Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền FULL


Du Thiên Linh ở trong phủ chăm sóc Thời Hoài Kim chừng hai ngày, ngay cả quân vụ cũng bắt thuộc hạ đưa đến phủ xử lý.

Đối với Du Thiên Linh mà nói đây có thể coi là một bước đột phá lớn, không ngờ đã hai ngày rồi nàng chưa bước chân ra khỏi cổng.
“Phò mã như thế nào?”
Thái y trả lời: “Bệnh của Phò mã đã có nhiều tiến triển tốt đẹp, cẩn thận điều dưỡng thêm mấy ngày là có thể khỏi hẳn.”
Du Thiên Linh gật đầu, phất tay bảo ông lui ra, ngồi vào mép giường sờ trán Thời Hoài Kim: “Xác thật không quá nóng.”
Thời Hoài Kim kéo tay nàng xuống, thông tình đạt lý nói: “Ta đã sớm nói , ta tốt hơn nhiều rồi, ngày mai nàng cứ đi làm việc của mình đi, cũng không thể bởi vì ta mà chậm trễ chính sự.”
Tuy rằng hai ngày ở trong phủ này đối với nàng mà nói rất gian nan, nhưng còn không phải do nàng nên nam nhân nhà mình mới tức giận tới mức sinh bệnh, vì thế nàng ở nhà chăm sóc nam nhân nhà mình cũng là chuyện đương nhiên.
Du Thiên Linh nắm lấy tay hắn, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Chuyện của huynh quan trọng hơn mọi thứ, nhìn huynh chuyển biến tốt đẹp ta mới có thể yên tâm.

Hơn nữa , hai ngày này ta cũng không chậm trễ quân sự, không phải đều xử lý ở trong nhà sao? Ta vẫn nên chăm sóc huynh thêm mấy ngày.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Thật sự không cần, ta biết sự vụ trong quân nặng nề, nàng lại là người cần cù, mấy ngày nay nhất định là đã chậm trễ không ít chuyện, ngược lại khiến trong lòng ta cảm thấy bất an, còn không bằng nàng quay về quân doanh làm việc đi, buổi tối trở về sớm một chút là được.”
Kỳ thật Du Thiên Linh thực sự không thể trì hoãn thêm, ở cạnh nam nhân nhà mình nhưng lại không thể sờ cũng không thể chạm vào, thật là biết cách dày vò người.

Hơn nữa trong quân cũng có một số việc bắt buộc nàng phải tự mình xử lý, trì hoãn thêm cũng không tốt, nàng nói: “Vậy được rồi, Trần Nhượng và Trần Khiêm vẫn ở bên cạnh huynh chăm sóc huynh, nếu có việc gì nhất định phải bảo bọn họ đến quân doanh gọi ta, không cần cố kỵ.”
Sau khi Thời Hoài Kim bảo đảm nhiều lần, Du Thiên Linh mới an tâm đi xử lý chuyện trong quân.
Chờ xử lí xong một số công việc bị đọng lại, cũng tới buổi chiều rồi, Du Thiên Linh đang chuẩn bị hồi phủ thăm nam nhân nhà mình, Đậu tướng quân dẫn một nhóm người vào trong quân trướng của nàng: “Tốt, tốt, Đại tướng quân còn chưa đi đâu.”
Du Thiên Linh buông quân vụ trong tay xuống ngước mắt nhìn qua, không nghĩ tới nàng lại nhìn thấy Dung Tranh trong đám người , đỉnh mày của nàng không khỏi nâng lên, trong lòng có chút bồn chồn, hỏi: “Chuyện gì ?”
Đậu tướng quân bẩm: “Trước đó vài ngày ngài nói binh khí trong kho đã lỗi thời rồi, không còn thích hợp với tình hình trong quân hiện nay, muốn thủ hạ đi tìm người thợ tài ba khéo léo đưa tới trước mặt ngài để thương nghị việc này.” Hắn giới thiệu hai người bên cạnh nói, “Vị này chính là Binh Bộ Cát đại nhân, tinh thông mười tám ban binh khí.

Mà vị này chính là Công Bộ Dung đại nhân, tay nghề tinh xảo, là người có tay nghề giỏi nhất Công Bộ, tay nghề chế tạo binh khí cũng đặc biệt tinh vi, mời hai vị này không thể tốt hơn.”
Thì ra là chuyện này , chỉ là Du Thiên Linh không nghĩ tới lão Đậu sẽ mời Dung Tranh đến.

Trên thực tế , kỳ thật Dung Tranh là một ứng cử viên không tồi, người trong Công Bộ phần lớn đều tương đối lành nghề về mảng phòng ốc, nhưng đối với binh khí thì họ lại có một chút khiếm khuyết, nhưng tại vấn đề này Dung Tranh lại chiếm ưu thế, đối với một số binh khí hắn luôn có cách giải thích cực kỳ độc đáo, hắn thật sự có thể làm ra không ít binh khí tốt.
Chỉ là…… Nàng vốn định tự mình hỏi việc này, nhưng có Dung Tranh ở đây nàng không thể không tránh tị hiềm.
Du Thiên Linh do dự một lát, hỏi Dung Tranh nói: “Nghe nói Dung đại nhân công vụ bận rộn, chuyện nơi này của ta sợ rằng không thể kết thúc trong chốc lát, ta sợ sẽ làm chậm trễ công sự của Dung đại nhân.” Cho nên ngươi vẫn nên rời đi thôi……
Nhưng Dung Tranh không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nghiêm túc nói: “ Việc trong quân cũng là công sự, Thượng Thư đại nhân đã lệnh cho ta phải làm hết sức mình, lưu tại trong quân phụ tá Đại tướng quân chế tạo binh khí mới là chuyện quan trọng.

Vấn đề an ninh quốc phòng luôn là quốc gia đại sự, Dung Tranh không dám có nửa phần chậm trễ.”
Bên cạnh Binh Bộ Cát đại nhân cũng nói: “Thần đương nhiên cũng toàn lực ứng phó.”
Được rồi, hiện giờ nàng cũng không thể đuổi người đi , biểu hiện quá mức ngược lại sẽ khiến người nghi kỵ, vì thế nàng không thể không gật đầu.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Như thế là tốt rồi, ta bảo lão Đậu sắp xếp quân trướng cho hai vị đại nhân tạm thời nghỉ chân ở trong quân, có yêu cầu gì hai người cứ nói với lão Đậu.

Mấy ngày gần quân vụ có chút bận rộn, chuyện này liền giao cho lão Đậu đi, chờ các ngươi thương lượng xong, sẽ bắt đầu thương nghị với ta.”
Nàng vừa nói hết lời, lão Đậu rất không biết điều, nói: “Đừng nha Đại tướng quân! Không phải ngài nói muốn chủ quản việc này sao? Ta ngài cũng biết, có thể cầm đao bắn tên, nhưng việc chế tạo binh khí thì dốt đặc cán mai, giao cho ta không ổn đâu……”
Du Thiên Linh nghe xong liền muốn chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng: Ngươi nói xem ngươi thì biết cái gì? Ta thấy ngươi chỉ biết ăn! Thùng cơm!
Vị Cát đại nhân kia là người biết xem mặt đoán ý, thấy sắc mặt Du Thiên Linh không tốt, vội nói: “Đại tướng quân quân vụ bận rộn, ta đương nhiên có thể lý giải, việc này cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian của Đại tướng quân, thời điểm Đại tướng quân ở quân doanh, xem qua bản vẽ chúng ta thiết kế và hàng mẫu là được rồi, không cần Đại tướng quân phải nghiên cứu và thảo luận cùng chúng ta.”
Trong nửa khắc nhất thời Du Thiên Linh cũng không nghĩ ra nên giao cho ai, nghe xong lời ông nói cảm thấy đề nghị này có thể dùng được, liền nói: “Một khi đã như vậy, ta phái vài người cho các ngươi, có chuyện gì cứ bẩm báo tới nơi này của ta, nếu không thích ứng được với hoàn cảnh trong quân, thì tìm lão đậu, bảo hắn sắp xếp cho hai người một lần nữa.”
Cát đại nhân nói: “Đa tạ điện hạ.”
Dung Tranh cũng nói: “Đa tạ điện hạ.”
Du Thiên Linh gật đầu, đứng lên đi xuống nói: “Như thế liền làm phiền hai vị đại nhân, trong phủ Phò mã còn đang bệnh, ta phải về trước.” Nói xong nhìn về phía Đậu tướng quân, “Lão Đậu, tuyệt đối không thể chậm trễ hai vị đại nhân.”
Đậu tướng quân đối với loại chuyện này thật ra rất nhiệt tình, vội nói: “Tới tới tới, hai vị đại nhân , xin mời, đã sớm chuẩn bị tốt cho hai vị đại nhân.” Dứt lời dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình Dung Tranh đều tỏ vẻ hết sức bình thường, hắn không có biểu tình đặc biệt nào khi nhìn thấy Du Thiên Linh, nghe xong lời này cũng rời đi, không liếc mắt nhìn Du Thiên Linh thêm một lần nào.
Du Thiên Linh thấy hắn đi rồi, thoáng yên lòng, xoay người đi vào sau bình phong thay y phục.
*
Trong phủ phò mã.
Chung Lâm đối với chuyện trong phủ Phò mã tương đối quan tâm, vừa nghe tin Thời Hoài Kim bị bệnh, đã sớm muốn tới thăm, nhưng nghe nói Du Thiên Linh vẫn luôn ở đây, hắn liền không tới nữa.

Rốt cuộc lời đồn đãi bên ngoài hắn cũng đã nghe qua, tuy rằng hắn và Du Thiên Linh rất trong sạch, Thời Hoài Kim cũng sẽ không hiểu lầm hắn, nhưng hắn vẫn muốn tránh tị hiềm một chút, tận lực không nhấc lên quan hệ với Du Thiên Linh, hắn đợi thời điểm Du Thiên Linh không ở trong phủ , mới tới thăm Thời Hoài Kim.
“Ta thấy lần sinh bệnh này của huynh, sắc mặt huynh không quá khó coi, giống như cũng không quá nghiêm trọng.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Vốn dĩ cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ dính chút khí lạnh thôi.”
Chung Lâm yên tâm một chút: “Như thế là tốt rồi, ta vừa nghe tin huynh bị bệnh tới mức không đến báo danh làm việc được, Du Thiên Linh cũng xin nghỉ ở trong phủ chăm sóc huynh, còn tưởng rằng huynh bệnh rất nghiêm trọng .”
Thời Hoài Kim mỉm cười nói: “Lần này xem như là lần bệnh nhẹ nhất của ta, đều do Thiên Linh không yên tâm, muốn ta ở trong phủ tĩnh dưỡng.”
Chung Lâm nghe vậy liền méo miệng: “Nàng đối với huynh thế nhưng càng ngày càng để bụng, chỉ là tin đồn nhảm nhí bên ngoài vẫn không hề ngừng nghỉ.

Tên Dung Tranh kia cũng không phải đèn cạn dầu……”
Thời Hoài Kim nâng chén nhấp ngụm thuốc, ngước mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Chung Lâm có chút do dự, không biết có nên nói với hắn hay không.
Thời Hoài Kim buông bát thuốc trong tay xuống, nói: “Huynh có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, giữa chúng ta còn phải che giấu sao?”
Chung Lâm vội nói: “Đương nhiên là không phải, chỉ là việc này…… Ta sợ huynh nghe xong sẽ tức giận.”
Hiện giờ trạng thái của Thời Hoài Kim đang rất tốt, hắn mỉm cười nói: “Huynh cứ nói thẳng ra, nếu có quan hệ với ta, huynh càng gạt ta càng không tốt.”
Chung Lâm ngẫm lại cũng thấy đúng, nói cho hắn ít nhất hắn còn chuẩn bị đối sách, nếu gạt hắn chẳng phải sẽ khiến hồ ly tinh bên ngoài được tiêu dao sao.
Hắn nói: “Hôm trước ta vào thư phòng của tổ phụ, nhìn thấy mật hàm Du Thiên Linh tự tay viết cho tổ phụ ta, nàng muốn tổ phụ ta lấy danh nghĩa của ông quan tâm tới Dung Tranh, tìm cho Dung Tranh một sân viện thoải mái, mua thêm cho hắn vài thứ.

Huynh nói nàng có ý tứ gì?”
Thời Hoài Kim nghe vậy trầm tư một lát, nói: “Chuyện này, ta đã biết, nàng nói nàng hổ thẹn với Dung Tranh, nếu nàng hiên ngang giúp hắn , sợ rằng sẽ sinh ra hiểu lầm, cho nên mới mượn tay người khác giúp hắn một chút, không có việc gì.”
Chung Lâm nghe thế nhưng vẫn không thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Thời Hoài Kim thành thật bị Du Thiên Linh phong lưu lừa gạt: “Huynh thật sự tin sao? Ngày đó hai ta đều nhìn thấy, Dung Tranh chính là nhi tử của Dung thị lang, Dung thị lang rất quan tâm tới hắn, chỉ là hắn không cần Dung thị lang giúp đỡ thôi, kỳ thật cuộc sống của hắn không hề khó khăn, đâu cần Du Thiên Linh tới quan tâm? Hơn nữa lại còn quan tâm tới cuộc sống hàng ngày, nàng là tức phụ của huynh, cũng không phải tức phụ của Dung Tranh, quan tâm tới loại sự tình này của nam nhân khác không khỏi có chút…… Vượt quá giới hạn.”
Kết quả hiện nay đã là kết quả tốt nhất mà Thời Hoài Kim có thể tranh thủ được, chẳng lẽ phải thật sự bức Du Thiên Linh không được lui tới cùng Dung Tranh? Như vậy mới có thể khiến Du Thiên Linh nhớ mãi không quên Dung Tranh, về sau nếu Dung Tranh sống không tốt, nàng sẽ trách hắn lòng dạ hẹp hòi.
Thời Hoài Kim trấn an Chung Lâm nói: “Chung Lâm, huynh đừng nghĩ nhiều, thật sự không có việc gì, những chuyện đó ta đều biết.

Mấy ngày nay Thiên Linh đối xử với ta rất tốt, tâm tư của nàng ta cũng có thể hiểu, ta không muốn quản nàng quá nhiều, chỉ cần trong lòng nàng nhớ tới ta là tốt rồi.”
Chung Lâm nghe vậy thở dài: “Được rồi, huynh cảm thấy tốt là được, ta sẽ giúp huynh nhìn chằm chằm vào nàng, nếu nàng làm chuyện có lỗi với huynh, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!”
Thời Hoài Kim nghe vậy mỉm cười: Hắn muốn quản Du Thiên Linh? Cho dù hắn muốn quản cũng quản không được.
Tuy nhiên Thời Hoài Kim vẫn cảm tạ Chung Lâm đã suy nghĩ cho hắn: “Cảm ơn huynh, Chung Lâm.”
Chung Lâm xua tay nói: “Giữa huynh đệ chúng ta không cần phải nói lời cảm tạ, không khỏi có vẻ quá xa lạ!”
Hai người đang nói chuyện, quản gia vội vàng chạy tới, biểu tình trên mặt có chút hoảng loạn: “Phò mã gia, việc lớn không tốt!”
Thời Hoài Kim thấy vậy đứng dậy, đi qua hỏi hắn: “Làm sao vậy? Chậm rãi nói.”
Quản gia mặt ủ mày chau nói: “Mới vừa rồi tiểu ngũ hầu hạ bên người Phong công tử trở về truyền lời, nói Phong công tử bị Lại Bộ Hướng đại nhân bắt đi rồi! Nói là phải thu thập Phong công tử !”
Thời Hoài Kim nghe vậy nhăn mi lại: “Hướng đại nhân? Hướng đại nhân nào?”
Lần này Chung Lâm bên cạnh phản ứng rất mau, lập tức nói: “Hướng Trạch ! Chính là hồ ly tinh ta nói với huynh lúc trước! Người nhào vào trong ngực tức phụ nhà huynh đó!”
Lúc này Thời Hoài Kim mới nghĩ tới, là nam tử quyến rũ bất phàm hắn nhìn thấy trong quân doanh ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui