Edit: Tiểu An An
Beta: Vũ Sương Viện
Giang Liễm Chu cạn lời.
Thịnh Dĩ lại lần nữa thắng được một ván, trong lòng vừa sảng khoái vừa nghĩ, quả nhiên không thể chọc giận Giang Liễm Chu.
Dùng sự hào phóng của người cha, liền sẽ cảm thấy thế giới hoà bình.
Giang Liễm Chu cười lạnh một tiếng, nhét vé vào tay Thịnh Dĩ, "rầm" một tiếng liền đóng sầm cửa trước mặt Thịnh Dĩ.
Thịnh Dĩ: "..."
Cô thử vò tấm vé trong tay, trong lúc ma sát mới phát hiện ra là hai tấm vé.
Hai tấm...?
Đang do dự, cánh cửa trước mặt cô lại mở ra.
Thịnh Dĩ: "..."
Giang Liễm Chu rũ mắt nhìn cô, biểu tình rất điềm tĩnh, nhưng lại có vài phần mơ hồ không rõ.
"Không cần đưa tiền." Giang Liễm Chu nói, "Tôi không phải dùng tiền để mua."
Ngẫm lại cũng đúng, có thể để Giang đỉnh lưu xin vé mời thảm đỏ là vinh hạnh của họ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Ở tình cảnh hiện tại giữa hai người họ không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả, Giang Liễm Chu không dùng tiền là chuyện của anh, chẳng lẽ anh không tốn tiền, thì cô thật sự không cần thanh toán sao?
Thịnh Dĩ từ trước đến nay chưa từng chiếm tiện nghi của người khác, nghe vậy đương nhiên cự tuyệt: "Tôi vẫn sẽ trả, đợi chút nữa tôi chuyển khoản cho anh."
"Không muốn mắc nợ vậy ư..." Giang Liễm Chu thần sắc mang theo vài phần trào phúng, ngữ khí cũng có chút châm chọc, anh dừng lại, nhún vai, bộ dáng tựa hồ không quá để ý, "Bỏ đi, cô muốn sao thì làm vậy."
Nói xong, anh thản nhiên gật đầu với Thịnh Dĩ rồi đóng cửa lại.
Lần này cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, so với tiếng "rầm" vừa rồi, âm thanh dịu dàng và dễ thương hơn nhiều.
Đương nhiên, chủ nhân của cánh cửa lại hoàn toàn không dịu dàng và dễ thương chút nào.
Thịnh Dĩ: "..."
Xem con người này, lần đầu tiên cô thấy có người không thích tiền.
Cầm vé về đến nhà, Thịnh Dĩ suy nghĩ một chút vẫn chuyển tám ngàn còn lại cho Giang Liễm Chu.
—— Cứ coi tấm vé dư kia là quà tặng đi, dù sao Thịnh Dĩ cũng biết rõ hơn ai hết, dựa theo giá trị con người Giang Liễm Chu hiện tại, làm sao thiếu tám ngàn tệ được?
Giang Liễm Chu không nói một lời mà nhận tiền chuyển khoản.
Tuy rằng cách màn hình, nhưng Thịnh Dĩ lại cảm thấy giống như cô có thể nhìn thấy biểu tình của vị kia vậy ——
Chắc chắn là lãnh đạm mang theo khó chịu.
Cũng không biết là xuất phát từ tâm tình nào, Thịnh Dĩ sau khi chuyển tiền cho Giang Liễm Chu, lại gửi một tin WeChat.
【A Cửu: Bốn mươi tấm.】
【Ivan: ?】
【A Cửu: Đừng quên, ảnh...!nude.】
【A Cửu: Anh đã nhận tiền, còn hỏi tôi?】
【Ivan:...】
【A Cửu: Tốt nhất là bản có chữ ký, để sau này sang tay dễ hơn, cảm ơn.】
Giang Liễm Chu: "..."
Mẹ kiếp.
Còn rất khách khí, nói câu "cảm ơn" với anh.
Đúng lúc Hứa Quy Cố gọi video đến, Giang Liễm Chu nằm dựa vào sofa, chậm rì rì nhấc máy: "Làm gì?"
Hứa Quy Cố bên kia hình như đang xử lý văn kiện, đầu tiên là liếc Giang Liễm Chu, rồi sau đó lại liếc mắt nhìn anh, rồi lại nhìn anh.
Giang Liễm Chu: "..."
Giang Liễm Chu: "?"
Anh đã bị Hứa Quy Cố nhìn đến mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị lên tiếng, liền nghe thấy giọng hóng drama của Hứa Quy Cố: "Cậu vừa mới làm gì?"
Giang Liễm Chu không hiểu Hứa Quy Cố vì sao lại hỏi như vậy, lười biếng mà kéo âm cuối: "Không có làm gì cả."
"Thật không?" Hứa Quy Cố rõ ràng không tin.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Giang Liễm Chu mất hết kiên nhẫn.
Hứa Quy Cố ngồi ngay ngắn, buông văn kiện xuống: "Cậu không soi gương à?"
"Soi cái gì?"
Hứa Quy Cố: "Thưa ngài khóe miệng của ngài bay đến tận trời rồi."
Giang Liễm Chu: "..."
Hứa Quy Cố gật gật đầu: "Ok, vậy đổi đề tài.
Rốt cuộc là cậu có quay chương trình tạp kỹ không?"
Giang Liễm Chu: "..."
Anh cười nhạo một tiếng, "Đương nhiên là quay."
"Cũng đúng." Hứa Quy Cố nói, "Dù gì cậu cũng sắp giải nghệ, show lần này phải quay cho tốt.
Vốn dĩ tôi gọi đến là để đốc thúc cậu làm việc, hiện tại..."
Anh ta đảo mắt nhìn di động, đánh giá Giang Liễm Chu một phen, "Tôi vẫn có chút lòng tin."
Giang Liễm Chu rũ mắt, ý vị không rõ, chỉ im lặng.
Tới gần nguyên đán, thành phố Minh Tuyền lại chuyển lạnh sau trận tuyết đầu mùa.
Mặc dù ngoài trời lạnh giá, Thịnh Dĩ đi ra ngoài mua đồ ăn vẫn thấy đường phố rất nhộn nhịp.
Hồ Duyệt Sơn Sắc là chung cư cao cấp, đương nhiên tín bảo mật rất tốt, nhưng là một nơi yên tĩnh lại nằm giữa chốn phồn hoa.
Chỉ cách khu mua sắm nhộn nhịp một quãng đường.
Giáng sinh vừa qua, đồ trang trí xanh đỏ trên tủ kính vẫn chưa kịp gỡ xuống, lại vội vàng dán dòng chữ chúc mừng năm mới.
Thịnh Dĩ và Bối Lôi đi dạo phố, Bối Lôi vừa đi dạo vừa tán thưởng: "Ai lại không ngưỡng mộ đoạn đường này trong khu của cậu? A Cửu, cậu nghĩ thử xem tớ phấn đấu ba đời, sẽ mua được một căn chung cư chỗ cậu chứ?"
Thịnh Dĩ: "..."
Cô giật giật khóe miệng, biết Bối Lôi đang nói giỡn, cũng không tiếp lời, chỉ hỏi, "Cậu thật sự quyết tâm muốn từ chức chuyển tới Minh Tuyền?"
Bối Lôi xoa một ít mỹ phẩm lên tay, dường như không để ý gật đầu: "Đúng vậy, tớ tốt nghiệp liền đến Hải Thành, hiện tại cũng đã thấy chán rồi.
Sao nào, cậu không muốn tớ đến sẽ nhờ vả cậu nhiều sao?"
Thịnh Dĩ cười một tiếng: "Vòng tay ấm áp của papa luôn mở rộng với con, con gái thân yêu của ba."
Bối Lôi: "?"
Cô ấy lại bật cười, "Quên đi, không nói chuyện này.
Ngày mai cùng tớ đi spa dưỡng toàn thân, tớ muốn thật xinh đẹp đi đu CP!"
Thịnh Dĩ dừng một chút: "...!Ngày mai đi spa thì ok, nhưng, đêm giao thừa cậu phải đi chơi một mình rồi."
Bối Lôi: "Cậu muốn làm gì? Ngủ với đàn ông à?"
Thịnh Dĩ: "..."
Cô mặt vô cảm "Cần vẽ gấp mấy bản thảo."
"...!Ban đêm vậy mà lại dùng để đẩy nhanh thanh tiến độ làm việc, ngủ với đàn ông không phải tốt hơn sao?" Bối Lôi rất khinh thường nói, ánh mắt sáng lên, "Thôi được, cậu cứ việc bận đi, đêm hôm đó tớ sẽ đi bar nhảy Disco.
Thịnh A Cửu, mau đề cử cho tớ vài chỗ, soái ca càng nhiều càng tốt."
Thịnh Dĩ hoài nghi mà nhìn Bối Lôi.
"Làm sao vậy? Còn không cho phép tớ hẹn hò với soái ca sao?"
Thịnh Dĩ lắc lắc đầu, thật sự là thẳng thắn thành khẩn, "Bình thường mấy kẻ thất tình nói là đi nhảy Disco, cuối cùng đều là đi mua say."
Bối Lôi: "..."
Thịnh Dĩ: "..."
"Tớ sẽ không uống say, cậu xem đi." Bối Lôi lập tức cắm hạ một ngọn cờ.
Thịnh Dĩ có chút ưu sầu mà nhìn lên trần nhà.
Đột nhiên cảm thấy lo lắng hơn.
Cho nên, vào thời khắc tuyệt đẹp của đêm giao thừa, Thịnh Dĩ, một họa sĩ đại lão có hơn trăm vạn fans Weibo, vẫn ngồi ở bàn làm việc soi đèn chạy deadline.
Con phố mua sắm cách đó không xa tràn ngập ánh đèn, người kín như niêm, khắp các ngõ hẻm đều là những lời chúc năm mới màu đỏ rực.
Trên đường là đủ loại các cặp tình nhân, bạn bè hò hẹn nhau, rất náo nhiệt.
...!Thật sự là một khúc hoan ca giữa khung trời yên tĩnh đầy buồn đau với ai đó.
Thịnh Dĩ đang vội vàng vật lộn với đống bản thảo lúc này càng thêm thê thảm hơn.
Thật ra ban đầu cô không định nhận đơn hàng này, nhưng một nhân viên công tác trước kia đã từng giúp cô, lần này bên bọn họ gặp vấn đề khi tìm họa sĩ, cho nên nhân viên công tác kia đã đến nhờ cô vẽ gấp bản thảo này, giá cả cũng đầy đủ thành ý, nên Thịnh Dĩ đành phải nhận.
Trước khi Bối Lôi đến thành phố Minh Tuyền, Thịnh Dĩ cũng đã quay cuồng trong công việc mấy ngày liên tục.
Nguyên đán rồi, cô đêm nay sẽ làm xong việc.
Bối Lôi còn không ngừng gửi tin WeChat cho cô.
【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: [hình ảnh.jpg] Má ơi, cái này là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!】
【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: [hình ảnh.jpg] Anh trai này thật soái, tớ muốn WeChat, A Cửu, tớ cảm thấy rất hợp với cậu!】
【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: [hình ảnh.jpg] A hắc hắc hắc, nơi này thật đẹp...】
【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: Rượu uống rất ngon, anh chàng pha chế này cũng rất ngon ~】
...
Tóm lại, chờ Thịnh Dĩ hoàn thành bản thảo gửi qua cho nhân viên công tác kia, đóng máy, lại mở WeChat lên xem, Bối Lôi đã gửi đến hơn hai mươi tin nhắn.
Thịnh Dĩ: "..."
Bối Lôi lại gửi đến một tin WeChat, lần này là một đoạn voice chat dài bốn mươi lăm giây.
Thịnh Dĩ nén xúc động muốn đem Bối Lôi ném về Hải Thành, ấn vào phát tin nhắn.
"A Cửu...!Huhuhu...!A Cửu...!Anh ấy không thích tớ, tại sao chứ huhuhu..."
Tin nhắn thoại dài bốn mươi lăm giây, chỉ lặp đi lặp mỗi câu đó.
Càng về sau giọng nói càng trở nên mơ hồ, không rõ.
Thịnh Dĩ bất lực thở dài.
Bối Lôi và cô là bạn cùng phòng thời đại học, cả hai đều học khoa máy tính.
Hồi ấy, Bối Lôi có thích thầm một anh trai khóa trên, sau khi tốt nghiệp không ngại ngần đuổi theo bước chân của anh ta, đến làm việc ở Hải Thành.
Mới ba năm thôi, Bối Lôi cũng không kể cặn kẽ quá trình cho cô nghe, dù sao hiện tại có lẽ cô ấy thất tình rồi.
Điện thoại lại vang lên là Bối Lôi gọi qua Wechat.
Thịnh Dĩ bắt máy, nhưng bên kia lại là một giọng nam xa lạ: "Alo? Xin chào, xin hỏi cô có phải là bạn của cô Bối không ạ?"
"Vâng, tôi là bạn của cô ấy."
"Xin lỗi, có thể phiền cô đến đón cô Bối được không? Cô ấy uống say rồi, vẫn luôn ở chỗ chúng tôi khóc nháo."
Thịnh Dĩ: "..."
Chính là nói người không nên dựng cờ loạn!
Cô đáp lại, lo lắng vội vàng thay quần áo.
Thật hết cách.
Thịnh Dĩ không thể lái xe, vào mấy ngày lễ tết này căn bản không thể đặt xe, Thịnh Nguyên Bạch hôm nay cũng đi công tác...
Nhưng Bối Lôi bên kia hoàn toàn không đợi được, cô ấy là một cô gái lại còn uống say một mình ở quán bar, nếu cô đến muộn...
Thịnh Dĩ nhíu mày, mím môi, cuối cùng nhìn về phía cánh cửa đối diện.
Hai phút sau.
Thịnh Dĩ gõ cửa nhà Giang Liễm Chu.
Đồng thời nhấn chuông, Thịnh Dĩ bắt đầu đếm ngược ở trong lòng.
"Năm, bốn, ba, hai..."
Khi đếm tới "Một", cánh cửa mở ra từ bên trong.
Thịnh Dĩ: "..."
Giang Liễm Chu: "..."
Thịnh Dĩ: "..."
Giang Liễm Chu không ngờ rằng vào lúc này lại có người đến gõ cửa, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Thịnh Dĩ cũng không ngờ Giang Liễm Chu thực sự ở nhà vào lúc này...
Thật ra mà nói, hiện tại nhìn thấy người bạn ngồi cùng bàn này, cô có chút gánh nặng tâm lý.
Vừa rồi đã đếm đến hai nhưng không nghe thấy động tĩnh, Thịnh Dĩ thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm.
Giang Liễm Chu không mặn không nhạt: "Có việc sao?"
Thịnh lão đại bất hiển sơn bất lộ thủy (1), nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh.
(1) Bất hiển sơn bất lộ thủy: Chỉ những người không để lộ điểm quan trọng.
"Cũng không phải chuyện lớn."
"Thật sao?" Giang Liễm Chu tùy ý hất vài sợi tóc, dựa nghiêng vào khung cửa, ngữ khí vô cảm.
Thịnh Dĩ bình tĩnh nói: "Đêm giao thừa, anh không ra ngoài sao?"
Giang Liễm Chu nghe vậy, nhẹ nhàng một nhún vai, nhàn tản cực kỳ: "Giá trị con người quá cao, nơi nào có đủ khả năng mời tôi chứ?"
...!Thật muốn đá cho anh một cú.
Nề hà có việc cầu người, Thịnh Dĩ cố hết sức giữ bình tĩnh, thậm chí nở nụ cười tỏ vẻ chân thành.
Cô nhấp môi, đột nhiên gọi tên anh.
"Giang Liễm Chu."
Giang Liễm Chu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Khoảng cách giữa hai người chỉ hai bước chân, trong chốc lát trở nên yên tĩnh, hơi thở gần như liền kề chóp mũi.
Thịnh Dĩ bỗng dưng cảm thấy có chút thấp thỏm.
Cô dừng lại vài giây, yên lặng nhìn Giang Liễm Chu.
Ánh mắt chạm nhau, Thịnh Dĩ lại cảm thấy con ngươi Giang Liễm Chu rất sâu ——
Sâu đến mức thời khắc này cô không biết anh đang nghĩ gì, đang mong đợi gì, đang giằng co thế nào.
Thịnh Dĩ cơ hồ là hít sâu một hơi, lại kêu anh:
"Giang Liễm Chu."
"Happy new year."
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Liễm Chu: Mẹ kiếp, tôi cũng không muốn bị cám dỗ, nhưng cô ấy gọi tôi là Giang Liễm Chu!
Không gọi tên cậu vậy gọi cái gì? Gọi chồng ơi à?