Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
...
"Chiều ngày mai, kết quả kỳ thi hàng tháng của trường trung học số 7 Thanh Mặc sẽ được công bố, đến trường của thiếu gia là có thể xem.

"
Quý Băng Phong nói, "Từ năm lớp 10, đã có 12 bài thi tháng và ba bài thi thống nhất toàn thành phố.

Điểm tổng hợp của Hoắc Tư Đốc tiểu thư cho đến nay là 96 điểm, và điểm tổng hợp của Hoắc Tư Liệt thiếu gia là 79 điểm.
"Tất nhiên, điểm tổng hợp Lộc Hành Ngâm thiếu gia cho đến nay là 0."
"Ưng Tài cũng đã làm bài thi tháng vài ngày trước, bài thi được đánh giá độ khó là 5.

Tư Đốc tiểu thư vừa đạt 600 điểm trong bài thi, tỷ lệ điểm là 80% và tỉ số tổng hợp là 4.

Điểm của Tư Liệt thiếu gia là 77% và tỉ số tổng hợp là 3,85
"Mà đề thi Thanh Mặc, người bên kia vừa nhận được đã ước tính độ khó là 4.5." Quý Băng Phong hơi nghiêng người.
Cha Hoắc cau mày, có chút lo lắng: "Cái trường học đổ nát ở Thanh Mặc đó làm sao có thể ra đề thi có độ khó 4.5?"
Mẹ Hoắc nói: "Đề thi tuy khó, nhưng cơ sở để phán đoán rất vững chắc, cũng không dễ lấy điểm, sao anh lại quát buồn lo vô cớ."
Quý Băng Phong nói theo cô: "Là thế này, thi tháng Thanh Mặc tổng hợp đề mấy năm thi đại học độ khó hơi cao.

Thiếu gia cũng không dễ được điểm cao, điểm này không cần lo."
Cha Hoắc thoáng yên tâm, nhưng vợ làm hắn cảm thấy không vui: "Sớm biết như vậy, mười lăm năm trước em đuổi nó đi làm gì?"
"Muốn cãi nhau phải không?" Mẹ Hoắc một chút cũng không mất khí thế, đột nhiên nổi giận, "Không phải mười lăm năm trước, anh nói lão gia dự định trực tiếp cho cháu kế thừa, sau đó truyền cháu cho Cố gia, chúng ta một xu cũng không lấy được, thì tôi có nhẫn tâm đuổi con của mình đi sao? Chỉ cần anh có hoà thuận với cha mình, chỉ cần anh có tiền đồ một chút, thì ông ấy làm sao đến nỗi đề phòng chúng ta phá hoại gia nghiệp? Có ích lợi gì hả? Nhìn xem, đứa nhỏ đã trở lại, Cố gia tiếp quản công ty, hơn nữa bọn họ còn nắm giữ 50% cổ phần! Giờ thì sao gia nghiệp vẫn phải của chúng ta không, anh còn muốn làm cái gì?!"

Cha Hoắc vẫn im lặng.

Hắn châm một điếu thuốc, một lúc lâu sau mới chửi: "Đừng lật lại chuyện cũ, phần thắng chúng ta rất lớn, ông già cũng đã chết rồi, đợi sóng yên biển lặng.

Sau hai năm, khi công bố kết quả, chúng ta không phải xem sắc mặt Cố thị nữa."
*
Nửa đêm, tiếng mưa đổ xuống.

Trong căn nhà thuê nhỏ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng vo ve của máy sưởi và máy điều hòa, trở thành một loại tiếng ồn trắng kéo dài và im lặng, như thể cả thời gian cũng đứng yên.
Cố Phóng Vi ngủ thiếp đi bên cạnh Lộc Hành Ngâm.
Lúc đầu hắn dựa vào vai cậu, nhưng sau đó vì tư thế ngồi của Lộc Hành Ngâm quá thẳng, hắn dựa vào không thoải mái, nên hắn lại trượt xuống, nằm nghiêng trên ghế sô pha.
Sau khi Lộc Hành Ngâm viết xong tiếng Anh, cậu quay lại nhìn hắn, thiếu niên sinh đẹp đang thở đều, đôi chân dài dựa vào đầu ghế sô pha, ngủ không yên, với vòng eo nhỏ xinh và săn chắc lộ ra dưới lớp áo phông.
Cậu nhìn hắn một lúc, với tay lấy chiếc chăn điều hòa bên cạnh, nhẹ nhàng đắp cho hắn.
Cậu di chuyển nhẹ nhàng, nhưng Cố Phóng Vi lại tỉnh.
Hắn vừa tỉnh dậy đã mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong cong, có ánh nước, anh ấy hơi ngước mắt lên nói: "Tri kỷ vậy Máy Tính Nhỏ."
Trước khi Lộc Hành Ngâm kịp phản ứng, Cố Phóng Vi đã ôm cậu ngồi dậy.

Hắn ngái ngủ nói: "Muộn rồi, ngủ đi, em yêu học thì không cần liều mạng như vậy."
Hắn tùy ý khoác tay qua vai cậu, tựa cằm lên vai cậu, ngái ngủ mở mắt ra.

để xem thời gian.


Cố Phóng Vi trên người có một mùi thơm nhàn nhạt, tôi không thể biết đó là gì, nó rất sạch sẽ, giống như một mùi hương hoa thoang thoảng.
Hắn có vẻ thích được chạm vào cơ thể cậu, bởi vì nó mềm mại và có mùi thuốc, không phải vị đắng, mà là mùi của cỏ tươi và nước suối.
Căn nhà nhỏ cho thuê của Cố Phóng Vi có một phòng ngủ và một phòng khách, hiển nhiên là không có phòng cho khách.
Lộc Hành Ngâm đến đây mà không mang theo bất cứ thứ gì, vì vậy Cố Phóng Vi tìm cho anh ta một bộ đồ lót của chính mình: "Áo lót và quần ngủ tôi chưa mặc, em dùng trước đi."
Sau khi giặt xong, trong phòng đầy sữa tắm, nóng hầm hập bay ra khói, ngọt ngào mà mềm mại.
Lộc Hành Ngâm do dự và hỏi, "Em...ngủ ở đâu?"
"Không ngủ giường, còn muốn ngủ sô pha sao?" Cố Phóng Vi liếc cậu một cái, ánh mắt vẫn như cũ sáng ngời, thẳng thắn như vậy, không có bất kỳ tâm tình nào khác, "Để cho ông già biết tôi cho em ngủ sô pha, tôi chuẩn bị treo đầu heo luôn."
Hắn vỗ vỗ giường, thấy cậu vẫn đứng ở nơi đó, toàn thân trắng bệch gầy gò, toàn thân ẩm ướt, hắn lại đột nhiên cười: "Em sao giống thiếu nữ quá vậy, dễ thèn thùng Máy Tính Nhỏ."
Càng về đêm, tiếng mưa ngoài cửa sổ lại càng to.
Lộc Hành Ngâm leo lên giường, và chiếc giường hơi chìm xuống.
Chăn bông rất mềm, so với thời tiết bây giờ còn mỏng hơn, có lẽ là do thân nhiệt của Cố Phóng Vi cao, cũng không quá sợ lạnh.

Lộc Hành Ngâm nhớ rằng mỗi khi Cố Phóng Vi chạm đầu ngón tay vào má cậu, những đầu ngón tay đó cũng rất ấm.
Vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt say ngủ yên bình của Cố Phương Vệ đã ở trước mặt.
Nhiệt độ cơ thể cùng hương thơm, lặng lẽ khuếch tán trong bóng tối.
Dáng ngủ của Cố Phóng Vi cũng rất đẹp.

Giống như biểu hiện nghiêm túc làm việc của hắn, đó là hai thái cực so với phong cách thường ngày.

Lông mi cực dài, hơi thở đều đều, khuôn mặt nghiêng vẫn đẹp đến mức không giống người thật.
Cậu cẩn thận và lặng lẽ ngủ trên mép giường, cách xa Cố Phóng Vi, không đụng tới hắn.
Từ một khoảng cách cố ý như vậy, cậu quan sát hắn một lúc rồi nhắm mắt lại, chui vào chăn và chìm vào giấc ngủ sâu.

*
Trước khi trở lại trường vào ngày hôm sau, Quý Băng Phong đã đến.
Anh ta nói: "Trời dần dần trở lạnh, tôi mang chăn dày đắp cho thiếu gia, một lát nữa liền đưa trở về ký túc xá."
Những học sinh lớp 11 khác cũng lần lượt trở về trường, cổng trường yên tĩnh ngày hôm qua, bỗng chốc lại tấp nập xe cộ và người đi đường.

Mới bốn, năm giờ, rất nhiều phụ huynh đã kéo theo học sinh của mình xông vào: "Đi! Đến muộn sẽ không vào được xem thông báo kết quả!"
Bảng thông báo đã được chuyển ra ngoài, giống như thời cổ đại niêm yết lên, phía trước bảng thông báo màu đỏ tươi là tầng lớp người vây quanh, phần lớn là phụ huynh đang lo lắng.
"Tổng điểm cao nhất lần này thấp hơn lần trước hơn 50 điểm...!Sao lại thế?"
"Haizz, con tôi cũng nói kỳ thi tháng này khó, thi không tốt, thi được hạng 5 khối, tôi sốt ruột quá..."
Có một người mẹ nói đến đây, thở dài trong lòng, mấy phụ huynh bên cạnh chỉ muốn nhào lên cắn.
Có người nói với một phụ huynh khác đang im lặng ở bên kia: "Mẹ Dịch Thanh Dương, lần này Dịch Thanh Dương cũng hạng nhất."
Mẹ Dịch Thanh Dương dáng người thấp bé bình thường, thậm chí có chút mộc mạc, nhưng quần áo của bà rất chỉnh tề.
Cô chen chúc ở phía sau không nhìn thấy thứ hạng, nghe xong liền cười nhẹ nhõm.
Quý Băng Phong quay lại nhìn Lộc Hành Ngâm và nói: "Thiếu gia, ngài có muốn đi qua nhìn không?"
Lộc Hành Ngâm gật đầu.
Cố Phóng Vi một tay cầm nắm cơm vừa mua ở một sạp hàng nhỏ, một tay dễ dàng chen qua đám người chen vào: "Xin lỗi dì, chúc dì càng ngày càng xinh đẹp, để tôi xem với...!Không, không, con không phải giám khảo, con sẽ giúp em trai coi điểm."
Người này đẹp trai đến mức có thể bán mặt lấy, tự nhiên có thể dùng mặt mình tách đám người như Moses rẽ biển hoa hồng [1].
[1] "Hl.

Moses", 1638, mô tả nhà tiên tri Moses, người đã dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi cảnh nô lệ.

Bức "Crossing of the Red Sea", 1634, mô tả cảnh người Do Thái bình yên vượt qua Biển Đỏ (Họa sĩ: Nicolas Poussin, Wikipedia, Public Domain)
Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN.

Nếu là cá nhân sử dụng, vui lòng ghi rõ nguồn trithucvn.org.


Nếu là website, kênh truyền thông, vui lòng chỉ sử dụng nội dung khi có sự cho phép của Trí Thức VN.Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN.

Nếu là cá nhân sử dụng, vui lòng ghi rõ nguồn trithucvn.org.

Nếu là website, kênh truyền thông, vui lòng chỉ sử dụng nội dung khi có sự cho phép của Trí Thức VN.
Lộc Hành Ngâm bị hắn kéo vào cùng nhau.
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên cậu nhìn đến là vị trí số một.
Dịch Thanh Dương, lớp 1, với tổng số điểm là 656.
Mặc dù Dịch Thanh Dương không học giỏi môn toán, nhưng rõ ràng là cậu ta đã đều đặn thể hiện đúng trình độ của mình trong các môn học khác.
So với kết quả trước đó, tổng điểm cả khối đúng là đã tụt hơn 30-50 điểm.
Lộc Hành Ngâm tìm một chút, nhưng cậu vẫn không thể tìm thấy tên của mình, người đầu tiên tìm được là Thái Tĩnh.

Trong danh sách dày đặc những cái tên, Thái Tĩnh có tổng điểm là 527, xếp thứ 272.
Mà tổng điểm của Mạnh Tòng Chu cũng bị lật xe một chút sau khi vỡ trận môn toán, xếp hạng hơn 400.
Lộc Hành Ngâm không tìm thấy điểm của mình nên có chút bối rối.
"Nhìn về phía trước đi, Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi tùy ý chỉ, trong mắt mang theo ý cười, "Tại sao em không học cách tham lam, em không biết nhìn về phía trước sao?"
Theo tầm mắt của cậu, chữ đen nhánh được in rõ ràng trên danh sách màu đỏ tươi.
Lộc Hành Ngâm, Lớp 27, với tổng điểm là 598.
Xếp hạng: 112.
"Chúc mừng." Cố Phóng Vi đưa tay ra, dùng đầu ngón tay vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu, lấy đi mùi thuốc thoang thoảng, "Em đứng nhất lớp."
Hậu trường:
Mei: Bé Lộc có ba mẹ "cực phẩm".

Truyện vườn trường đơn thuần thôi, không cần nghĩ nhiều đâu các nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận