Chương 6: Một người lãnh đạm như Hoắc Thận Ngôn, đều bị cái ngoắc tay này của cô làm cho trái tim anh mềm nhũn như đậu hủ vậy.
——————————————————
Nghê Cảnh Hề cảm thấy nếu như để cô xếp hạng người chồng giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Hoắc Thận Ngôn đứng nhì thì không ai đứng nhất cả.
Cô là chiến sĩ nhỏ không sợ cường quyền, ý là Chung nữ sĩ trước mặt là cường quyền sao?
Một lát sau, cô phát hiện trên đời này không thể phỏng đoán nhất là lòng dạ đàn bà đi. Lúc cô cho là Chung Lam chắc chắn sẽ giận tím mặt, khiển trách Hoắc Thận Ngôn sau đó chắc chắn sẽ không cho cô chắc mặt tốt. Ai ngờ Chung Lam chỉ trừng Hoắc Thận Ngôn một cái, giận dỗi nói: "Không được nói hươu nói vượn."
Thực tế thể nào trách Chung Lam không có cách nào tức giận với Hoắc Thận Ngôn, mà ngay từ lúc đầu anh vừa vào đã không đi theo lẽ thường rồi.
Hoắc Thận Ngôn từ nhỏ đã trầm ổn thông minh hơn những người cùng tuổi, dù sao cũng là trưởng tử, cháu đích tôn của Hoắc gia, anh cũng không được phép đi sai dù chỉ một bước. Cũng may từ khi còn nhỏ anh đã làm người trong nhà yên tâm, nhưng cái này cũng dưỡng thành tính cách hơi lạnh nhạt của anh. Cũng thiếu đi vài phần thân thiết với người trong nhà.
Chung Lam đã quen nhìn bộ dạng đâu ra đấy của con trai mình, rất ít khi thấy bộ dạng này của anh, cố ý hòa hoãn không khí, vài câu nói đùa không quá nghiêm chỉnh, vừa lúc vừa đủ.
Trong lòng Nghê Cảnh Hề còn giấu tâm sự, là chuyện bệnh tình của Hoắc Thận Ngôn mà lúc nãy Chung Lam nói.
Ánh mắt của cô thẳng tắp dạo quanh trên người anh, tựa hồ muốn dùng mắt của mình để nhìn ra anh không thoải mái chỗ nào.
Hoắc Thận Ngôn ngược lại lôi kéo cô ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, lúc này mới nhạt nhàn hỏi: "Sao vậy?"
Nghê Cảnh Hề thấp giọng hỏi: "Anh bị bệnh sao?"
Hoắc Thận Ngôn vừa nãy cũng nghe được lời Chung Lam nói, gần như cũng đoán được Chung Lam gọi Nghê Cảnh Hề về nhà là vì chuyện gì. Lông mày anh cau lại, cũng không phải vì Chung Lam mà bởi vì chuyện bệnh tình của anh vốn là chuyện riêng tư, anh không có ý định nói cho ai, bây giờ không chỉ có mẹ anh biết mà ngay cả Nghê Cảnh Hề cũng biết.
Thấy anh không nói lời nòi, Nghê Cảnh Hề đưa tay nhẹ nhàng ngoắc ngón tay út của anh.
Khi đầu ngón tay của anh bị cô nhẹ đụng vào, chờ anh cúi đầu thì ngón tay út trắng tuyết của cô đã quấn tới.
Hoắc Thận Ngôn đột nhiên nhớ đến lần thứ nhất cô theo mình về Hoắc gia, bởi vì các trưởng bối Hoắc gia đều đã biết chuyện hai người tự mình lãnh chứng, nói thẳng ra thì đây là một buổi Hồng Môn Yến.
Bên ngoài cô nhìn như lạnh nhạt yên tĩnh, trả lời các vấn đề của trưởng bối rất có trật tự, không có chút bối rối hay sợ hãi nào. Thẳng cho đến khi Hoắc lão gia tử cầm quải trượng nặng nề gõ trên mặt đất mấy lần, bởi vì không có lót thảm sàn, gõ quải trượng trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề cực kỳ dọa người. Hoắc Thận Ngôn cũng không có sợ hãi, từ nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh lão gia tử, nếu phạm sai lầm thì bị đánh cũng là chuyện bình thường. Bây giờ lão gia tử không có cầm quải trưởng đập anh thì Hoắc Thận Ngôn cũng cảm thấy nhẹ rồi. Trong lòng của anh không thèm để ý, ai ngờ người bên cạnh lại vô cùng lo lắng. Ngay trước mặt các trưởng bối, Nghê Cảnh hề cũng không dám an ủi anh, cuối cùng không một tiếng động tìm ngón tay út của anh, đưa tay ngoắc ngoắc tay anh.
Ý như đang dỗ dành anh vậy.
Một người lãnh đãm như Hoắc Thận Ngôn, đều bị cái ngoắc tay của cô làm cho trái tim anh mềm nhũn.
Đáy lòng dặt dẹo, biết cô đây là đang lo lắng lo mình.
Đến tận bây giờ động tác nhỏ này là bí mật giữa hai người bọn họ, mỗi lần trở về đại viện của Hoắc gia đều sẽ không thiếu một trận dạy dỗ. Mỗi người lớn trong nhà đều muốn giữ thể diện nên ai cũng không bỏ xuống mặt mũi mà mắng Nghê Cảnh Hề, dù sao thì đây là con dâu, không giống như là con trai mình. Mỗi lần Hoắc Thận Ngôn cúi đầu nghe, kiểu gì Nghê Cảnh Hề cũng sẽ ngoắc tay út của anh.
Lúc này thấy bộ dạng nhíu mày lo lắng của cô, Hoắc Thận Ngôn nhịn không được bật cười, "Không sao, em đừng lo lắng."
"Thế này mà còn không có gì?" Chung Lam nhịn không được lớn tiếng nói, cuối cùng bà là người xấu?
Lúc này cũng đã nói ra rồi, Chung Lam nhìn Nghê Cảnh Hề lãnh đạm nói: "Mấy ngày nay Thận Ngôn bị dị ứng da, là khám ở chỗ giáo sư Lưu. Các con cũng đừng cảm thấy mẹ không có chuyện gì đi giám sát con trai mình, là mẹ trung hợp gặp giáo sư Lưu. Ông ấy dặn dò mẹ vài câu nên mẹ mới biết."
Hoắc gia đã trở về Thượng Hải mấy chục năm, nhưng vẫn có thói quen như lúc ở Hồng Kông. Tỉ như sức khỏe của các thành viên trong gia đình đều do chuyện gia phụ trách, mà giáo sư Lưu là bác sĩ của Hoắc Thận Ngôn, vợ của ông và Chung Lam đều ở trong một hội từ thiện, quan hệ của hai nhà rất thân thiết. Hôm nay đúng là trùng hợp, bởi vì tháng sau hội từ thiện muốn quyên góp đồ đến vùng núi nên Chung Lam qua đó một chuyến. Lưu phu nhân cũng ở đó, buổi tối lúc ra cửa thì gặp phải giáo sư Lưu đến đón vợ liền nói chuyện vài câu.
Chuyện thân thể của Hoắc Thận Ngôn, người làm mẹ như Chung Lam cũng sẽ hỏi vài câu. Bởi vậy hôm nay giáo sư Lưu mới nói mấy ngày nay Hoắc Thận Ngôn bị dị ứng.
Hoắc Thận Ngôn nhíu mày: "Chỉ là bị dị ứng mà thôi, đáng để mẹ hưng sư động chúng(1) vậy sao?"
Chung Lam vốn là quan tâm anh, ý tốt không được đón nhận ngược lại làm như bà là người xấu ấy, giận dữ biến thành buồn bực, lạnh giọng nói: "Đúng rồi, chỉ là bị dị ứng thôi, sức khỏe của anh thế nào mà anh còn không hiểu sao? Ở Thượng Hải ẩm ướt mưa nhiều, lần đầu anh vì trời ẩm mà nổi mẫn thì tôi hận không thể hông khô toàn bộ nhà đấy."
Lúc ngày Nghê Cảnh Hề quay đầu nhin Hoắc Thận Ngôn, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Khó trách hai ngày nay buổi tối anh ngủ luôn thường xuyên trở người, trước giờ thói quen ngủ của anh vô cùng tốt, luôn yên tĩnh.
Trong lòng Nghê Cảnh Hề trở nên khó chịu, những ngày này Thượng Hải mưa liên miên, cơ hồ không thấy ánh nắng mặt trời. Vốn dĩ nhà cô là nhà cũ, chật hẹp vừa ẩm vừa lạnh, cho dù là đổi chăn ga gối đệm thì lúc leo lên giường cũng sẽ có hơi ẩm.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Chung Lam, khẽ nói: "Con xin lỗi, con không biết Thận Ngôn bị dị ứng."
Chung Lam nhìn cô, cuối cùng thở dài, nói: "Không phải là mẹ muốn la con hay gì, nhưng con đã kết hôn với Thận Ngôn rồi, hai người nên bao dung lẫn nhau có phải hay không? Cũng không thể yêu cầu chỉ có đối phương chiều chuộng mình, mình thì không có chút nỗ lực nào. Huống chi dọn đến chỗ mới, cũng không có uất khuất con mà?"
Chung Lam lần này vừa lấy tình lấy lý lại thêm vào câu cuối cùng, không sai biệt lắm ý là, Nghê Cảnh Hề quá không biết tốt xấu.
Lời của Chung Lam nói Nghê Cảnh Hề nghe ra, nhưng cũng không có giận. Bởi vì tuy lời nói không dễ nghe nhưng dưới gốc độ là một người mẹ, thì chất vấn của Chung Lam không oan ức cô chút nào.
Xuất thân của Hoắc Thận Ngôn cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng , nếu như không phải vì cô, đừng nói là nhà ẩm ướt trong hẻm nhỏ, chính là con phố kia chắc chắn anh sẽ không bao giờ bước vào.
Nghê Cảnh Hề nhìn Chung Lam, chân thành nói: "Con sẽ để Thận Ngôn chuyển về đấy ở ạ."
1
Nói là Hoắc Thận Ngôn chứ không bao gồm cô trong đó.
Chung Lam khó thở, cảm thấy thái độ của cô đây là kim đâm không vào nước tát không lọt, quả thực...
Cho đến một giây sau, Nghê Cảnh Hề nhìn bà nói: "Tình huống nhà con mẹ cũng biết rõ, bố con mất tích sáu năm. Nhưng lỡ như ngày nào đó ông quay về nhà thì sao. Thượng Hải lớn như vậy, con phải trông nhà, bằng không bố con sẽ không tìm thấy đường về nhà."
Chung Lam hoàn toàn sửng sốt.
Lời nói của Nghê Cảnh Hề rất chân thành, cũng không phải là cố ý để mình đáng thương để lấy sự đồng tình. Từ lúc cô bắt đầu một mình chăm sóc bà ngoài, cô chừng tố khổ với bất cứ ai, cho dù là bạn thân ở ký túc xa trong bốn năm đại học, cô đều chưa từng nói qua tình huống của nhà mình. Cô không cần người khác thương hại cô, bởi vì cô sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện.
Lúc mẹ mất, bố đã đồng với mẹ sẽ chăm sóc tốt cho cô và bà ngoại. Bây giờ bố mất tích, cho dù ông không có để lại câu nào cho cô, cô cũng sẽ chăm sóc tốt cho bà ngoại.
Cuối cùng, Chung Lam vẫn không có lại làm khó cô nữa. Cũng là người làm cha làm mẹ, lời mà Nghê Cảnh Hề nói làm bà không đành lòng nói gì nữa. Thật ra nếu như Nghê Cảnh Hề không có kết hôn với Hoắc Thận Ngôn, thì có lẽ Chung Lam sẽ rất tán thưởng cô.
Dù đã sớm bị cuộc sống này mài giũa nhưng lại không tự ti, đủ độc lập, đủ kiên cường.
**
Màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn ngoài hiên cửa là mưa rơi lả tả trên không trung, lô ra cảnh đẹp vừa có ý có tình. Tài xế đã lái xe dừng ở cửa, Hoắc Thận Ngôn nắm tay Nghê Cảnh Hề đi thẳng đến đó.
Chờ xe chầm chậm chạy ra khỏi đại viện của Hoắc gia, Nghê Cảnh Hề quay đầu lại nhìn đại viện phía sau thật sâu.
Có lẽ Hoắc Thận Ngôn đã trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, vừa lên xe liền dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghê Cảnh Hề thấy vậy cũng không có quấy rầy anh nghỉ ngơi. Cho đến khi xe từ từ lại ở đầu ngõ tiểu khu, bởi vì ngõ rất chật nên mỗi lần bọn họ đều xuống xe tự đi vào. Hoắc Thận Ngôn trước khi xuống xe nhận dù từ tay tài xế, sau đó anh đi qua cửa bên cạnh, mở cửa xe.
Nghê Cảnh Hề vừa xuống xe, cả người liền được anh ôm. Cô cao một mét bảy vốn đã cảo rồi, nhưng vị Hoắc tiên sinh này được trời sinh cho một đôi chân dài, mà đôi chân dài này làm cô mỗi lần đứng cạnh anh đều nhỏ bé.
Nghê Cảnh Hề vừa về nhà liền đổi giày trước, đi vào phòng khách đứng đực ra. Hoắc Thận Ngôn vào nhà trễ hơn cô một chút, ai ngờ anh vừa vào nhà người vốn dĩ đang đứng đấy quay đầu lại nhìn anh, "Thật xin lỗi."
Giọng cô khàn khàn, tính cách cô lạnh lùng xa cách như thế nhưng đối với những người mà cô đã để ý chuyện này cũng đủ làm cô khó chịu. Chuyện Hoắc Thận Ngôn bị dị ứng, anh không nói thế mà cô cũng không phát hiện.
Giờ phút này mắt cô đỏ hoe, mắt hạnh dần dần nhiễm một tầng sương mù, cô không phải là người dễ khóc, cô như vậy lòng Hoắc Thận Ngôn như bị kim đâm vậy, vô cùng lo lắng.
"Tinh Tinh." Anh kêu nhũ danh của cô.
Nghê Cảnh Hề đưa tay ôm anh, cho dù bản thân cô bị bệnh cùng không có khó chịu như vậy, "Em xin lỗi, anh bị bệnh thế mà em không có phát hiện."
Hoắc Thận Ngôn biết cô đang tự trách mình, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng trấn an cô: "Anh không sao, thật sự anh không có việc gì."
Lúc này Nghê Cảnh Hề chậm rãi ngẩng đầu: "Em không phải là cố chấp mà không lo lắng cho anh."
"Em chỉ muốn đợi bố trở về."
Lúc nói xong câu đó, ánh mắt Nghê Cảnh Hề rơi trên tấm ảnh treo trên tường, ở đó treo một tấm cũ được chụp khoảng mười mấy năm trước. Trong ảnh là một nhà ba người cười hanhh phúc, cha mẹ trẻ tuổi còn có một bé gái mười mấy tuổi.
Nhưng bây giờ Nghê Cảnh Hề đứng ở chỗ này đã hai mươi bốn tuổi.
Nhưng lại không cha không mẹ.
Mấy cô gái trong ký túc xá buổi tối thường thích tám chuyện tình cảm, Trần Thần cùng phòng với đã từng hỏi các cô một vấn đề, là có tin vào tình yêu hay không. Cuối cùng để các cô ấy giật mình chính là, một người bình thường thấy các nam sinh không có chút biến sắc nào như Nghê Cảnh Hề, thế mà kiên định nói hai chữ.
Tin tưởng.
Đúng thế, cô sinh ra ở một gia đình như vậy, cô sao có thể không tin chứ.
Nghê Bình Sâm và Cố Minh Châu là quen nhau lúc học đại học, Nghê Bình Sâm đến từ trấn Nam Tần vô cùng cổ xưa của Chiết Giang, mà Cố Minh Châu là một cô gái lớn lên ở Thượng Hải. Hai người họ gặp nhau ở sân trường đại học, cùng là người trẻ tuổi ưu tú giống nhau sẽ dễ dàng hấp dẫn lẫn nhau.
Nghê Bình Sâm thuở thiếu niên rất đẹp trai, cao hơn các nam sinh xung quanh rất nhiều. Cố Minh Châu cũng là xuất chúng như vậy, bà là hoa khôi của khoa tin tức, diện mạo thanh thuần khí chất động lòng người.
Mà thân là người Thượng Hải, cha mẹ Cố cũng không có vì Nghê Bình Sâm đến từ địa phương nhỏ mà phản đối hai người. Hai người là cùng nhau bước vào lễ đường dưới sự chúc phúc của cha mẹ.
Trước khi sinh Nghê Cảnh Hề thì hai người là một đôi vợ chồng yêu nhau. Sau khi sinh Nghê Cảnh Hề, thì bọn là một nhà ba người làm người hâm mộ.
Chỉ là cuộc sống quá mức hoàn mỹ kiểu gì cũng sẽ xảy ra biến cố. Khi Nghê Cảnh Hề sáu tuổi, Cố Minh Châu đột nhiên bị bệnh nặng, từ lúc đó cho đến khi mất thì bà đều nằm trên giường bệnh. Nhưng Nghê Bình Sâm từ đầu đến cuối đều yêu bà, hết lòng chăm sóc bà. Bà ngoại đã từng nói, trên phương diện chăm sóc mẹ, ngay cả bà cũng không cẩn thận bằng ông.
Lúc Nghê Cảnh Hề mười tuổi, cơ hồ Cố Minh Châu đều ở trong bệnh viện. Vô luận là Nghê Bình Sâm cố gắng chăm sóc bà cỡ nào, thì cuối cùng cũng không thể giữ bà lại được. Ngày Cố Minh Châu qua đời, các y tá hay bác sĩ trong bệnh viện đều sợ Nghê Bình Sâm chịu không nổi. Bởi vì tất cả mọi người đều thấy được người đàn ông này chăm sóc vợ mình như thế nào, muốn giữ lại bà như thế nào. Nhưng từ đầu đến cuối ông đều không khóc, thẳng đến ngày hạ táng. Đó là lần thứ nhất Nghê Cảnh Hề thấy bố mình khóc rống như vậy, ông ghé vào trên mộ bia của mẹ, khóc không thành tiếng.
Sau khi mẹ rời đi, bố một lòng chăm sóc cô và bà ngoại. Cho đến năm cô học lớp mười một, đột nhiên trong não bà ngoại có máu bầm phải phẫu thuật, bố không chút do dự nào tận lức cứu bà ngoại. Dù là mẹ đi rồi, ông vẫn chăm sóc cho bà ngoại giống như mẹ ruột mình vậy. Bà ngoại phẫu thuật thành công nhưng cuối cùng lại nằm liệt giường.
Cũng lại vào lúc Nghê Cảnh Hề học cấp ba, kinh tế trong nhà ngày càng khó khăn, Nghê Bình Sâm quyết định đồng ý với công ty ra nước ngoài làm việc một năm. Vốn cho rằng ông chỉ đi một năm, ai ngờ một năm sau, ông lại ở thêm một năm nữa. Thẳng đến khi không có truyền đến tin tức của ông nữa.
Ông mất tích ở nước ngoài.
Nghê Cảnh Hề như lấy lại những kỷ niệm xưa của mình từ tấm ảnh cũ, cô quay đầu nhìn Hoắc Thận Ngôn, thấp giọng nói: "Bố từng nói ông ngoại lấy tên Minh Châu cho mẹ là vì mẹ là hòn ngọc quý trên tay ông."
"Bố nói, mẹ là hòn ngọc quý trên tay ông ngoại, thì em chính là ngôi sao trong lòng bàn tay ông."
"Cho nên ông mới gọi em là Tinh Tinh."
Bây giờ Tinh Tinh vẫn còn, chỉ là người luôn nâng cô trong lòng bàn tay bây giờ ở đâu?
*Tác giả có lời muốn nói:
Nghê Cảnh Hề: Ngoắc ngoắc ngón tay út, dỗ dành chồng tôi.
Thần Nhan ca ca: Nói bà xã lạnh nhạt với tôi, người nói lời này hiểu thế nào là tình yêu sao?
Hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.