Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Mùa đông năm ấy thành phố H chìm trong một đợt mưa tuyết. Nhiệt độ rất thấp, mưa rơi trên đường không kịp tan mà kết thành lớp băng mỏng, phát ra tiếng lạo xạo khi có người đi qua.

Do đường trơn trượt nên đã có một vụ tai nạn giao thông xảy ra gần trường trung học phổ thông Số 1, may là cả hai tài xế đều chỉ bị thương nhẹ chứ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Các giáo viên của trường Số 1 đã mở một cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định hủy tiết tự học buổi tối cùng ngày vì lo cho học sinh.

Đám học sinh đang uể oải trong phòng điều hòa ấm áp sau khi nghe tin này thì phát điên lên, nhảy nhót phấn khích.

"Lạnh thế này! Bọn mình đi ăn lẩu đê!" Dư Thiến Di hăng hái đề nghị: "Đúng lúc không có tiết tự học nên ngồi chơi bao lâu cũng được."

"Ok." Lý Mộng Lai tán thành, quay đầu hỏi Lâm Mộc Nhuận: "Cậu đi cùng nhé?"

Lâm Mộc Nhuận gật đầu đồng ý.

Sau khi tan học thì cả đám hò nhau rời khỏi trường. Dù vẫn còn sớm nhưng trời đã tối sầm do mưa rồi.

Dư Thiến Di và Lý Thiến lôi kéo nhau đi tuốt đằng trước, ríu rít nói chuyện không ngừng, Tư Bân cầm chiếc ô đen đi ở cuối nhóm với Lâm Mộc Nhuận.

"Hôm nay có đến phòng tự học nữa không?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Tư Bân đáp: "Đi chứ, nhưng mà đợi ăn xong tôi phải đến bệnh viện thú y một chuyến."

"Sao thế?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Tiểu Bạch bị nấm rồi." Tư Bân mở điện thoại cho cậu xem ảnh chú mèo nhỏ. "Cậu nhìn chỗ này đi." Hắn chỉ vào tai của Tiểu Bạch, nói: "Tai và quanh móng nó bắt đầu rụng lông rồi."

Lâm Mộc Nhuận cầm điện thoại, phóng to nhìn một lúc nhưng vẫn không phát hiện tai Tiểu Bạch có gì khác thường.

Cậu lắc đầu nói: "Hình như không rõ lắm."

Tư Bân mỉm cười: "Đúng là nhìn không rõ lắm, nhưng phải bôi thuốc thôi."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, trả điện thoại cho hắn: "Vậy tôi đi cùng cậu nhé."

"Ừ." Tư Bân cất điện thoại rồi hỏi: "Tí nữa cậu qua thăm Tiểu Bạch không? Nó vẫn nhanh nhẹn lắm, không khác trước mấy đâu."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, vừa định nói thêm thì bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Dư Thiến Di.

"Lâm Mộc Nhuận, Tư Bân! Mấy cậu nhanh lên coi!" Dư Thiến Di đứng đằng xa vẫy hai bọn họ: "Sao mà tụt lại xa thế!"

"Đến ngay." Lâm Mộc Nhuận hô lên đáp lại.

Rẽ qua một con ngõ nữa là đến đích.


Trời rất lạnh nên quán lẩu đông khách vô cùng, tầng 1 đã chật kín bàn, còn không ít thanh niên đang đứng xếp hàng, tốp năm tốp ba tụ tập chờ kê bàn ngoài trời.

"Sao mà đông thế..." Dư Văn Bác gãi đầu: "Bọn mình phải đứng ở ngoài chờ hả?"

"Không cần đâu." Lý Mộng Lai lấy điện thoại ra, đưa mã đã hẹn trước cho nhân viên quán rồi quay đầu nói nhỏ với mọi người: "Đây là quán lẩu của bác mình, bọn mình lên thẳng tầng hai là có bàn."

Vậy nên mọi người gập ô đi qua cửa sau, lên tầng hai theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.

Khách trên tầng không hề ít hơn bên dưới, hầu như bàn nào cũng ngồi chen chúc với nhau, những nồi lẩu đầy ắp thức ăn sôi sùng sục, trong không khí thoang thoảng hương cay nồng, khiến ai ngửi thấy cũng không kìm được mà xoa bóp bàn tay.

"Nhanh lên nhanh lên! Bổn cung sắp chết đói rồi!" Dư Thiến Di ngồi xuống, tháo khăn quàng ra rồi đeo bừa tạp dề nhân viên quán đưa vào cổ, giục mọi người mau chóng gọi món.

"Chọn nước lẩu trước nhé." Dư Văn Bác cầm menu đề xuất: "Bọn mình có thể gọi lẩu uyên ương hai nước dùng."

Thấy không ai phản đối, cậu ta liền đưa menu cho Lý Mộng Lai bên cạnh, nói: "Mấy cậu gọi đồ đi."

Menu dạo một vòng qua tay tất cả mọi người, đến lượt Lâm Mộc Nhuận, cậu nhìn qua các món đã chọn rồi quay đầu hỏi Tư Bân: "Cậu muốn gọi thêm gì không?"

Tư Bân rót cho cậu một cốc trà nóng, nói: "Tôi ăn gì cũng được."

Nghe đã thấy là kiểu dễ nuôi.

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, không hỏi nhiều, cậu gọi thêm một đĩa rau sống và chút đồ ăn kèm rồi trả lại menu cho nhân viên.

Dù quán lẩu rất đông khách nhưng tốc độ phục vụ lại không hề chậm tí nào, chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang lên.

Nồi lẩu hai ngăn đỏ trắng bốc hơi nghi ngút, một đống đồ ăn được thả vào, quay cuồng chìm nổi trong nồi. Thịt bò chín sớm nhất, cả đám tức thì vươn đũa tranh nhau, chọc tới xiên lui như đấu kiếm.

Dư Thiến Di vừa cắn được miếng thịt đầu tiên đã la oai oái lên vì nóng, nhưng lại tiếc không dám phun ra nên cố nuốt trong nước mắt.

"Em không bình tĩnh chút được à?" Dư Văn Bác khinh bỉ rót cho cô cốc coca lạnh: "Xấu hổ quá đi mất."

"Anh thì biết gì?" Dư Thiến Di độp lại: "Lẩu phải ăn nóng mới ngon!"

Anh em bọn họ đấu võ mồm càng lúc càng hăng, Tư Bân xem chuyện vui một lát rồi quay đi, gắp một con tôm bên ngăn không cay cho Lâm Mộc Nhuận, quay đầu về lại phát hiện trong bát mình cũng có một con tôm.

Hắn gắp tôm lên hỏi Lâm Mộc Nhuận: "Cái này là cậu cho tôi à?"

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Thấy cậu ăn mấy con rồi, tôi nghĩ hẳn là cậu thích."

Tiếng của Lâm Mộc Nhuận rất nhỏ so với âm thanh ồn ào trong quán lẩu, nhưng Tư Bân lại nghe không sót chữ nào.


Hắn hạ đũa xuống, cười hỏi: "Bạn Lâm này, bạn vẫn luôn quan sát mình sao?"

"Làm gì có." Lâm Mộc Nhuận phản bác theo bản năng. Nhưng bị vạch trần nên hơi chột dạ, tay cậu run lên khiến miếng thịt đã đưa đến bên miệng rơi luôn xuống đất.

Lâm Mộc Nhuận mở to mắt, nhìn chằm chằm miếng thịt kia một lúc, cảm thấy hơi tiếc.

"Thôi bỏ đi."

Vẻ mặt của cậu khiến Tư Bân bật cười, hắn nâng tay vớt được một miếng thịt khác trong nồi cho cậu, nói: "Không trêu cậu nữa, ăn nhanh đi."

Thường có câu phải đông vui thì ăn mới ngon miệng, bọn họ cãi nhau ỏm tỏi nhưng không biết đã tống biết bao nhiêu đồ ăn vào bụng, trên bàn bày đầy đĩa to đĩa nhỏ xếp chồng lên nhau.

Đúng tám giờ tối Dư Thiến Di mới buông đũa thở dài, bụng no căng không thể ăn thêm gì được nữa.

"Ngồi nghỉ chút rồi đi tính tiền sau nhé, mình no lắm rồi." Cô nàng dựa vào vai Dư Văn Bác lẩm bẩm.

Tư Bân vừa quay về từ quầy lễ tân liền lên tiếng: "Không cần đâu, tôi thanh toán rồi."

Mọi người nhìn sang hắn.

"Cậu bao à?" Dư Thiến Di hỏi.

"Ừ." Tư Bân mặc áo khoác đồng phục vào rồi nói: "Ngày mưa đường trơn trượt, cứ ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi về."

"Má ơi!" Hai mắt Dư Thiến Di sáng lên: "Tư Bân! Lần sau liên hoan mình nhất định phải kéo cậu đi mới được!"

Dư Văn Bác lén lút liếc nhìn Lâm Mộc Nhuận đang im lặng uống trà, gõ đầu em gái: "Mơ đẹp quá rồi cô nương."

Tám giờ mười bọn họ rời khỏi quán lẩu.

Mưa đã nhỏ đi nhưng nhiệt độ buổi tối lại hạ thấp,gió thổi những hạt mưa bay vào mặt không khác gì lưỡi dao lạnh lẽo.

"Ngại quá, vốn đã bàn với bác trước là bữa này mình đãi rồi." Thấy Tư Bân đứng dưới mái hiên, Lý Mộng Lai đi đến sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Hay là để mình chuyển tiền cho cậu nhé?"

Tư Bân quay đầu nhìn cô một cái, bình thản nói: "Không cần, không sao."

Nhân lúc Lâm Mộc Nhuận vẫn chưa ra ngoài, Lý Mộng Lai liều hỏi: "Các cậu tiến triển đến bước nào rồi?"

Tư Bân nhướng mày: "Cậu nhìn ra à?"

Lý Mộng Lai gật đầu nói: "Không phải bốc phét đâu nhưng biểu hiện của cậu cũng rõ ràng quá đấy, đâu chỉ mỗi mình, cả Chu Hiên và Dư Văn Bác cũng nhìn ra rồi."


Tư Bân thấy Lâm Mộc Nhuận từ xa tiến đến, lập tức cúi đầu cười: "Mỗi cậu ấy là không nhận ra thôi."

"Vậy cậu nắm bắt thời cơ tìm cách thổ lộ với cậu ấy đi chứ!" Lý Mộng Lai sốt ruột.

Lâm Mộc Nhuận mặc áo khoác đồng phục đi ra từ cửa chính.

Tư Bân thu ánh mắt về: "Nói sau đi."

Lý Mộng Lai muốn phát biểu thêm gì đó nhưng chưa kịp nói đã bị Dư Thiến Di lôi đi.

"Tâm sự tuổi hồng à? Taxi đến rồi kìa!"

"A!" Lý Mộng Lai vội mở ô, chạy bước nhỏ và quay đầu lại: "Mình đi trước đây! Mai gặp nhé."

Lâm Mộc Nhuận vẫy tay với cô, quay sang hỏi Tư Bân: "Có chuyện gì thế?"

"Cậu ấy muốn chi tiền cơm, tôi từ chối." Tư Bân nửa nói nửa giấu.

Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Bữa này của bọn mình chắc tốn không ít nhỉ?"

"Không nhiều lắm đâu." Tư Bân mở ô ra, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Đi nào, bọn mình đến bệnh viện thú y thôi."

Xem ra Tư Bân đã không có ý định AA(*), Lâm Mộc Nhuận nhắc nữa thì có vẻ hơi nhiều chuyện, cậu đành vẫy tay chào những người còn lại rồi bước đến dưới tán ô của Tư Bân.

(*) Biện pháp/ Hệ thống AA: mọi người chia đều hóa đơn/chi phí để thanh toán, thường được dùng trong các dịp tụ tập ăn chơi.

"Từ từ thôi, trời mưa đường trơn trượt, tôi cũng đâu bỏ cậu lại được." Tư Bân sợ Lâm Mộc Nhuận ngã nên đưa tay ra đỡ.

"Không sao." Lâm Mộc Nhuận nói: "Con đường này không bị kết băng."

Tư Bân mỉm cười, cầm ô cùng sánh vai với Lâm Mộc Nhuận đi về hướng bệnh viện thú y gần trường.

Lâm Mộc Nhuận sợ lạnh nên đi đường phải kéo khăn quàng lên che mũi, nhưng được một lúc lại bỏ xuống, cậu thở hổn hển nói: "Cả người toàn mùi lẩu."

Tư Bân nghe vậy cũng giơ ống tay áo lên ngửi thử: "Công nhận, không biết tụi mèo ngửi thấy sẽ thèm đến mức nào."

Lâm Mộc Nhuận mỉm cười, đôi mắt đẹp tựa hoa đào trong sương mù ẩn sau thấu kính.

"Cậu không biết Tiểu Bạch tham thế nào đâu, tôi uống hớp nước thôi nó cũng phải chạy qua ngửi vài cái xem sao cơ." Tư Bân nghiêng ô sang phía Lâm Mộc Nhuận một chút, nói: "Mỗi khi dì giúp việc nấu cơm xong là nó lên bàn ngồi đầu tiên luôn đấy."

Quanh miệng mũi của Lâm Mộc Nhuận phả ra khói trắng, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc lúc còn lang thang nó đói phát sợ rồi."

Tư Bân gật đầu: "May mà cậu tìm được nó." Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi nói tiếp: "Trời lạnh thật, mà biết bao mèo hoang vẫn chưa tìm được nơi an toàn để trú qua mùa đông."

Chủ đề này khá nặng nề khiến Lâm Mộc Nhuận thu lại nụ cười, cậu trầm mặc một lát rồi nói: "Năng lực của chúng ta có hạn nên chỉ cứu được nó thôi."

"Cứu được một đứa cũng là cứu." Tư Bân dừng bước: "Đến rồi."


Hôm nay bệnh viện thú y bận rộn hơn thường ngày.

Mặt đường kết băng đã trở nên rất trơn trượt, có hai chú chó bị xe tông gãy chân khi đang đi dạo và phải vào phòng cấp cứu.

Hai gia đình chen chúc trong tòa nhà nhỏ bé, đám chó bị nhốt trong lồng thấy nhiều người đến như vậy cũng căng thẳng mà sủa loạn lên, cả bệnh viện ngập trong tiếng hú ầm ĩ.

Quang cảnh khá hỗn loạn, y tá bác sĩ vội vàng trao đổi với chủ nhân của đám thú nuôi, không để ý tới Tư Bân đến mua thuốc.

"Hay là cậu ra ngoài chờ tôi một lúc đi." Tư Bân cúi đầu nói với Lâm Mộc Nhuận: "Chỗ này ồn ào lắm, đứng lâu sẽ khó chịu đó."

"Không sao, tôi chờ ở đây cũng được." Lâm Mộc Nhuận đáp.

Đúng lúc này có hai cô gái ôm một con mèo đang run cầm cập chạy vào bệnh viện, Lâm Mộc Nhuận vội nhường đường cho bọn họ.

Con mèo kia có bộ lông rối xù bẩn thỉu, nó sợ hãi liên tục kêu suốt quãng đường, cố gắng dùng móng vuốt cào vào tay cô gái, có vẻ là mèo hoang.

Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân bị hai cô gái tách ra, cậu đành phải lui về sau vài bước, đứng cạnh cửa ra vào.

"Lâm Mộc Nhuận?" Có người thử gọi tên cậu.

Lâm Mộc Nhuận quay đầu thì nhìn thấy Bối Phàm ở bên ngoài. Cậu bước ra khỏi bệnh viện thú y ồn ào huyên náo, chào hỏi gã.

"Đàn anh ạ."

"Sao em lại ở đây thế?" Bối Phàm cười hỏi.

"Em đi cùng bạn thôi." Lâm Mộc Nhuận đáp.

Bối Phàm gật đầu: "Vậy đúng là khéo thật, anh chỉ đi ngang qua đây mà không ngờ lại gặp em."

Lời này nghe hơi kỳ quái nhưng Lâm Mộc Nhuận không chỉ ra được là quái chỗ nào, cậu gật đầu đáp: "Vâng."

"Em ăn tối chưa?" Bối Phàm lại hỏi.

Lâm Mộc Nhuận trả lời: "Rồi ạ."

"Vậy lát nhớ về trường sớm nhé, trời mưa thế này đường trơn lắm, đã thế còn lạnh nữa, không nên ở ngoài đường lâu đâu." Nói xong gã nâng tay lên, rất tự nhiên mà sửa sang lại khăn quàng cổ cho Lâm Mộc Nhuận: "Em quàng khăn tùy tiện quá này, để anh chỉnh giúp cho."

Lâm Mộc Nhuận cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Bối Phàm chạm nhẹ qua mặt mình, cậu nhíu mày, theo phản xạ lùi về sau mấy bước: "Không cần, em..."

Còn chưa nói dứt câu, Lâm Mộc Nhuận đã bị người ta kéo một cái, cậu giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Bân tiến lên che trước người mình.

"Đừng động vào cậu ấy."

Hắn lạnh lùng nói.

- -------------------------------------

Có một ngoại truyện về lễ thất tịch(2 trai đẹp yêu nhau rùi) sau chương này nhưng mình sẽ đăng cùng với ba ngoại truyện cuối nhé. Ai đọc bản QT rồi thì không phải do mình edit thiếu đâu nha, đừng spoil nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận