ mới nhớ ra mấu chốt quan trọng: "Anh đến đây làm gì?"

Giang Liễm Chu nhàn nhạt rũ mắt, nhìn lên đồng hồ, "Tìm người."

Nói xong, anh đưa mắt nhìn lên cánh cửa đối diện nhà Thịnh Dĩ, không nhìn cô nữa, nhường đường vào thang máy.

Giống như chẳng hứng thú với vị fans ngẫu nhiên gặp được này.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, đúng lúc này chuông điện thoại của Thịnh Dĩ lại vang lên, là Thịnh Nguyên Bạch gọi đến hỏi cô khi nào tới.

Thịnh Dĩ nhấn nút thang máy, rồi nhẹ giọng: "Vâng, em đến ngay đây, chờ em một lát."

Giọng điệu vừa tự nhiên vừa thân mật.

Cửa thang máy mở ra, Thịnh Dĩ bước vào trong, nhấn một tầng.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô cúp điện thoại, ngẩng đầu lên.

Thần tượng hàng đầu, nhất cử nhất động vạn người mê lúc này đang lười nhác đứng tại chỗ, hơi cúi đầu.

Bỗng nhiên anh quay đầu, nhìn về phía cửa thang máy, rồi lại xoay trở về.

Thịnh Dĩ nhớ lại, hình như cô vừa thấy rõ biểu cảm lúc nãy của Giang Liễm Chu.

Lạnh nhạt, trào phúng, cao ngạo.

Với...

Một phần vạn khả năng là mất mát.


Đi theo hướng dẫn của phục vụ, Thịnh Nguyên Bạch quả nhiên đã ở phòng bao chờ cô.

"Sao hôm nay lại đeo khẩu trang ra ngoài?" Thịnh Nguyên Bạch ra hiệu bảo phục vụ châm trà cho Thịnh Dĩ, rất hứng thú đặt câu hỏi.

Thịnh Dĩ: "Bị người ta nhắn WeChat phiền quá."

Thịnh Nguyên Bạch: "..."

Anh ta giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy hôm nay dường như em gái cực kỳ...

Mất kiên nhẫn.

Thịnh Nguyên Bạch biết tính tình Thịnh Dĩ không tốt lắm, nhưng dựa theo hiểu biết của anh, có lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó.

—— hơn nữa còn khiến Thịnh Dĩ để tâm như vậy.

Rất hiếm.

Thịnh Nguyên Bạch hứng thú dâng trào: "Có tâm sự à?"

Thịnh Dĩ cảm thấy không có gì đáng nói nên tiếp tục im lặng.

Thịnh Nguyên Bạch không thúc giục cô, kiên nhẫn chờ.

Quả nhiên, mười phút sau, phục vụ bưng ra món đầu tiên, Thịnh Dĩ mới mở miệng: "Anh có người bạn cũ nào, gặp lại mà không nhận ra anh không?"

Thịnh Nguyên Bạch suy tư một lúc, sau một hồi lâu, thành thật lắc lắc đầu: "Anh em đẹp trai như vậy, chỉ có kẻ nhớ người thương, làm gì có ai không nhận ra?"

Biểu cảm trên mặt Thịnh Dĩ không hề thay đổi, nhưng Thịnh Nguyên Bạch vẫn cảm thấy, em gái nhà mình hình như càng thêm buồn bực.

Thịnh Nguyên Bạch bừng tỉnh: "Ai không nhận ra em?"

Thịnh Dĩ cười nhạo một tiếng, "Em đeo khẩu trang mà."

—— hàm ý, bà đây là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ai lại không nhận ra?

Lần này Thịnh Nguyên Bạch thật sự bật cười ra tiếng.

Thịnh Dĩ hơi khó chịu: "Anh cười cái gì?"

Thịnh Nguyên Bạch ho nhẹ vài tiếng, miễn cưỡng nhịn xuống, rồi nhấp ngụm trà: "Ai thế? Vậy mà dám không nhận ra A Cửu nhà chúng ta, nói với anh, anh báo thù cho em."

Thịnh Dĩ càng thấy khó chịu: "Em nói rồi mà, không có ai cả."

Hơn nửa ngày, cô vẫn mặt mày vô cảm, "Là một nghệ sĩ tuyến mười tám bị người ta bán ảnh ba mươi tệ, freeship thôi."

"Ồ?" Thịnh Nguyên Bạch ngạc nhiên, tiện đà bày mưu tính kế cho em gái nhà mình, "Nếu là nghệ sĩ tuyến mười tám thì chẳng phải dễ rồi sao?"


Thịnh Dĩ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

Thịnh Nguyên Bạch: "Nghệ sĩ tuyến mười tám không có giá trị gì, em mua cậu ta về, vậy thì em sẽ là bà chủ.

Lúc đó em muốn tra tấn, sỉ nhục thế nào, không phải tùy em sao?"

Thịnh Dĩ...

Đúng là bổ não.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng dường như cô thật sự, sảng khoái hơn một chút rồi.

"Vậy đi," Thịnh Nguyên Bạch đưa Phật đưa đến tây thiên, "Weibo cậu ta nhiều fans chứ? Em nói cho anh biết, anh đi tìm người trong giới định giá."

...!fans Weibo à.

Thịnh Dĩ mở khóa điện thoại, tìm Weibo của chính chủ rồi đưa điện thoại cho Thịnh Nguyên Bạch.

Thịnh Nguyên Bạch: "..."

Thịnh Dĩ: "..."

Thịnh Nguyên Bạch chậm rãi: "Hay là bỏ đi, A Cửu, chi bằng lần sau đừng đeo khẩu trang, nói không chừng cậu ấy sẽ nhận ra em đấy?"

Thịnh Dĩ: "..."

Trên đường trở về, Thịnh Dĩ lại nghiêm túc tự hỏi chuyện xảy ra hôm nay một lần nữa.

Mấy ngày hôm trước vị hàng xóm mới đó muốn bán cho cô ảnh của Giang Liễm Chu, cô đã hỏi giá.

Mặc dù Thịnh Dĩ không theo đuổi thần tượng, nhưng cô cũng biết ảnh chân dung có chữ ký của Giang Liễm Chu bán ra với giá trên trời, căn bản không thể là ba mươi tệ bao ship, dĩ nhiên tên đầu cơ kia bán hàng giả.

Nhưng hôm nay...

Giang Liễm Chu tới tìm người, nếu không phải cô, vậy hẳn là vị hàng xóm mới đó.

Nói cách khác, bây giờ có hai khả năng: Thứ nhất, Giang Liễm Chu và tên hàng xóm mới ấy là huynh đệ tốt, hắn đang vặt lông cừu (1) từ người anh em của mình; thứ hai, có lẽ Giang Liễm Chu mắc nợ hắn ân tình gì đó, hoặc là bị tóm được điểm yếu nên mới bị bắt ký hết lần này đến lần khác.

(1) Vặt lông cừu: Là hành động sử dụng các khoản giảm giá, khuyến mại, ưu đãi để tiết kiệm tiền hoặc thu lợi nhuận.

Chẳng trách lại có nhiều ảnh bán rẻ của Giang Liễm Chu đến vậy.

Khó tránh, Thịnh Dĩ bắt đầu hơi tò mò vị hàng xóm mới này.

—— chủ yếu là dựa theo ký ức của cô đối với Giang Liễm Chu, với tính tình chó má đó còn phải ký nhiều như thế, xem ra điểm yếu không nhỏ.

Nghĩ vậy, trước khi Thịnh Dĩ lên lầu, lại đi một chuyến đến chỗ chủ nhà đất.

"Cô Thịnh có chuyện gì sao?" Hôm nay chủ nhà đất vẫn rất nhiệt tình.

Thịnh Dĩ hỏi: "Bao giờ hàng xóm mới của tôi chuyển đến thế? Đến lúc đó tôi qua chào hỏi một tiếng."

Chủ nhà đất thấy hơi kỳ quái: "Đêm qua anh ấy nhận phòng, hình như hôm nay chuyển đến mà? Cô Thịnh không gặp ư?"

Thịnh Dĩ quả thực không gặp.

Cô cảm ơn xong liền đi lên lầu.

Nhưng cô cũng không mạo muội đến gõ cửa nhà hàng xóm, mà về trước, vào phòng làm việc, lấy ra một cuốn lưu bút của bạn học.


Trước khi về thành phố Minh Tuyền thi đại học, các bạn ở trung học Cảnh Thành số một đã viết cho cô một cuốn lưu bút.

Thấy bên trong kẹp một cái túi, Thịnh Dĩ bèn lấy ra xem.

Tất cả đều là —— Hình có chữ ký của Giang Liễm Chu.

Hồi đó cô và Giang Liễm Chu ngồi cùng bàn, đại minh tinh lúc ấy đã bộc lộ toàn bộ tính tự luyến.

Chụp một đống ảnh, có đồng phục, có thường phục, có đồ thể thao, có đọc sách, thần thái cuồn cuộn, tiêu sái khinh cuồng.

Người khác viết đủ lời muốn nói, Giang Liễm Chu lại khen ngược, ký xoẹt xoẹt xoẹt vào từng tấm hình, rồi cà lơ phất phơ: "Vài năm sau, anh đây chắc chắn sẽ nổi danh trời nam đất bắc, cậu giữ gìn cẩn thận, đến lúc đó ngàn vàng cũng chẳng mua được."

...!Đúng là nổi danh trời nam đất bắc, chỉ là không ngờ ảnh lại bán đi có ba mươi tệ, còn bao cả ship.

Thịnh Dĩ không biết nên khóc hay cười, không hiểu sao, cơn giận vì hôm nay Giang Liễm Chu không nhận ra lại vơi đi một ít.

Cô cầm lấy điện thoại, gửi WeChat hỏi hàng xóm mới: 【Chân dung có chữ ký của Giang Liễm Chu rốt cuộc có giá thị trường bao nhiêu?】

Vị hàng xóm kia trả lời rất nhanh: 【Khoảng một trăm triệu.】

【A Cửu:...】

【Ivan: Sao, hối hận không mua à?】

【A Cửu: Không.】

【A Cửu: Tôi chỉ đang ước lượng giá của những thứ trong tay.】

【A Cửu: Bây giờ cảm thấy, thứ trong tay mình chắc là còn mua được cả Giang Liễm Chu bản original.】

【Ivan:...】

Thịnh Dĩ ngẫm nghĩ, lại hỏi: 【Có kênh nào để bán không?】

【Ivan: Cô đang thiếu tiền hả?】

【A Cửu: Không, tôi chỉ đang nghĩ, lỡ mà có người mua một trăm triệu một tấm thật, tôi sẽ đi mua Giang Liễm Chu bản original về.】

【A Cửu: Để anh ta.】

【A Cửu: Làm trâu làm ngựa cho tôi.】

【A Cửu: Gặp tôi phải cung cung kính kính gọi là lão đại.】

【A Cửu: Ha ha ha ha ha.】

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

A Cửu: Dùng ảnh có chữ ký của Giang Liễm Chu để mua Giang Liễm Chu về làm trâu làm ngựa.

Nice, kiếm tiền không cần vốn (kính chào)

Đặt mục tiêu năm 2022 với bạn bè, trong đó đầu tiên là kiếm được 8000!!!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận