Thái Tử và Nhị hoàng tử Tam hoàng tử liếc nhìn Hộ quốc tướng quân đang bị đè dưới đất, ánh mắt mang vẻ thâm sâu khó lường.
Hộ quốc tướng quân tức đến trợn trắng mắt, sắp ngất xỉu đến nơi rồi, thái y ở gần đó lao tới, châm ngay một mũi kim, Hộ quốc tướng quân lập tức tỉnh táo trở lại.
Thái y vuốt râu, gật đầu hài lòng: Muốn ngất trước mặt ta sao, không đời nào! Chuyện còn chưa kể hết, không được ngất!
Hộ quốc tướng quân: #&#&##
Hệ thống và Lâm Mặc vẫn say sưa nói chuyện, chẳng biết thời gian trôi qua lúc nào, rồi đến giờ tan triều.
[Ui, nhanh thế sao, dưa của Hộ quốc tướng quân còn chưa ăn hết mà.
] Lâm Mặc lần đầu tiên thấy thời gian trôi nhanh đến vậy.
Các đại thần khác trong lòng cũng gật gù đồng tình, đúng vậy, họ cũng lần đầu tiên thấy thời gian vào chầu trôi nhanh như vậy.
Hệ thống: [Được rồi, Hoàng Đế, Hộ quốc tướng quân và Tề vương đã giúp ta thu thập được kha khá năng lượng rồi.
]
[Dù sao thì Tề vương cũng không phải người tốt, Hộ quốc tướng quân cũng không phải người tốt, đất nước các ngươi lại nghèo, cứ tịch thu gia sản của hai nhà đó chẳng phải là có tiền rồi sao, ta đã xem luật pháp nước ngươi rồi, tội lỗi của bọn họ cũng đủ để tịch thu toàn bộ gia sản.
]
Tuyên Đức Đế và các đại thần bỗng bừng tỉnh, đúng vậy! Sao họ lại không nghĩ ra nhỉ!
Lâm Mặc: [Ta chỉ là một trợ lý nhỏ bé, chuyện này ta không thể quản được nhưng có người đã tấu sớ rồi, chắc Hoàng Thượng cũng sẽ cho người điều tra kỹ càng thôi, chúng ta cứ chờ ăn dưa là được rồi, mệt quá, mau tan triều về nhà thôi.
]
Mọi người: Ngươi mệt cái gì chứ! Đứng đây ăn dưa mà cũng mệt à!
Lúc đầu họ không hiểu ăn dưa là gì nhưng dần dần cũng mò ra được đại ý, dù sao thì họ cũng rất thích ăn dưa!
Tuyên Đức Đế hắng giọng, tuyên bố lui triều nhưng vẫn giữ lại một số đại thần, trong đó có Lâm thượng thư.
Lâm thượng thư cả người đã bắt đầu mơ màng rồi, chắc là sắp bị hỏi tội rồi, xong rồi! Nhà họ xong rồi!
"Lâm ái khanh, hôm nay ái nữ của khanh biểu hiện không tồi nhưng tất cả chúng ta đều có thể nghe được tâm sự của nàng, trẫm cần các khanh phải giữ kín chuyện này.
"
Lâm thượng thư: “???”
"Hoàng Thượng, ý của người là chúng ta cứ giả vờ không biết sao?"
Sợ là hơi khó đấy! Dù sao thì cũng có nhiều người nghe được, lỡ có ai lỡ miệng nói ra thì phải làm sao.
Tuyên Đức Đế cũng nghĩ đến vấn đề này: "Trẫm sẽ hạ chỉ dụ bắt tất cả mọi người phải giữ kín miệng, nếu ai dám lỡ lời thì đừng trách trẫm bất nghĩa!"