Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
"Muốn gì không, anh mua kẹo cho em ăn nhé?" Cố Phóng Vi thay đổi thái độ thản nhiên hờ hững thường ngày, đôi mắt hoa đào tràn đầy yêu thích cùng thân mật lấy lòng, "Hay là em muốn gì, anh sẽ mua tất cả cho em, hay thích cái gì thì nói với anh."
Lúc này, hắn mới nhớ ra mình không biết nhiều về sở thích của Lộc Hành Ngâm.

Thằng nhóc này tính cách trầm lặng hướng nội, bình thường trầm mặc, Cố Phóng Vi chỉ nhớ rõ tay cậu sợ lạnh, thân thể không tốt, những thứ khác hắn đều không biết.

Cố Phóng Vi hiếm khi quan tâm đến sở thích của người khác, cũng không có thói quen chiều chuộng người khác.
Thấy mình suýt nữa không dỗ được người, trong cái khó ló cái khôn, đột nhiên nhớ tới lần trước gặp Dịch Thanh Dương, nhếch miệng cười nói: "Không hút thuốc lá, anh dẫn em đi chơi game nha? Em không lén đi chơi game à?"
Lộc Hành Ngâm sắc mặt không đổi, tim không đập, bị nhắc đến lịch sử đen tối cũng không đỏ mặt, cậu bình tĩnh nói: "Bọn Dịch Thanh Dương sẽ dẫn em đi.

Chơi chung với anh không có vui."
Cố Phóng Vi: "...!Chơi game với anh sao không vui? Em trai, tôi nói em nghe hồi tiểu học tôi đã lập một đội thể thao điện tử với người khác, giành được giải thưởng, mặc dù giải thưởng chỉ là phiếu ăn kem miễn phí trong một quý..."
Hắn lại dựa gần cậu, hương thanh cao của hoa hồng và vị đắng của bạch dương tuôn ra, Lộc Hành Ngâm lật câu hỏi luyện tập trên đề, nhìn xuống, nhưng cây bút không di chuyển nữa.
Hơi thất thần.
Cố Phóng Vi vô tri vô giác, khi ngước mắt lên nhìn người, đôi mắt đào hoa mê người, mày và mắt quá sắc nên khi liếc từ dưới lên trên nhìn có chút ác độc, ánh mắt đã tỏa sáng rực rỡ.

Hắn trời sinh đã có dung mạo ưa nhìn, chỉ có loại tính tình —— lúc dỗ dành người khác mới xứng với vẻ ngoài như vậy.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Không đi, sẽ làm chậm việc học của em."
"Có gì để học đâu? Em trai, học cái này có thú vị gì à?" Cố Phóng Vi mạnh mẽ đưa cho cậu một phúc lợi tham gia, "HMI là một chủ đề liên ngành.

Trong dự án của tôi em có thể làm bất cứ điều gì em thích, nếu em muốn học thuật toán, thì có thể học thuật toán, nếu em muốn làm cho Tiểu cương thi trông giống một con ma vui vẻ hơn, em có thể hỗ trợ xem thiết kế động lực...!Tất nhiên, điều quan trọng nhất là đội ngũ của bọn tôi thiếu những tài năng thực tiễn như em, em đã gặp mấy anh chị rồi đó, bọn họ thường ở nước ngoài nên thời gian có thể giao tiếp thực tế là có hạn."
Lộc Hành Ngâm lắng nghe hắn trong khi viết câu hỏi.

Cố Phóng Vi lải nha lải nhải bên tai cậu, còn cậu thì bất động như núi.
Cố Phóng Vi cảm thấy người này nghiêm túc trái ngược với thường ngày, ngược lại, hắn lại trẻ con hơn một chút, giống như nam sinh ở độ tuổi này khi nói về trò chơi hay bóng đá, sẽ si mê nóng bỏng, sẽ lấy bút giấy để viết viết vẽ vẽ, đáy mắt sáng long lanh.
Những ma trận và biểu đồ phức tạp đó dường như qua tay cậu, có một sự sinh động đặc biệt.
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống để xem kiến ​​thức và mục tiêu vượt xa lứa tuổi này, hắn cũng đã từng lướt nhìn thấy nó trên tạp chí súp gà trong một số cuốn sách cũ.

Trí thông minh và kiến ​​thức của Cố Phóng Vi không đến từ sự ép buộc của cha mẹ, mà từ kinh nghiệm lớn lên giữa con cái các thế gia quyền quý.

Hắn trời sinh là tâm điểm được chú ý, là một người lãnh đạo bẩm sinh.

Những đứa trẻ trong những gia đình này ủng hộ "giáo dục tố chất" thực sự.

Cho dù đó là kinh nghiệm đi du lịch vòng quanh thế giới hay việc hắn có thể thiết lập lý tưởng của mình từ khi còn nhỏ, đã vượt xa hầu hết các bạn cùng lứa khác.

Lộc Hành Ngâm hiểu rõ ràng tất cả những điều này, trước đây có thể cậu sẽ ghen tị với hắn, nhưng bây giờ cậu bình tĩnh như nước.
"Em muốn thi đại học." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi nói: "Em trai, cuộc đời không chỉ có mỗi con đường thi đại học."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Em muốn."
"Em không cần." Cố Phóng Vi nghiêm túc nói, "Em sợ cái gì? Em mười sáu tuổi mới trở về nhà họ Hoắc, cô chú, Tư Liệt, Tư Đốc không quen có em, chính em cũng không thể thay đổi chuyện em là huyết thống duy nhất của nhà họ Hoắc, em có quyền đòi hỏi mọi thứ."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh không phải là em."
Cố Phóng Vi trở nên nghiêm túc: "Em nghĩ anh không biết sao? Quý Băng Phong và những người khác đã bỏ bê em, hai đứa nhỏ kia cũng xa lánh em.

Nhưng cái gì của em thì là của em.

Cho dù sau này em không làm gì, ông nội Hoắc sẽ để lại cho em một phần di sản, để em có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ.

Anh em nói với những thứ này không phải —— không chỉ để kéo em vào nhóm, nhưng anh thực sự muốn nói như vậy, em không cần phải làm bản thân mệt mỏi như thế."
"Em không biết mình không có tài sản thừa kế." Lộc Hành Ngâm lại cầm bút lên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Em chỉ biết là mình không có tiền tiêu vặt."Câu này bình tĩnh thản nhiên, không chút trách cứ, chỉ lặng lẽ giải thích suy nghĩ của bản thân.
"Anh Phóng Vi," lần đầu tiên cậu gọi hắn bằng tên, "Thật ra, anh có thể tìm bất cứ ai sửa chữa, người ta sẽ giỏi hơn em nhiều."
Cố Phóng Vi hết cách: "Những người đó không phải là em của tôi!"
Hắn cảm thấy uất ức, cuối cùng hắn cũng nhận ra Lộc Hành Ngâm nói cậu không có tiền tiêu vặt, hắn thắc mắc: "Em không có tiền tiêu vặt? Vậy em thường lấy tiền ở đâu xài?"
"Sửa đồ." Lộc Hành Ngâm Nói, "Chỉ thẻ ăn mới có tiền, nhưng cuối tuần nhà ăn đóng cửa, thẻ học sinh không thể dùng trong hiệu sách."
Cố Phóng Vi sửng sốt.
Hai ba giây trôi qua, Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười.
"Em gạt anh đó, em không có đáng thương như vậy."
Cố Phóng Vi: "?"
"Em chỉ là không muốn đi thôi, anh ơi." Lộc Hành Ngâm nói, "Anh tìm người khác đi."
Cậu thật sự không phải đứa nhỏ có thể làm nũng, cậu đã quen nhiều năm như vậy, sẽ không kêu đau, cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận bị thương.
Khi bà Lộc lần đầu tiên có triệu chứng nội sọ, bà không thể nếm được vị mặn trong miệng, nên đã cho quá nhiều muối vào món cà chua xào, khiến nó bị mặn.

Lộc Hành Ngâm ngày hôm đó mặt không đổi sắc, sau đó cậu thuê người đưa bà Lộc đến bệnh viện huyện chữa trị, rồi một mình làm hết việc nấu nướng.

Ban đầu, cậu không thể tiết kiệm nhiều thời gian chăm bệnh và đến trường, nên cậu vừa học vừa nấu ăn.

Lộc Hành Ngâm nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa trước mặt, quá khứ của một năm trước hiện ra, ánh sáng, bóng tối, âm thanh và màu sắc ở ngay trước mắt cậu.

Đó là một buổi chiều rất bình thường, cậu đang cắt gì đó trên thớt gỗ.

Căn bếp như túp lều nhỏ cũ kỹ hướng ra cửa sổ, ánh nắng bên ngoài mờ ảo, lấp lánh chiếu sáng lên những chai lọ trước mặt.
Trong cuộc điện thoại, giọng nói rầu rĩ, giống như là nam hay nữ, hồi lâu mới nói không rõ: "Tôi đã kiểm tra, thao tác thí nghiệm của em không có vấn đề gì, em xác định không muốn chống án chứ? Em được gia đình nhận nuôi phải không, hay em tìm xem người khác có thể quyết định.


Nếu em từ bỏ chống án, là em đang từ bỏ ngôi trường cấp ba danh giá mà mọi người đều muốn theo học! Huy chương của em cũng sẽ bị thu hồi, vết nhơ cũng sẽ lưu lại trong học bạ.

Em có chắc không?"
Cậu vẫn đang cắt đồ, điện thoại đặt cạnh thớt, giọng cậu vừa mơ hồ lại xa xăm, cậu nói, "Chắc chắc."
Sau cuộc điện thoại đó, cậu đợi người đến tịch thu huy chương của mình, nhưng không có ai đến, nên cậu đã chôn nó dưới gốc cây hoa hoè trong khoảng sân nhỏ.

Vào thời điểm đó, hoa hoè nở trắng tinh vào tháng bốn, những bông hoa trắng tinh khiết rơi thành đống sau mưa gió, rửa sạch có thể được làm thành mứt, tràn ngập vị ngọt.
Cậu không đồng ý với Cố Phóng Vi, còn Cố Phóng Vi chỉ im lặng, nhưng rõ ràng hắn vẫn chưa từ bỏ.

Hắn quay trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu vắt óc tìm những cách khác để đả động cậu.
Khang Mân cầm micro phát biểu trong giờ giải lao, hắng giọng giữa tiếng học sinh chạy thể thao: "Các em lớp nâng cao chú ý một chút.

Chỉ là ngày mốt là cuối tuần.

Ai tiếp tục học lớp nâng cao thì sáng thứ 7 đến nhận giấy đồng ý ở văn phòng, về đưa cho bố mẹ đọc, đồng ý ký rồi mang về trường, buổi học thứ hai tiếp theo sẽ bắt đầu bình thường."
Lộc Hành Ngâm không cần chạy thể thao, cậu vẫn đứng ở vị trí ban đầu đọc thuộc lòng tiếng Anh, rất gần với vài giáo viên.
Trần Xung không phải là giáo viên chủ nhiệm, không cần theo học sinh chạy thể thao, nhưng hôm nay ông cư nhiên xuất hiện, cũng không vây xem đám đông mà xuất thân ra trận dẫn ban 15 chạy, còn chủ nhiệm ban 15 thì không thấy đâu.
Cậu cũng để ý, có vẻ như nhiều giáo viên thường có mặt nhưng không đến.
"Lớp cô Khang còn lại bao nhiêu người? Bây giờ phải dẫn bọn họ trở về ký tên cho phụ huynh, sợ cuối cùng sẽ ít người ở lại hơn." Lý Cố tự chế giễu, "Mới có hai tuần mà toán lớp đầy hai trăm chín mươi tám người, giảng đường có thể lấp đầy, giờ chỉ còn lại không đến một trăm người."
"Lớp toán của thầy Lý là lớp đại số." Khang Mân nói, "Tôi nghe thầy Trần nói lớp hóa học thậm chí còn đáng sợ hơn, một nửa số người đã rời đi.

Rốt cuộc, loại lớp nâng cao này cũng là một cách vắt kiệt thời gian của học sinh, hơn nữa nội dung cũng khó, các em không theo kịp là chuyện bình thường.

Có lẽ ý tưởng của tôi với thầy Trần, vẫn hơi ngây thơ rồi."
"Không phải vấn đề của hai nguời, cũng không phải vấn đề của học sinh, thôi thì tận lực đi."
*
Sau khi chạy thể thao kết thúc, Lộc Hành Ngâm đến văn phòng, lấy mẫu đơn đồng ý của phụ huynh, đọc nó một chút.
Cậu đã rất quen với những hình thức của trường học, từ nhỏ cậu thường bắt chước những việc cần chữ ký của cha mẹ, vì việc cần bắt chước —— nên cậu đã học thư pháp từ tiên sinh nàh bên, nên từ nhỏ cậu đã viết chữ bằng bút lông rất đẹp.

Cậu cũng từng bán chữ ký giả, để giúp những học sinh thi trượt vượt qua cửa ải khó khăn, mỗi chữ ký có giá 5 tệ.
Vừa ra khỏi văn phòng, cậu dùng cây bút mang theo khi luyện thư pháp, tuỳ tiện ký tên lên đó rồi điền số điện thoại.
Cậu gấp tờ giấy đồng ý bỏ vào túi, dự định sẽ nộp vào tuần sau.

Cố Phóng Vi hôm nay ở trong lớp cả ngày, muốn đến nói chuyện với cậu, nhưng lại không tìm được cơ hội tốt nào.
Theo quan sát của Cố Phóng Vi, nhóc con Lộc Hành Ngâm thực sự rất bận rộn —— cậu phải nghe giảng bài trên lớp không thì tự học, sau giờ học, ngoài việc rót nước và uống nước, cậu còn phải giảng bài cho học sinh, sau đó xem lại các đề đã làm.

Ăn cơm cũng phải vội vàng.
Hắn da mặt dày, nhưng hắn chỉ đi theo, Lộc Hành Ngâm giúp nấu canh cho bữa tối, Lộc Hành Ngâm đến căng tin để mua ngòi bút, còn lừa một cây xúc xích nướng từ bà chủ, Lộc Hành Ngâm đi nhà vệ sinh...
Lộc Hành Ngâm hiếm khi đỏ tai: "Anh ra ngoài coi!"
Không có vách che trong phòng vệ sinh nam, bồn tiểu được đặt ở đó theo hàng.

Chỉ cần các nam sinh ở tuổi này khi nói về bắn nước, họ sẽ không tránh khỏi âm thầm so sánh, hoặc huýt sáo, hoặc nhàm chán so sánh, đó đều là những sở thích không tốt của các nam sinh ở độ tuổi này.

Đó là lý do tại sao Cố Phóng Vi phát hiện ra Lộc Hành Ngâm không đi đến nhà vệ sinh ở tầng chung của bọn họ, mà sẽ đi đến nhà vệ sinh ở tầng công nghệ cách đó năm phút.
Tòa công nghệ tối om, bởi vì thiếu ánh sáng, ban ngày ban mặt cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Lộc Hành Ngâm sờ soạng đẩy cửa một khoang ra, cảm thấy Cố Phóng Vi bước vào, liền gài chốt sau lưng.
Nơi này rất sạch sẽ, bởi vì ít người sử dụng, hơn nữa còn có mùi hương và chất tẩy rửa do người quét dọn lưu lại, Cố Phóng Vi nắm lấy vai cậu, đẩy cậu vào bóng tối, cúi đầu nói: "Em trai ơi, vừa rồi đi theo tôi..."
*
Hắn bị Lộc Hành Ngâm đuổi ra ngoài.
Lần đầu tiên, cậu em trai ngoan ngoãn này giống như một con mèo con xù lông, nhưng chỉ buồn rầu đẩy hắn ra, đôi môi mím thành một đường, như bà trần lửa.
Cố Phóng Vi hai tay đầu hàng: "Được được được, tôi đi ra ngoài." Cảm thấy có chút cô đơn.
Trước giờ chỉ có người khác theo đuổi hắn, chưa có lúc nào hắn dỗ dành người ta như thế này.

Cố Phóng Vi cảm thấy điều này không thể tưởng tượng nổi.
Trần Viên Viên cười nhạo: "Hoa khôi, cậu theo đuổi bạn gái như vậy? Cẩn thận phản tác dụng! Đâu phải ai cũng gay như cậu đâu."
"Bạn gái có thể so với em trai à?" Mắt đào hoa xinh đẹp của Cố Phóng Vi nheo lại, liếc xéo cô nàng, "Nếu bạn gái của tôi sau này làm vậy, tôi sẽ không nói chuyện mà đá luôn."
Nhìn thấy bờ vai trước mặt của Lộc Hành Ngâm gầy gò bất động, Cố Phóng Vi đi theo bắt đầu thổi rắm cầu vồng: "Làm sao em trai tôi có thể không thích tôi được, Nai con của chúng ta là tốt nhất!"
"Cậu nghĩ hoa khôi để ý bị gọi là gay à?" Khúc Kiều chế nhạo hắn, "Đó là tỏ tình công khai theo đuổi mỗi ngày, tớ nghĩ bước tiếp theo là đặt nến hình trái tim trong ký túc xá rồi..."
Nhưng chuyện này đã nhắc nhở Cố Phóng Vi.
Hắn nghĩ có một cách khác để thử —— lần trước hắn trèo qua cửa sổ, Lộc Hành Ngâm không có ở đó, nhưng hôm nay Lộc Hành Ngâm đã khoẻ, hắn chắc chắn sẽ không vồ hụt, đến lúc đó, hắn sẽ trực tiếp ôm Tiểu cương thi và bản vẽ thiết kế tìm em ấy, em ấy còn có thể từ chối được sao?
Ngoài những vấn đề mà Lộc Hành Ngâm đã giải quyết cho hắn ngày hôm qua, hắn còn có rất nhiều lý luận thành công trên lý thuyết nhưng không thành công trong thực tế, hắn đã trực tiếp đưa cho cậu xem, tính tình Lộc Hành Ngâm tốt như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm.
Sau buổi tự học buổi tối, Cố Phóng Vi nghĩ về những việc này, chúc Lộc Hành Ngâm ngủ ngon, hỏi han cậu ân cần: "Mặc dù ban đêm trời lạnh nhưng không nên khóa cửa sổ, tốt nhất là nên để lại một chút khoảng trống, nếu không sẽ dễ ngột mà còn cảm lạnh."
Sau khi hắn ân cần một ngày, Lộc Hành Ngâm bình tĩnh đáp lại: "Ồ."
Cố Phóng Vi cong môi, về nhà trước, đem Tiểu cương thi bỏ vào ba lô.
Để thể hiện sự chân thành của mình, Cố Phóng Vi lần này đã mang theo một chiếc cặp đi học, nhét một ít đồ ăn vặt vào đó, nhân tiện mua hai cốc trà sữa, định nói chuyện rất lâu với Lộc Hành Ngâm cả đêm, để tâm sự móc nối tình cảm giữa anh em trai càng thêm gắn kết.
Trăng sao thưa thớt, màn đêm tĩnh mịch.
Chỉ 20 phút sau khi tắt đèn, ký túc xá nam hoàn toàn yên tĩnh.
Lần này, người anh em giặt quần áo ở tầng hai rất bình tĩnh: "Lại là chú à, lâu quá không tới vậy, đi lên cẩn thận nhé."
"Không có gì, cũng không cao lắm.

Cảm ơn nha." Cố Phóng Vi đưa cho người anh em này một ít đậu phụ khô cay, rồi tiếp tục leo lên nhẹ như con én.
Cố Phóng Vi trèo lên trên của sổ đã biết ổn rồi.

Có một cửa ngăn giữa ký túc xá và ban công, được làm bằng kính mờ, trên cửa sổ có một khoảng trống, Cố Phóng Vi nhẹ nhàng đi vòng qua những túi thuốc mà Lộc Hành Ngâm đang phơi, rồi nhẹ nhàng đáp xuống ban công.

Có một chút ánh sáng vàng ấm áp bên cửa kính pha lê —— Lộc Hành Ngâm vẫn còn thức.

Hơn nữa, có loáng thoáng giọng nói yếu ớt trong đó, hẳn là Lộc Hành Ngâm đang học bài.
Hắn đưa tay gõ cửa sổ.
Giọng nói học bài đột ngột dừng lại.
"Trễ như vậy còn học à?" Cố Phóng Vi mở cửa phòng, "Vừa rồi anh nói với em ——"
Hắn nửa lời nghẹn ở trong cổ họng.
Bên cạnh chiếc đèn bàn nhỏ trong ký túc xá, năm người ngay ngắn ngước nhìn hắn.

Sắc mặt của năm người này rất kỳ lạ, tất cả đều đang xỏ dép lê, một người lạnh đến mức đã ngồi trên giường Lộc Hành Ngâm, quấn mình trong chăn.
Lộc Hành Ngâm đang ngồi trên ghế một mình trong bộ đồ ngủ với áo khoác lông, cậu nghiêng người, trong đôi mắt trong veo hiện lên chút nghi ngờ.
Cố Phóng Vi: "?"
Đối mặt với hắn, một người không đi theo lối mòn thông thường, ánh mắt của những người khác rất vi diệu.

Hắn quyết định ra đòn phủ đầu, với giọng lạnh lùng: "Các cậu đang làm con mẹ gì trong ký túc xá của em tôi vậy?"
"Anh em, bọn tôi tìm chú em này sửa đồ." Một người giơ lên ​​đồ vật trong tay, "Điện thoại di động của tôi màn hình hỏng, mua cái mới cũng không đổi được, đi lên thị trần thì mắc lắm, nên tìm cậu ấy."
Một người khác nói, "Đồng hồ của tôi hết pin nên nhờ cậu ấy thay giúp."
...!
Công việc kinh doanh tiệm sửa đồ lặt vặt vẫn phất lên.

Lộc Hành Ngâm đặt bộ phận thiết bị trong tay xuống, nhìn Cố Phóng Vi: "Sao anh lại ở đây?"
Cố Phóng Vi chỉ vào ba lô: "Anh mang Tiểu cương thi đến đây, cần em xem một số chỗ, Ví dụ như——"
"Xếp hàng!" Lộc Hành Ngâm chưa kịp nói, một số nam sinh ở phía đối diện đã đồng thanh nói.

Động tác có chút ầm ĩ, bọn họ sau khi buột miệng nói ra, liền trầm mặc một hồi, rất nhanh hạ giọng xuống.
Cố Phóng Vi: "Tôi là anh của em ấy!"
"Cậu là anh của cậu ấy, nên không cần xếp hàng sao?" Một người khác lạnh lùng trừng mắt nói, "Bọn tôi từ cửa chính bước vào, cậu leo cửa sổ nên không cần xếp hàng à?"
"Tôi %...&¥%..." Cố Phóng Vi nhịn không được nói một tràng, bị mấy người này làm tức cả người.

Hắn uất ức nhìn Lộc Hành Ngâm, với ánh mắt ai oắn.

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng nói: "...!Nếu anh không muốn xếp hàng, thì anh ngày mai tới tìm em."
"Ý của em là, anh leo cửa sổ tìm em, không chỉ phải xếp hàng, em còn cho rằng ngày mai anh có thể anh cửa sổ, đến tìm em nữa?" Cố Phóng Vi chưa từng bị đả kích như này, hắn không thể tin được mà nhìn Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm tự hỏi một chút: "Leo xuống rất nguy hiểm."
Sau khi tự hỏi, cậu đưa ra quyết định: "Vậy thì anh xếp hàng đi, còn bốn người nữa."
Cố Phóng Vi: "..."
Hậu trường:
Mei: Vừa đáng thương vừahiểu chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận