"Ồ, vậy sao cô không ngủ được? Nửa đêm nửa hôm sao không ngủ được?" Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình yếu thế thì không tốt lắm, không hợp với hình tượng của bản thân, vì vậy lập tức thay đổi biểu cảm, hung dữ trách cứ Đào An An tại sao không ngủ.
"..."
"Ngủ, tôi lệnh cho cô ngủ!" Tô Nguyễn Nguyễn căng mặt, bộ dạng rất là hung ác.
"..."
Thấy Đào An An có vẻ như không thèm để ý đến nàng ở đó làm gì, cánh tay Tô Nguyễn Nguyễn duỗi một cái túm Đào An An kéo vào trong lòng, rụt đầu kề lên vai, vùi mặt vào liền nghe được tiếng thở của Đào An An, như sóng biển nhấp nhô, không ngừng thay đổi, nước dâng lên rồi lại rút về, đánh vỡ ánh trăng trên bãi cát.
Ánh trăng là tiếng tim đập của Đào An An, có lực lại trầm ổn chứng minh sự tồn tại của nàng là chân thật, sống trên đời này, bởi vì trái tim đã cố gắng đập không ngừng nghỉ, cho nên mới càng phải cố gắng mà sống.
Giữa lúc triều tịch thay đổi, ánh trăng vỡ thành từng mảnh từng mảnh, tiếng tim đập trở nên vô cùng nhỏ vụn, càng lúc càng nhanh hơn, thủy triều cuộn trào mãnh liệt, một tầng sóng đánh một tầng sóng, cả đá ngầm bên bờ cũng bị vỗ nát, ngực phập phồng lợi hại, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có ngẩng mặt lên, rõ ràng là rất nóng, nhưng hình như làm vậy sẽ không nghe quá nhiều tiếng sấm khiến người sợ hãi kia.
Ngón tay luồng vào mái tóc, Đào An An ôm đầu Tô Nguyễn Nguyễn chậm rãi xoa thái dương của nàng, Tô Nguyễn Nguyễn chui vào lòng nàng từ lúc nào? Nàng có chút lúng túng, nhớ đến hôm 1 tháng Tư, ngày sinh nhật thay đổi tất cả đó, tối hôm ấy hoàn toàn tương phản tối hôm nay.
Chỉ giống nhau ở chỗ nàng và Tô Nguyễn Nguyễn thật khó có được lúc ngủ cùng nhau, Tô Nguyễn Nguyễn rúc đầu vào lòng nàng, mềm yếu đến vỡ tan hình tượng.
Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Bản thân nàng nhớ lại cũng cảm thấy buồn cười, vì chỉ có nàng chứng kiến được, coi nó như là lời thề và khắc ghi trong lòng.
Lỗ tai Tô Nguyễn Nguyễn đỏ vô cùng, Tô Nguyễn Nguyễn nói Đào An An cậu rất quan trọng.
Sau đó thì?
Tôi có chút xa cô không được.
Sau đó thì?
Sau đó thì Tô Nguyễn Nguyễn ngủ như chết.
Tức giận đến Đào An An một đêm không ngủ.
Nàng muốn có được một đáp án thôi mà khó khăn như vậy sao? Nhưng lời người say nói ra có thể tin tưởng sao? Hai câu nói này đã giày vò nàng rất lâu, ngày hôm nay Tô Nguyễn Nguyễn lại cũng rúc vào lòng nàng.
Cùng nhau nói rõ ra hết không tốt sao? Tục ngữ nói nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, nữ theo đuổi nữ tại sao phải cách tới vạn dặm mà còn không thể phá vỡ cái gọi là mặt mũi dày như bức tường ở góc ngoặt.
Nếu như nàng quyết định gánh chịu cái giá tan thành tro bụi, cố gắng sống hết một trăm ngày vậy thì nàng còn gì để do dự? Thứ duy nhất làm nàng do dự chính là không có tương lai.
Nàng có thể ích kỷ nói với Tô Nguyễn Nguyễn, tớ đến làm một trăm ngày khói lửa, cậu sẽ mãi mãi khắc ghi tớ chứ? Nàng không thể nói như vậy, nàng phải cố kỵ những chuyện sau khi mình đã chết đi, người chết đem cục diện rối rắm vứt cho người sống, mọi người sẽ vì vậy mà lưng đeo khốn khổ.
Nàng không thể chết như thế, nàng muốn trong lúc còn sống, nhắn nhủ tất cả những chuyện sau này, rồi ở ngày cuối cùng thản nhiên không hề lo lắng mà tiếp nhận diệt vong.
Bao gồm mối tình còn chưa bắt đầu này, phải chặt đứt nó, nó không có kết quả.
Nhưng tiếng sấm bên ngoài lớn như vậy, nàng có chút sợ hãi Tô Nguyễn Nguyễn chỉ còn lại một mình.
Nhẹ dạ rồi liền nghĩ thôi mai hẵng làm, mai hẵng bắt đầu giải quyết hậu sự, thậm chí còn có thể thiết kế tang lễ cho bản thân nữa.
Trong đầu âm thầm quyết định một chuyện, nàng sẽ tác hợp Hứa Chi Hoán và Tô Nguyễn Nguyễn.
Hứa Chi Hoán là một người thích hợp a, ưu tú mà còn trầm ổn, là người địa phương, dáng dấp cũng không tệ, mặc dù không thể so với Tô Nguyễn Nguyễn, quan hệ với Tô Nguyễn Nguyễn cũng tốt lắm, hắn cũng ôm ấp tình cảm niên thiếu đơn thuần mà thích Tô Nguyễn Nguyễn ——
Ừm.
Nàng nghĩ đến gương mặt Hứa Chi Hoán hiện lên trong bóng tối, có chút hài lòng, lại cảm thấy mình tự chủ trương như vậy không tốt lắm, thế nhưng so với bản thân vô trách nhiệm mà chết để lại tiếc nuối cho Tô Nguyễn Nguyễn và tiếc nuối không thể bày tỏ nỗi lòng thì, tốt hơn nhiều lắm.
Và bây giờ thì cứ ôm thế đi, chuyện khó có được mà, ôm một lần liền tạm một lần, nàng ôm Nguyễn Nguyễn hiếm khi nhuyễn nhuyễn, nhắm mắt lại, đầy trong đầu là các ý nghĩ về những chuyện sau khi mình chết đi, nhưng trái ngược với những lần trước, lần này nàng hưng phấn đến tỉnh táo.
Thân thể vẫn không động đậy.
Tô Nguyễn Nguyễn ở trong lòng bỗng dưng chuyển động, chui ra khỏi cái ôm của nàng.
Sau đó có chuyện gì? Nàng không biết, nhắm mắt nên cái gì cũng không nhìn thấy, giả bộ ngủ, có gió mát thổi qua vành tai, rồi sau đó là gì? Như là lá liễu lướt qua khóe môi, như là giọt nước mưa rơi lên mặt, như là buổi sáng vừa thức dậy, gương mặt đón lấy ánh ban mai ấm áp ——
Chiếc giường mềm mại lõm xuống, Tô Nguyễn Nguyễn chống tay nhìn cô gái đang ngủ say.
Nàng cẩn thận hôn lên mi tâm đang nhíu chặt của cô, lướt qua một đường cong mềm mại, rơi xuống cánh môi.
Hôn môi, thật sự là một từ vựng ôn nhu.
Mồ hôi lạnh của Đào An An cũng chảy ra.
Nàng phải giả bộ không biết sao? Hay là mở mắt ra, à há, đồ ngốc! Kêu to một tiếng như vậy? Rất nhiều chuyện nàng ấp ủ đều đã thay đổi, nàng không có cách nào tàn nhẫn giao Tô Nguyễn Nguyễn cho Hứa Chi Hoán nữa.
Làm sao nàng có thể giao Tô Nguyễn Nguyễn cho Hứa Chi Hoán a? Quá tàn nhẫn, đối với bản thân hay đối với Tô Nguyễn Nguyễn đều là tàn nhẫn.
Kích động một cái nàng liền mở mắt, đúng lúc giao nhau với đôi mắt của Tô Nguyễn Nguyễn.
"...
tớ mới thức dậy, cậu...
cậu đi toilet không?" Nàng biện một lý do cả bản thân cũng không tin nổi, "Đi đi đi toilet."
===
Hoàn thành 30/10 - Sửa lần cuối 10/12
Đi được nửa số chương rồi :"3 nhưng nửa còn lại số lượng từ lại gấp 3 lần ????
.