Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta


Lâm thượng thư lúc này đã đập vỡ bình rồi, nha đầu hỗn xược này muốn thế nào thì thế đấy, ngay cả Hoàng Thượng và những người khác đều không quan tâm, vậy thì ông còn quan tâm làm gì.

Lý đại nhân đưa ngón tay ra nhẹ nhàng đẩy Lâm Mặc một cái, giây tiếp theo mọi người nghe thấy một tiếng bịch.

Nhìn người nào đó đang nằm sõng soài trên đất, mọi người: “! ”
Thái Tử và hai vị hoàng tử nhịn không được quay đầu đi, bọn họ thật sự chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy, có lẽ không nên gọi là nữ nhân nữa rồi.

Tam hoàng tử nhỏ giọng nói với Thái Tử: "Đại ca, huynh nói xem nàng ta làm sao mà ngủ quên trên buổi chầu sáng được vậy? Hơn nữa còn là đứng mà ngủ.

"
Sống lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên gặp người đứng mà ngủ.

Thái Tử trả lời một cách vô nghĩa: "Ngươi hỏi ta thì ta làm sao biết được, ta cũng là lần đầu tiên bắt gặp.


"
Lâm Mặc sau khi ngã xuống thì cả người đều choáng váng, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Hệ thống cũng không biết nên nói gì.

[Ngủ quên trên buổi chầu sáng, chắc ngươi là người đầu tiên.

]
Lâm Mặc nghe vậy liền trợn tròn mắt, cái gì! Nàng ngủ quên rồi sao!
Lâm Mặc vừa ngẩng đầu lên đã thấy mọi người đều nhìn nàng, kể cả Hoàng Đế đang ngồi trên cao.

Lâm Mặc nuốt nước bọt, trong lòng điên cuồng gọi Hệ thống: [Phải làm sao bây giờ! Hoàng Thượng sẽ không chém đầu ta chứ!]
Tuyên Đức Đế ngồi trên cao nghe vậy thì suýt bị chính nước bọt của mình làm sặc, không phải chứ, ông có phải là người tàn bạo như vậy không?
Ông là minh quân, minh quân có biết không! Vì một người ngủ gật mà chém đầu người đó, ông còn cần danh tiếng nữa không chứ.


"Lâm Mặc, ngươi thật to gan, dám ngủ quên trên buổi chầu sáng.

" Tuyên Đức Đế ngồi trên cao uy nghiêm nói: "Ngươi có biết tội của mình không.

"
Để cho nha đầu này vu khống ông, ông phải dọa cho nha đầu này một trận mới được.

Lâm Mặc quỳ xuống đất vội vàng dập đầu: "Biết tội biết tội, là lỗi của thần! Thần không nên ngủ gật trên buổi chầu sáng, không nên ngủ gật rồi không đứng vững mà ngã xuống.

"
Mọi người: “! ” Vậy nên nàng không nên ngủ gật, hay là không nên không đứng vững mà ngã xuống thế hả?
Hệ thống không nhịn được nhắc nhở: [Sai trọng tâm rồi! Câu sau của ngươi không cần bổ sung! Chỉ cần biết mình không nên ngủ gật là được.

]
Lâm Mặc: [Nhưng mà ta không khống chế được mình không ngủ gật mà! Hơn nữa ta cũng không thể đảm bảo lần sau có ngủ gật không, chỉ có thể cố gắng khống chế lần sau ngủ gật không ngã xuống thôi.

]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận