Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta


Lâm Thượng thư còn dụi mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Lâm Thích im lặng một lúc rồi nói: "Đó không phải khỉ, đó là nữ nhi của ngài.

"
Người đầu tiên Lâm Thượng thư nghĩ đến lại là Lâm Nhiên, tưởng rằng nàng đang ở trên mái nhà ngắm trăng làm thơ.

"Nhiên Nhi sao? Nó đang ở trên mái nhà ngắm trăng làm thơ sao?"
Lâm Thượng thư: “!!! Khoan đã, nó lại định làm trò gì nữa đây!"
Cũng không trách Lâm Thượng thư có phản ứng lớn như vậy, chủ yếu là Lâm Mặc thực sự chưa từng làm chuyện đàng hoàng bình thường nào cả.


"Không được, ta phải đi xem thử, nửa đêm nửa hôm con nha đầu này không ngủ lại trèo lên mái nhà làm gì! Nếu ngã xuống thì phải làm sao đây!"
Lâm Mặc không biết cha mình lo lắng cho nàng, nàng đang cầm một chén rượu uống rất vui vẻ, thậm chí còn hứng khởi làm một bài thơ.

"Á! Trăng ơi! Ngươi đẹp quá! Ngươi đẹp như một chiếc bánh nướng! Nhìn ngon quá!"
Hệ thống: “! ”
Những người bên dưới: “! ”
Lâm Mặc thậm chí còn vui vẻ hỏi Hệ thống: [Thế nào, bài thơ này của ta làm không tệ chứ, ta là nhà thơ trải nghiệm cuộc sống đó.

]
Hệ thống im lặng một lúc: [Ngươi vui là được.

]

Lâm Thượng thư và Lâm Thích vừa đến thì nghe được bài thơ nàng làm, Lâm Thượng thư mặt đầy vẻ lo lắng mà than một tiếng, ngươi bảo ngươi không có văn thơ thì đừng có khoe khoang được không!
Lâm Thích thì mặt không biểu cảm cộng thêm vẻ không nói nên lời, nếu mà đây gọi là thơ thì những bài hắn thường viết là cái gì chứ.

May mà nha đầu này không cần thi khoa cử, với trình độ này mà đi thi khoa cử thì chỉ có làm trò cười cho giám khảo thôi.

Hệ thống nhìn Lâm Mặc càng lúc càng điên, vội vàng nhắc nhở: [Đại ca và cha ngươi đến rồi, mau xuống đi.

]
Lâm Mặc: [Ta không! Ta phải cho bọn họ biết văn thơ của ta! Dù sao ngày mai cũng không phải vào triều! Nghỉ ba ngày mà!]
Thực ra hôm nay nàng vui vẻ như vậy là vì ngày mai được nghỉ, ngày mai được nghỉ nghĩa là nàng có thể ngủ nướng, có thể về với cuộc sống trước kia, dù chỉ là tạm thời về với cuộc sống trước kia thôi.

"Cha! Ca ca! Con lấy hình tượng của hai người để làm một bài thơ cho hai người nhé!"
Cha con họ Lâm đột nhiên có một dự cảm không lành: "Không cần! Con/ muội cứ giữ văn thơ của con/ muội lại dùng đi!"
Nhưng bọn họ vẫn nói chậm, Lâm Mặc chỉ vui vẻ nói với bọn họ: "Đầu của hai người tròn thật, giống như một quả bóng da vậy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận