Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Anh Ấy Yêu Thầm Tôi


Edit: Tiểu An An

Beta: Vũ Sương Viện

Trước khi rời đi Trang Nghiêu đã kết bạn WeChat với Thịnh Dĩ.

Có thể thấy, người đại diện này của Giang Liễm Chu thực sự là một người dịu dàng và chu đáo, vòng bạn bè rất khác so với tên đỉnh lưu tự luyến nào đó.

Khi rời khỏi nhà Giang Liễm Chu, Thịnh Dĩ còn nhận được một tin WeChat của Trang Nghiêu:【Cô Thịnh ở cùng với Liễm Chu có hòa hợp không? Nếu cậu ta có mạo phạm, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô, đôi khi tính tình của cậu ta có chút kỳ quặc.】

Nhìn xem, nhìn xem.

Người đại diện này đi theo phía sau tên đỉnh lưu tính tình chó má đó, chắc chắn đã thu dọn không ít rắc rối cho anh ta.

Thịnh Dĩ từ trước đến nay là người oan có đầu nợ có chủ, không làm mấy chuyện giận chó đánh mèo kia, đối với Trang Nghiêu tự nhiên cũng ấm áp rất nhiều.

Chỉ là.

Chẳng được bao lâu, người đàn ông ngồi trên sofa vẫn nhìn hộp bánh quy đến xuất thần, đã nhận được một tin nhắn WeChat từ người đại diện nhà mình.

Hơn nữa, ngữ khí của người đại diện vạn năng nhà mình còn...

Dường như sắp không xong rồi.

【Trang Nghiêu: Rốt cuộc cậu đã nói gì với Thịnh Dĩ?】

【Ivan: ?】

Trang Nghiêu không nói gì, mà dứt khoát lưu loát chuyển qua hai trăm tệ.

Giang Liễm Chu mở ra liếc nhìn màn hình di động, nhận lấy, chậm rì rì xé băng keo dán quanh hộp bánh quy, mở hộp, lấy ra một cái bánh cắn một nửa.

Trong khi nhai, anh lại nhận được tin WeChat đến từ Trang Nghiêu.

Anh cầm lấy di động lên xem.

—— trải qua sóng to gió lớn người đại diện Trang đã là trở lại bình thường, ngữ khí bình tĩnh.

【Trang Nghiêu: Cô Thịnh chuyển cho cậu hai trăm tệ.】

【Trang Nghiêu: Sau đó, muốn cậu gửi một tấm ảnh...!khỏa thân cho cô ấy.】

Giang Liễm Chu: "..."

Lúc này anh đột nhiên thấy ngứa răng.

Nói không rõ, có chút tức giận, lại có chút buồn cười.

Giang Liễm Chu vẫn nhận lấy.

Đang lúc Trang Nghiêu cho rằng Giang Liễm Chu đã tiếp thu giáo huấn, Giang Liễm Chu lại nhắn lại.


【Ivan: Nói với cô ấy, muốn nhìn thứ khác, nhiêu đó không đủ.】

【Ivan: Phải thêm một ít.】

Trang Nghiêu: "..."

Người đại diện Trang đẩy gọng kính, liếc nhìn Hứa Quy Cố trong video họp hội nghị, cười lạnh một tiếng.

Đối tác của studio Hứa Quy Cố nhướng mày: "Làm sao vậy?"

"Hay là mọi người mời minh tinh khác đi." Trang Nghiêu mỉm cười, "Tôi thật sự không muốn studio Cố Chu thành nơi trung gian kết nối nghệ sĩ với phú bà đâu, hơn nữa giá thị trường kiểu đó tôi không kiếm được tiền."

Hứa Quy Cố: "?"

Đại khái là tiến trình của tổ tiết mục bên kia chặt chẽ, sốt ruột muốn định ra khách mời, Trần Hồng Tài lo lắng thúc giục Thịnh Dĩ qua WeChat, lúc trước là mỗi buổi sáng một tin giờ đã nâng cấp thành sáng tối mỗi buổi một tin.

Nhưng hoàn toàn tương phản chính là Giang Liễm Chu và Trang Nghiêu đã trực tiếp có WeChat của cô nhưng lại không có động tĩnh.

Không hề có ý thúc giục cô tham gia show.

Kỳ thật Thịnh Dĩ cũng có chút khó hiểu.

Theo lý mà nói, Giang Liễm Chu từ nhỏ đến lớn có rất nhiều bạn cùng bàn, cho dù không tìm được thì cũng có thể mời bạn cùng phòng thời đại học vào cho đủ số, đâu cần thiết phải chấp nhất với cô như thế?

Dù Thịnh Dĩ tự biết vẻ bề ngoài của mình rất xuất sắc, nhưng Giang Liễm Chu là vai chính đã đủ rồi, những người khác hoàn toàn không có khả năng đoạt màn ảnh.

Thịnh Dĩ đang nói chuyện điện thoại với Bối Lôi, đột nhiên suy nghĩ đến xuất thần.

"A Cửu, A Cửu?!"

Thịnh Dĩ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "ừm" một tiếng.

Bối Lôi bất mãn: "Gọi mãi mà cậu không nghe, đang suy nghĩ gì vậy?"

Thịnh Dĩ không gợn sóng: "Bao nuôi đàn ông."

Bối Lôi: "..."

Bối Lôi thực sự hỏng mất: "A Cửu, bảo bối A Cửu của tớ, cậu có thể soi gương lại không? Được cậu coi trọng đã là vinh hạnh của tên đàn ông đó, ai dám trông mong cậu bao nuôi chứ?"

Thịnh Dĩ thật sự đi soi gương, bình luận rất đúng trọng tâm: "Đúng là vậy."

Bối Lôi: "..."

Bối Lôi từ bỏ, chuyển tới đề tài khác: "Này, xem tin tức tớ mới vừa phát hiện trên diễn đàn đi, thế mà có người dám nói Giang Liễm Chu giở thái độ ngôi sao?"

Thịnh Dĩ ngẩn người: "Hả?"

"Nghe nói nhân viên nội bộ đã tung tin rằng tổ chương trình của bọn họ đã mời được Giang Liễm Chu, nhưng vấn đề là Giang Liễm Chu không tìm được cộng sự.

Nói bên Giang Liễm Chu luôn phủ quyết đề nghị của bọn họ, cảm thấy khách mời này không hợp, khách mời kia lịch trình không thuận, vị khách mời tiếp theo không thú vị, vẫn luôn không chịu đưa ra quyết định." Bối Lôi lướt diễn đàn vài lần, không mấy hứng thú, "Quá giả rồi, fans Giang Liễm Chu cũng lười chuyển hướng."


Thịnh Dĩ: "..."

Không biết vì sao, cảm thấy có chút quen thuộc.

Bối Lôi tiếp tục nói: "Mặc dù tớ không phải là fans của Giang Liễm Chu nhưng không thể không nói người này thật sự rất tài hoa.

Tính cách khá thú vị, không giống như khuôn mẫu, rất năng động.

Nhưng giở thói ngôi sao đích thị là bị bôi đen, ai chẳng biết tuy rằng tính tình anh ta không tốt, nhưng rất chuyên nghiệp."

Thịnh Dĩ không nghĩ tới Bối Lôi lại đánh giá Giang Liêm Chu tốt như vậy.

Cô mấp máy môi, lại chẳng nói gì.

Nhưng đáy lòng vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, rất bí ẩn, thậm chí hoàn toàn không thể miêu tả, kiêu ngạo.

Cuối cùng cô cũng chỉ nhàn nhạt phụ họa một câu: "Thế à?"

Bối Lôi gật đầu: "Đã rất lâu anh ta không tham gia show giải trí rồi, nói tổ tiết mục có thể mời được thật không thể tin.

Thời buổi này, chương trình có thể mời người này, sẽ không hot sao?"

Thịnh Dĩ rũ mắt, trong mắt mang theo vài phần ý cười.

"Ừm, quả nhiên, bài viết đã bị xóa." Bối Lôi khen ngợi, "Nên như vậy, đừng làm loạn hằng ngày nữa."

Hai người đang nói thì Thịnh Dĩ nhìn thấy WeChat hiện lên một tin nhắn.

—— vậy mà lại là Giang Liễm Chu.

Cô thoáng có chút kinh ngạc.

Từ sau ngày cô chuyển hai trăm tệ đòi ảnh...!khỏa thân thất bại, hai người không còn nói chuyện với nhau.

Thịnh Dĩ vốn là trạch, gần đây nhận thêm mấy bản thảo, nên số lần ra cửa cũng có hạn, tất nhiên sẽ không chạm mặt hàng xóm.

【Ivan: Tôi đã nhận được vé vào thảm đỏ, đến lấy trong vòng hôm nay.】

Cô thoáng trầm mặc, phản hồi: 【Hôm nay có chút việc, ngày mai đi.】

Chó má vẫn là chó má, Giang Liễm Chu:【Trong hôm nay nếu không lấy, tôi sẽ trả về.】

Thịnh Dĩ: "..."

Rốt cuộc ai mới là bên A trả tiền!

Cô nhìn Bối Lôi vẫn đang vui vẻ nghe điện thoại, lặng lẽ thở dài một tiếng.


Bối Lôi: "?"

Thịnh Dĩ lắc đầu: "Bối Lôi, con vĩnh viễn sẽ không biết papa vì con đã phải trả giá như thế nào đâu."

Bối Lôi: "..."

Thịnh Dĩ lại thở dài một hơi: "Cho dù con có biết hay không, con đều phải đem những lời này ghi tạc trong lòng --"

Rõ ràng biết Thịnh Dĩ không có khả năng nhổ ra được ngà voi, nhưng Bối Lôi vẫn không nhịn được, vừa tò mò vừa sợ hãi hỏi: "Cái gì?"

Thịnh Dĩ lãnh lãnh đạm đạm: "Cả đời này con phải hiếu thuận với papa đó."

Bối Lôi: "..."

Bối Lôi hỏi: "Đầu cơ của cậu không tồi nha, loại vé thảm đỏ này mà cũng có trong tay, lát nữa giới thiệu cho tớ đi."

Thịnh Dĩ lặng im vài giây, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bối Lôi, kiếp sau con cũng phải hiếu kính với papa."

Bối Lôi: "..."

Bối Lôi: "??"

Sau khi Thịnh Dĩ ngắt máy, liếc mắt nhìn tin nhắn của Giang Liễm Chu, đi đến trước gương soi.

Vuốt vuốt tóc, nhìn gương mặt không phấn son kia vẫn tỏa ra hào quang tứ phía, Thịnh Dĩ hài lòng gật đầu.

Nhưng soi xong, cô lại cảm thấy không ổn--

Đi tìm vị kia lấy vé mà thôi, sao phải để ý vẻ ngoài đến như vậy?

Thịnh Dĩ xỏ dép lê vào rồi đi ra cửa, tới trước cửa Giang Liễm Chu ấn chuông, ngoài dự đoán, Giang Liễm Chu vậy mà mở cửa rất nhanh.

Có thể là đã nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt Thịnh Dĩ, Giang Liễm Chu dựa nghiêng vào khung cửa, lười nhác đưa vé ra:

"Tôi còn tưởng cô đang đợi tôi đưa qua."

Trên mặt lại viết hai chữ to đùng "nằm mơ".

Thịnh Dĩ nhìn động tác và biểu tình của Giang Liễm Chu, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Thực ra cô không phải là người thích hồi tưởng về quá khứ, hoặc là đối với Thịnh Dĩ mà nói, người đến rồi lại đi là chuyện rất thường tình, con người vẫn là nên quý trọng hiện tại.

Nhưng vì những lý do không giải thích được, sau khi tốt nghiệp cao trung được mấy năm, lại lần nữa gặp lại người bạn cùng bàn năm ấy, trong đầu Thịnh Dĩ bắt đầu lóe lên một vài cảnh tượng trước kia.

—— cũng có thể là bởi vì gương mặt kia quá quen thuộc.

Năm cô học lớp mười một, có một lần trước tiết thể dục, bà dì của cô đột ngột đến thăm.

Cô đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt truyền xuống, vội vàng chạy tới phòng vệ sinh.

Mang theo không ít giấy vệ sinh, nhưng băng vệ sinh vẫn còn ở trong cặp sách.

Đến cũng thật khéo, cô đang rầu rĩ thì phát hiện đã đến giờ vào lớp, phòng vệ sinh lại không có người.

Nguy cấp hơn chính là tiết thể dục không cho mang theo điện thoại, lúc này phỏng chừng mọi người đều đang chạy bộ ở sân thể dục, không có người để xin giúp đỡ.

Mà cô, lão đại nổi tiếng khắp cả trung học Cảnh Thành số một, hiện giờ chỉ có một cái quần bẩn...

Lão đại ăn vạ trong phòng vệ sinh không ra được, ưu thương vô cùng.


Đang phát sầu, Thịnh Dĩ lại đột nhiên nghe được có tiếng bước chân tới gần, không đợi cô vui mừng khôn xiết mà xin giúp đỡ, cô gái ở bên ngoài đã lên tiếng trước: "A Cửu? Cậu ở bên trong sao?"

"Ừm, tớ ở đây."

—— Vào thời khắc này, lão đại cũng không quên phong thái của lão đại, ngữ điệu rất bình tĩnh, rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.

Cô cũng nhận ra giọng nói bên ngoài, đó là bạn nữ ngồi bàn trước, tên là Khổng Hoài Mộng.

Khổng Hoài Mộng nghe giọng của cô có vẻ ngạc nhiên: "Cậu thực sự ở trong đó? Tớ còn tưởng rằng Giang Liễm Chu gạt tớ."

"Giang Liễm Chu?"

Thịnh Dĩ có chút bất ngờ.

"Đúng vậy," Khổng Hoài Mộng vừa nói, vừa đưa một cái túi nilon vào, bên trong có một cái quần mới và một túi băng vệ sinh, "Tiết thể dục bắt đầu, Giang Liễm Chu đột nhiên trốn học không biết đi đâu.

Bọn tớ chạy đủ vòng rồi cậu ấy mới về, đưa cho tớ cái túi nilon nói là cậu đang ở WC, nhờ tớ đem vào cho cậu, tớ còn tưởng cậu ấy nói đùa."

Thịnh Dĩ không lên tiếng.

Khổng Hoài Mộng cười hì hì: "Giang Liễm Chu bây giờ đang bị thầy thể dục phạt chạy, A Cửu, bạn cùng bàn đối xử với cậu rất tốt."

Thịnh lão đại mỉm cười.

Chờ cô thu thập xong trở về lớp, đã nhìn thấy Giang Liễm Chu, vừa mới hoàn thành hình phạt, đầu tóc ướt đẫm, sóng vai một nam sinh trở về lớp.

Đến chỗ ngồi, Giang Liễm Chu lười biếng nằm ườn lên bàn, một tay gác lên bàn, một tay rũ xuống như không xương, không buồn động đậy.

Thịnh Dĩ dùng ngón trỏ chọc chọc anh.

"Làm gì vậy?" Giang Liễm Chu không ngẩng đầu, ngữ khí tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng nghe kĩ sẽ nhận ra ý cười.

Thịnh Dĩ lại chọc anh.

—— Ở trung học Cảnh Thành số một, trừ Thịnh lão đại, thực sự không có ai dám chọc chọc Giang Liễm Chu như thế.

"Nghe nói cậu bị phạt chạy?"

Giang Liễm Chu ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói: "Anh đây có thể bị phạt chạy sao? Vận động bình thường thôi."

Ánh mắt anh dừng ở trên người Thịnh Dĩ, ngữ khí nhàn nhạt, "Nhưng em gái à, nếu anh đây không cứu cậu, còn ai khác có thể giúp cậu hả?"

Rõ ràng chuyện đã xảy ra mấy năm, nhưng Thịnh Dĩ không ngờ tới, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in biểu tình kiêu căng ngạo mạn của Giang Liễm Chu lúc đó.

Có lẽ là bởi vì đột ngột nhớ lại quá khứ, cho nên Thịnh Dĩ hiện tại khi nhìn gương mặt gợi đòn của Giang đỉnh lưu, ánh mắt có thêm mấy phần từ ái.

Cô lắc lắc đầu.

"Không, papa không thể trông chờ vào một đứa con bất hiếu mang qua."

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cũng muốn chọc! Để tôi với, để cho tôi với!!!

Chọc Giang Liễm Chu, xúc cảm rất tốt phải không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận