Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Editor: Âu Dương Lạc Cửu

Lận Châu là một thành phố vùng duyên hải, có tất cả các loại bến tàu lớn nhỏ, vùng lân cận trường học của Đường Tiểu Duy có một bến tàu rất phát triển, Khổng Địch lái xe đi ngang qua, nhìn thấy một quán mỳ, anh dừng xe trước của quán: “Em có ngại khi anh mời em ăn mỳ không!?”

“Tôi thích ăn mỳ.” Đường Tiểu Duy bước xuống xe trước.

Hai người cùng đi vào quán mì, Khổng Địch gọi hai phần mỳ rau dưa.

“Tôi muốn ăn mì thịt bò.” Đường Tiểu Duy chu môi kháng nghị.

Khổng Địch đưa ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt phồng lên của Đường Tiểu Duy, cười nói: “Anh không ăn thịt.”

“Nếu anh không ăn, tôi ăn…” Đường Tiểu Duy vội vàng nói.

“Anh cũng không thể nhìn người khác ăn.” Khổng Địch có chút áy náy nói: “Xin lỗi Tiểu Duy, nhân nhượng cho thói quen hư của anh!”

Đường Tiểu Duy lập tức mềm nhũn, anh nói, xin lỗi; anh nói, Tiểu Duy.

Còn có lời gì có thể dễ nghe hơn những lời này nữa.

“Thôi… Được rồi, tôi trúng mỹ nam kế rồi, vậy mỳ rau dưa đi!.” Con mắt Đường Tiểu Duy sáng trong suốt nhìn Khổng Địch, ngoan ngoãn đáp ứng.

Khổng Địch bởi vì dáng vẻ khả ái của cô mà cười rộ lên, mê hoặc vài nữ phụ phục vụ ở gần đó đến đầu óc choáng váng.

Mỳ vẫn là mỳ bình thường, mùi vị cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà Đường Tiểu Duy ăn thật sự rất ngon, xem ra thức ăn có hợp khẩu vị hay không không nhất thiết phải do mùi, mà do với người.

“Người bán hàng, tôi muốn chính là mì thịt bò!” Tiếng nói đột ngột vang lên ở trong quán nhỏ ấm áp yên tĩnh.

Người nói chính là một chú ngồi gần bọn họ, chú giơ cái bát lên, nổi giận đùng đùng hô, một người phục vụ gần đó liền đi tới, tiếp nhận bát nhìn một chút rồi nói: “Vị tiên sinh này, đây đúng là mì thịt bò.”

Người nọ vẻ mặt không tin: “Thịt bò đâu?”

Người phục vụ bỏ mỳ lên bàn, dùng chiếc đũa khấy vài cái, một miếng thịt bò nổi lên trên mặt nước.

“Chỉ có một miếng này?”

“Tiên sinh, chúng tôi vốn sinh ý nhỏ, hiện tại vật giá leo thang, năm đồng tiền mỳ ngài không thể yêu cầu quá cao được.” Thái độ của người phục vụ vô cùng tốt.

“Năm đồng thì ít nhất phải có năm miếng thịt bò.” Người nọ không tha thứ.

“Xin lỗi, tiên sinh, cái này… Chúng tôi sẽ lỗ vốn.” Mặt người phục vụ lộ vẻ khó xử.

“Một miếng thịt bò là đủ rồi, người ta cho miếng này thịt bò cũng không nhỏ mà.” Gần đó có người phụ họa.

“Đúng vậy, hiện tại ở nơi nào còn có năm đồng một tô mì, chúng ta không thể yêu cầu quá cao.” Lại có người nói.



Đường Tiểu Duy nhìn người đàn ông cao lớn muốn ăn năm miếng thịt bò một chút, nói rằng: “Dáng dấp thực sự rất cao lớn, trách không được muốn ăn thịt.”

“Có cao hay không cao thật ra không có quan hệ gì với việc thích ăn thịt, trên cơ bản mọi người đều thích ăn thịt.” Khổng Địch đột nhiên nói ra lời làm người khác ngạc nhiên.

Nghe xong lời nói của Khổng Địch, Đường Tiểu Duy nghẹn hồi lâu, ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia có chút phức tạp, người đàn ông cao lớn vẫn còn lý luận với người phục vụ, cảm thấy mì thịt bò năm đồng thì bên trong nhất định phải có năm miếng thịt bò, trán người phục vụ đổ mồ hôi, hơi chống đỡ không được.

Đường Tiểu Duy bị bộ dạng tội nghiệp của người phục vụ kích thích bộc phát tinh thần trọng nghĩa, cô nói với Khổng Địch nói: “Chờ tôi một lát.” Sau đó chạy vào nhà bếp như một làn khói.

Rất nhanh cô lại vui vẻ chạy trở về, đứng ở bên cạnh người đàn ông kia, cười hì hì hỏi: “Chú ơi, chú muốn năm miếng thịt bò phải không?”

Người đàn ông cao lớn quay đầu nhìn cô, thấy là một cô gái nhỏ, giọng nói hòa hoãn một chút: “Đúng vậy.”

“Chị phục vụ, chị vớt miếng thịt bò kia ra đi.” Đường Tiểu Duy đặt một cái đĩa không ở trên bàn.

Vẻ mặt người phục không biết phải làm sao, nhưng vẫn làm theo, trong nháy mắt thịt bò bị bỏ vào trong đĩa, tay phải Đường Tiểu Duy giơ dao làm bếp lên, nhắm ngay thịt, cắt chỗ này một cái, cắt chỗ kia một cái, đếm, rồi lại đếm, trả dao cho người phục vụ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa: “Chú ơi, năm miếng thịt bò của chú.”

Nhìn miếng thịt bò trong đĩa bị cắt thành năm miếng rất nhỏ, mọi người hóa đá rồi.

Một hồi lâu sau, bởi vì nụ cười của cô mà mọi người đang bị hóa đá cũng dần dần hồi phục lại, nhất là người đàn ông cao lớn kia, co rút khóe miệng, co rút khóe mắt, co rút ngón tay, co rút hồi lâu… Người đàn ông đột nhiên đưa tay tới chỗ Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy phản xạ có điều kiện rụt lại, Khổng Địch cũng lập tức đứng lên kéo Đường Tiểu Duy ra phía sau, trong nháy mắt đã thấy tay của người đàn ông cao lớn kia dừng ở trước chóp mũi Khổng Địch, bốn ngón tay đầu cuộn tròn lại, ngón cái giơ lên trời…

Đường Tiểu Duy thấy hồi lâu không có động tĩnh, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn một chút, phát hiện đại thúc giơ ngón tay cái lên với cô, cười hì hì, chắp tay: “Đâu có, đâu có! ”

Người đàn ông to lớn kia không để ý tới cô nữa, chỉ là ngồi xuống gặm bát mì ngon lành.

Dưới vẻ mặt sùng bái của người phục vụ, Đường Tiểu Duy ngẩng đầu ưỡn ngực trở lại chỗ ngồi, trên gương mặt của Khổng Địch cũng lập tức xuất hiện nụ cười thật to.

“Em…”

“Tôi thông minh.” Khổng Địch vừa mới nói một chữ, Đường Tiểu Duy vẻ mặt say sưa cắt đứt anh.

Khổng Địch rốt cuộc không nhịn được cười càng lớn, anh nói: “Anh muốn nói, trước khi em xây dựng hình tượng chói lọi, đã nhanh chóng trốn sau lưng anh, hình tượng của em bị sụp đổ rồi.”

Cho dù có bao nhiêu ý đồ xấu khiến người khác tức xanh cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn là một cô gái nhỏ nghịch ngợm nhát gan.

————– tôi là đường phân cách muốn qua đêm cùng nhau thuần khiết ——————-

Ăn cơm xong, bầu trời bên ngoài đã tối đen, Đường Tiểu Duy xoa miệng một chút: “Chúng ta còn đi đâu nữa?”

Khổng Địch nhìn bến tàu bận rộn bên ngoài, nói: “Hay là chúng ta tới xem đảo Mặt Trăng?”

“Tới đảo Mặt Trăng để làm gì?”

“Ngắm trăng!”

Đường Tiểu Duy rùng mình một cái: “Anh nói đùa sao?.”

Khổng Địch liếc nhìn cô một cái, đứng lên: “Anh không nói đùa, có một ngọn núi nhỏ ở đằng kia, ngồi trên đó thấy ánh trăng vô cùng lớn.”

Đường Tiểu Duy không nói gì, lần đầu tiên cô nghe nói đảo Mặt Trăng thật sự có trăng tròn để ngắm…

Đến bến tàu, hỏi mới biết được, đã không còn thuyền đi tới đảo Mặt Trăng, mỗi ngày chỉ có tám giờ rưỡi, mười hai giờ và bốn giờ là ba lần thuyền lái tới nơi đó.

“Không phải anh đã từng đi qua sao? Vì sao lại không biết thời gian thuyền đến?.” Đường Tiểu Duy hỏi Khổng Địch.

“Trước đây đều lái du thuyền đi.” Khổng Địch nhìn bốn phía một chút, tùy ý đáp.

“… ”

“Có điện thoại di động không? Anh gọi thuyền tới.” Khổng Địch xoay người hỏi Đường Tiểu Duy.

“Không có, cô giáo nói, học sinh cấp hai không được mang điện thoại di động, không được khoe khoang.” Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn trả lời.

Đợi một chút, anh ta vừa mới nói cái gì? Gọi thuyền tới? Coi gọi thuyền là gọi xe taxi sao, cứ nói gọi là gọi…

Lúc sau, Đường Tiểu Duy mới biết được, Khổng Địch gọi thuyền còn dễ dàng hơn gọi xe taxi!

“Các người muốn đi đâu?” Một con thuyền nhỏ đậu ở trước mặt hai người, chú lái thuyền mang một cái nón lá lớn đứng ở trên thuyền hỏi bọn họ.

“Đảo Mặt Trăng.” Đường Tiểu Duy nói.

“Lên thuyền, một người 200.” Người chèo thuyền vô cùng sảng khoái.

Hai người lần lượt đi xuống bãi đá, Khổng Địch lên thuyền trước, sau đó đưa tay giúp Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy cũng không nhăn nhó, bàn tay dài nhỏ bé đặt vào trong bàn tay dài của Khổng Địch.

Da thịt tinh tế, xúc cảm dịu dàng, Khổng Địch nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, không muốn buông ra.

Đường Tiểu Duy ở ngoài mặt thì tỉnh bơ, thật ra trong lòng rất vui vẻ, hai người ngồi song song ở một bên thuyền, tay vẫn gắt gao nắm lấy nhau. Vì vậy, suy nghĩ đều có chút mơ hồ, thẳng đến khi lên bờ, bọn họ cũng không phát hiện người chèo thuyền có vấn đề.

Người chèo thuyền thu tiền, mái chèo lập tức rời đi.

“Ôi chao, bác ơi, chúng cháu còn phải quay về.” Đường Tiểu Duy thấy chú muốn đi, hô.

Người nọ tháo nón xuống: “Ở nhà hàng còn gọi ta là chú, vậy làm bây giờ lại trở thành bác rồi?

Đường Tiểu Duy trợn mắt há hốc mồm: “Năm miếng thịt bò?”

Người đàn ông cao lớn hừ một tiếng, tiếp tục chèo đi.

“Chú… ơi, chú đừng đi.” Đường Tiểu Duy nhìn về phía người đàn ông đã đi xa, vẻ mặt bi phẫn.

“Đây chính là kết cục khi đắc tội ta, ha ha ha ha.” Từ trên chiếc thuyền xa xa truyền đến tiếng cười sâu thẳm.

Đường Tiểu Duy khóc không ra nước mắt, không phải chỉ một miếng thịt bò sao? Chú này cũng quá ngây thơ! Lại ghi thù như thế…

Phía sau truyền đến tiếng cười, Đường Tiểu Duy quay đầu, nhìn thấy Khổng Địch ý cười đầy mặt, từng trận tiếng cười trầm thấp truyền đến, mặt mày phấn chấn, ở dưới ánh đèn lờ mờ đẹp đến không chân thật.

“Tại sao anh vẫn còn cười thế.” Đường Tiểu Duy lắc bả vai, buồn buồn hỏi.

“Anh cảm thấy rất khôi hài.” Giọng nói tràn đầy ý cười cửa Khổng Địch truyền đến.

“Việc này nếu xảy ra ở trên người người khác dĩ nhiên là khôi hài, nhưng mà chúng ta chính là đương sự.” Đường Tiểu Duy đột nhiên cảm thấy cái người mà cô vẫn cho rằng kiêu ngạo lạnh nhạt này thật ra rất khác so với suy nghĩ của cô.

Khổng Địch nghiêm túc gật đầu, phối hợp với tâm tình bi thương của Đường Tiểu Duy, không thèm nhắc lại.

Hai người đi đến phòng trực ban công ty tàu gần đó hỏi về chuyến tàu cuối cùng, được cho biết chuyến tàu cuối cùng đã trở về từ lúc năm giờ rưỡi, muốn trở về, chỉ có thể đợi đến chín giờ rưỡi sáng ngày mai.

“Xem ra thực sự không trở về được, chú kia đúng là lòng dạ hẹp hòi, người lớn như vậy mà lại tính toán so đo với một cô gái nhỏ, chỉ vì một miếng thịt bò, nói ra cũng không sợ người ta chê cười sao… Chờ chút, không phải anh có thể gọi thuyền sao, mượn một cái điện thoại di động gọi thuyền tới là được mà.” Đường Tiểu Duy vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Ngày mai không phải thứ bảy sao, em không cần phải đi học, ngày mai quay về cũng như nhau.” Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy đang uất ức, nghe cô nói nhảm, nghiêm trang nói.

“Nhưng cô nam quả nữ, tôi rất sợ gặp nguy hiểm.” Đường Tiểu Duy nghiêm trang nói.

Khổng Địch nghe cô nói xong, quan sát Đường Tiểu Duy từ đầu đến chân một chút, sau đó nhếch miệng cười: “Nhiều lắm xem như là cô nam quả đồng(*).”

(*)Đồng: ở đây là trẻ con, trẻ em, nhi đồng.

Điều này chính là thứ Đường Tiểu Duy rất ghét, lại bị nhắc lại một lần, cô miễn cưỡng lên tinh thần, ưỡn ngực nói: “Tôi… Tôi mười bảy tuổi rưỡi rồi.”

Khổng Địch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy, anh vươn tay vuốt khóe miệng của cô: “Nhanh lớn lên! Nhanh lớn lên nhé! Đường Tiểu Duy.”

Hai người lại đi một đoạn đường, trên đường gặp rất nhiều người lên đảo chơi đùa, còn có rất nhiều ngư dân đang thu lưới, Đường Tiểu Duy kéo kéo Khổng Địch hỏi: “Chúng ta ở đâu vậy?”

“Trên đảo này có các loại nhà nghỉ, khách sạn, quán trọ gì gì đó, ví dụ như nhà trọ nhỏ ở phía đông đường bên kia, một giường lớn từ năm đến mười đồng, có rất nhiều ngư dân ở bên kia, khách sạn giá cả trung bình thì ở bến xe bên kia, khách sạn cao cấp thì ở hai bên Thiên Tân Plaza.” Khổng Địch rất quen thuộc nơi đây.

“Làm sao để đi đến Thiên Tân Plaza?” Đường Tiểu Duy nhìn cậu ấm quý giá Khổng Địch, cảm thấy anh nhất định sẽ không ở nhà trọ của ngư dân.

Khổng Địch chớp mắt nở nụ cười,: “Khách sạn cao cấp phải đặt trước, chúng ta trực tiếp đi đến rất có thể sẽ không có phòng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui