Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Trong ấn tượng của Lâm Mộc Nhuận, Tư Bân là một người khá điềm tĩnh, trầm ổn và chín chắn, không tùy tiện bộc lộ vui buồn của mình, dường như hắn giỏi khống chế cảm xúc hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên Lâm Mộc Nhuận thấy được vẻ ghét bỏ không thèm che giấu trên gương mặt của Tư Bân.

Mũi hắn rất cao, khuôn mặt mang nét đẹp của con lai, thường ngày mỗi khi hắn nhìn người khác hay vật gì đó với vẻ mặt thờ ơ, dù khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó gần nhưng vẫn coi là vô hại, giờ thì lại khác, Tư Bân hơi nheo mắt, bỏ hẳn biểu cảm luôn thường trực trên mặt, mang lại cảm giác áp bức khiến người ta ngột ngạt.

Sự xuất hiện đột ngột của Tư Bân đương nhiên nằm ngoài dự liệu của Bối Phàm, gã nhìn thấy Tư Bân thì xấu hổ buông cánh tay đang giữ lấy khăn quàng của Lâm Mộc Nhuận xuống.

"Tư Bân à, lâu không gặp nhỉ." Bối Phàm lùi về sau mấy bước, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình sao cho tự nhiên hơn.

Không biết vì ảo giác hay do Bối Phàm làm gì mờ ám nên chột dạ, Lâm Mộc Nhuận cảm thấy ánh mắt gã vẫn luôn lảng tránh, dường như không dám nhìn thẳng Tư Bân.

Có gì đó không đúng.

Dù Tư Bân được coi như thủ lĩnh ngầm trong trường Số 1 và vòng bạn bè của hắn, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa bước chân ra ngoài xã hội. Bối Phàm thì khác, gã đã có công ăn việc làm nhiều năm, thành gia lập nghiệp, gã không nên sợ Tư Bân mới phải.

Tư Bân lạnh lùng nhìn Bối Phàm, lát sau mới trầm giọng nói: "Giữ cái tay của anh cho tốt vào, đừng có quấy rầy bạn tôi."

Bối Phàm quay sang cười gượng, hỏi Lâm Mộc Nhuận: "Người bạn mà em nói hóa ra là Tư Bân à?"

Thấy Lâm Mộc Nhuận gật đầu, gã lại nói với Tư Bân: "Vậy anh phải giải thích một chút, chỉ là anh quan tâm đàn em mà thôi, không đến nỗi quấy rầy đâu."

"Tốt nhất là thế." Tư Bân lạnh nhạt nói: "Liệu mà thu lại cái ý định bẩn thỉu của anh đi."

Nói xong, hắn vỗ vai Lâm Mộc Nhuận, thấp giọng bảo: "Đi thôi, bọn mình về trường trước."

Lâm Mộc Nhuận không hiểu gì hết, cậu liếc nhìn Bối Phàm một cái rồi đuổi theo bước chân của Tư Bân, hỏi: "Không mua thuốc nữa à?"

"Hôm nay khách đông quá, mai lại đi sau." Hình như Tư Bân đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thản nhiên nói: "Trời lạnh để cậu chờ lâu thì không được, bọn mình đến phòng tự học trước."

"Cậu đang không vui sao?" Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu hỏi Tư Bân: "Vì Bối Phàm à?"

Tư Bân rũ mắt, "Ừ" một tiếng.

Lâm Mộc Nhuận đợi một lúc nhưng không thấy Tư Bân chủ động lên tiếng, cậu đành nói: "Nếu cậu buồn bực chuyện gì thì có thể nói ra cho bớt nặng."

"Không sao đâu, chuyện quá khứ không cần nhắc lại làm gì." Tư Bân nâng tay chỉ vào khăn quàng cổ của Lâm Mộc Nhuận: "Khăn cậu xộc xệch rồi kìa, chỉnh lại chút đi."

"À, ừ." Lâm Mộc Nhuận cúi đầu buộc lại chiếc khăn còn vương mùi lẩu.

"Mà này, sao cậu quen gã đó được vậy?" Tư Bân hỏi.

Lâm Mộc Nhuận chỉnh khăn xong thì nói: "Anh ta là chồng của đàn chị Ngô Sở Sở."

"Ngô Sở Sở?" Tư Bân nghe thấy cái tên này thì hơi nhíu mày.

"Sao thế?" Lâm Mộc Nhuận khó hiểu.

Tư Bân trầm mặc một lúc rồi nói với Lâm Mộc Nhuận: "Sau này cậu đừng nên qua lại với vợ chồng bọn họ nữa."

Lâm Mộc Nhuận cảm giác được có gì đó không đúng liền hỏi: "Tại sao vậy? Trước kia cậu với bọn họ gặp chuyện không vui à?"

Tư Bân lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện của bọn họ nói ra thì dài dòng lắm, nhưng có lẽ Ngô Sở Sở đã bị Bối Phàm lừa kết hôn."

"Lừa kết hôn?" Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Không phải Bối Phàm muốn tái hôn với chị ấy sao?"

"Ừ, gã bằng lòng chuyện đó." Tư Bân nói: "Bởi vì đối với gã, tái hôn hay không không quan trọng, những gì tên đó muốn chỉ là đứa bé có cùng huyết thống với mình thôi."

Thấy Lâm Mộc Nhuận vẫn chưa hiểu, Tư Bân do dự một lát rồi nói theo hướng dễ hình dung hơn: "Bối Phàm thích đàn ông."

Lâm Mộc Nhuận kinh ngạc hỏi lại: "Gì cơ?"

"Bối Phàm thích đàn ông, nhưng gã vẫn muốn có con." Tư Bân thờ ơ nói: "Bạn trai cũ của gã không đồng ý chuyện mang thai hộ nên Bối Phàm đã nghĩ kế lừa Ngô Sở Sở sinh con cho gã."

Lâm Mộc Nhuận nhíu mày, cậu nhớ tới buổi chiều khi lần đầu tiên cậu gặp Ngô Sở Sở.

Trên xe bus chật chội, cô gái trẻ ăn mặc xuề xòa ôm con với gương mặt uể oải vội vàng xin lỗi Lâm Mộc Nhuận, dường như cô vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức không đủ kiên nhẫn để đối phó với tính tò mò ham vui của con nhỏ, cô cũng sợ những việc con làm sẽ khiến người khác khó chịu, vậy nên không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, nhìn có vẻ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Hồi còn học cấp 3, Ngô Sở Sở cũng từng là một trong những học sinh cưng của giáo viên, nhưng chỉ qua vài năm ngắn ngủi, hào quang và lòng tự tin thuở ấy của cô đã bị cuộc đời phá tan tành.

Vốn Ngô Sở Sở có thể tránh được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đó, nhưng không may là cô lại cưới Bối Phàm.

Vì Bối Phàm mà cô nghỉ việc, kết hôn sớm và sinh con, cũng vì Bối Phàm mà gia đình cô tan nát, tất cả bi kịch trong cuộc đời Ngô Sở Sở đều bắt đầu sau khi gặp Bối Phàm.

Trong lòng Lâm Mộc Nhuận dâng lên một cơn tức giận.

"Sao Bối Phàm lại làm vậy?" Lâm Mộc Nhuận nói, giọng hơi khàn: "Quá bất công cho cuộc đời của chị Ngô Sở Sở...Liệu chị ấy có biết xu hướng tính dục của Bối Phàm không?"

"Chắc là không." Tư Bân đoán: "Đàn chị và bạn trai cũ của gã không quen nhau."

"Tôi phải nói chuyện này cho chị ấy biết." Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại định gọi cho Ngô Sở Sở thì bị Tư Bân ngăn lại.

"Đừng manh động." Tư Bân nắm cổ tay cậu: "Chắc chắn Bối Phàm sẽ tìm đủ lý do để qua mắt đàn chị trước khi cậu vạch trần gã, giờ cậu gọi đến thì Ngô Sở Sở cũng không tin đâu."

"Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn chị ấy bị lừa được." Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, kiên trì nói: "Cứ thử trước đã."

Nói xong cậu đổi tay, dùng tay kia bấm số gọi cho Ngô Sở Sở.

Điện thoại vang lên hai tiếng "tút tút" rồi bị cúp máy. Lâm Mộc Nhuận sửng sốt bấm gọi lần nữa, không ngờ cuộc gọi này lại bị từ chối tiếp.

Lâm Mộc Nhuận nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, nhíu mày nói: "Không gọi được."

Tư Bân thu tay về: "Không sao, đợi mưa tạnh tôi sẽ hẹn chị ấy ra nói chuyện."

Lâm Mộc Nhuận chưa gặp chuyện kiểu này bao giờ, hiện cũng chẳng còn biện pháp nào khác, cậu đồng ý với đề xuất của Tư Bân: "Hai chúng ta đi cùng nhau."

"Không cần đâu, mình tôi đi là được rồi, nếu Ngô Sở Sở đã đồng ý gặp tôi thì kiểu gì Bối Phàm cũng sẽ bám theo." Tư Bân nhìn Lâm Mộc Nhuận, nhỏ giọng khuyên: "Cậu đừng đi, tên Bối Phàm đó có ý đồ khác với cậu."

Lâm Mộc Nhuận nghe vậy thì ngơ ra một lúc, rồi mới trầm mặc gật đầu.

Hai người đi trong khuôn viên trường, có một khoảng lặng khi không ai nói gì khiến tiếng mưa rơi xuống tán ô trên đỉnh đầu cũng có thể nghe rất rõ ràng.

Lâm Mộc Nhuận im lặng một lúc lâu, Tư Bân không biết cậu đang nghĩ gì nên chủ động chuyển chủ đề: "Không nói về bọn họ nữa."

Hắn lấy ra hai viên kẹo sữa từ trong ba lô, đưa cho Lâm Mộc Nhuận: "Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ khá hơn."

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn Tư Bân, nhận kẹo rồi nói cảm ơn.

Trời lạnh vô cùng, mưa thì vẫn tí tách không ngừng, sân trường gió thổi vắng tanh, ngay cả thư viện vẫn luôn náo nhiệt cũng thừa rất nhiều bàn trống, hai người băng qua hành lang đi đến phòng tự học ở tầng một.

Có mèo hoang chạy vào phòng sưởi ấm, thấy người lạ thì nhanh chóng vểnh tai nhảy qua thùng rác chạy biến.

Tư Bân đặt ô bên ngoài, mở cửa bước vào.

Người đến phòng tự học không nhiều lắm, đa số là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp đang bận rộn ôn thi nên mới ở lại trong tiết trời lạnh giá này. Chỉ có một hai người ngẩng đầu nhìn qua bọn họ sau khi nghe thấy tiếng động, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài.

Hai người chọn bàn cạnh cửa sổ lần trước.

Đèn đường rọi lên cơn mưa, là điểm sáng ấm áp trong đêm lạnh lẽo hoang vắng, những cành cây như gạc hươu bên ngoài đã khô gầy đến đáng thương.

Lâm Mộc Nhuận cứ nghĩ mãi về chuyện của Ngô Sở Sở, sau khi lơ đãng làm qua loa một bài thi tiếng Anh xong, cậu không nhịn được lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin cho cô.

Vừa mở WeChat đã thấy tên Bối Phàm đứng đầu danh sách bạn bè, bên cạnh là dấu chấm đỏ biểu hiện có tin chưa đọc.

Lâm Mộc Nhuận nhìn chằm chằm dấu chấm này, cậu không mở khung chat ra mà vuốt màn hình xóa thông báo đi.

Đúng lúc này, Tư Bân đẩy một quyển đề toán tổng hợp mới tinh tới trước mặt cậu.

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu lên, đối diện ngay với ánh mắt của Tư Bân.

"Cậu có thể xem qua các bài tập phần nâng cao trong quyển này." Tư Bân nhỏ giọng nói với cậu: "Đều là đề phổ biến thôi."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, khẽ cảm ơn rồi đặt điện thoại xuống, nhận lấy quyển đề.

Các trang sách rất sạch sẽ, chỉ có vài nét chì nhỏ. Ngoài việc dùng bút khác màu để đánh dấu đề bài ra, Tư Bân còn cẩn thận gập góc của các trang cần thiết vào để Lâm Mộc Nhuận tìm xem dễ dàng hơn.

Sau khi xem hết mục lục, một tờ giấy nhỏ xuất hiện trước mắt Lâm Mộc Nhuận.

"Không rõ chỗ nào thì cứ hỏi tôi."

Chữ của Tư Bân thanh tú y như bản thân hắn, nét bút vô cùng độc đáo.

Lâm Mộc Nhuận nhìn chằm chằm mảnh giấy đó một lúc, mang tâm tư chính mình cũng không nói rõ, cậu lặng lẽ cất mảnh giấy đi thật cẩn thận.

Sau khi làm được hai đề thì điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, Lâm Mộc Nhuận nhìn sang thì phát hiện có dãy số lạ gọi tới.

Cậu vừa cầm lên thì người gọi cúp máy.

"Sao thế?" Tư Bân khẽ hỏi.

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Chắc là nhầm số."

Ai ngờ mới chưa được bao lâu, dãy số lạ kia lại gọi tới lần nữa. Lâm Mộc Nhuận dứt khoát hạ bút, cầm điện thoại ra ngoài.

"Alo?" Cậu đứng ở hành lang nghe máy.

Đối phương nghe thấy giọng cậu xong cũng không đáp lời ngay.

Lâm Mộc Nhuận đợi một lát rồi hỏi: "Xin hỏi ai vậy ạ?"

"Lâm Mộc Nhuận, là anh." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Bối Phàm.

Lâm Mộc Nhuận nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Giọng gã xen lẫn ý cười: "Chỉ là muốn xin lỗi em một câu thôi."

"Không sao, anh nên xin lỗi chị Ngô Sở Sở ấy." Lâm Mộc Nhuận nói xong thì định cúp máy, nhưng Bối Phàm lại cao giọng hỏi: "Tư Bân nói gì đó với em rồi à?"

"Đúng." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tôi còn phải làm bài tập, cúp máy đây."

"Đợi đã!" Bối hàm vội nói: "Chuyện không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh nói đã Lâm Mộc Nhuận!"

Lâm Mộc Nhuận im lặng, cho gã cơ hội giải thích.

Sau khi xác nhận rằng cậu không cúp máy, Bối Phàm thở phào, nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi, hôm nay anh thật sự chỉ muốn chỉnh lại khăn quàng cho em thôi, không có ý gì khác đâu."

"Đàn anh, không cần giải thích chuyện đấy với tôi đâu." Lâm Mộc Nhuận ngắt lời gã.

"Em không ngại là tốt rồi..." Bối Phàm cười cười: "Ban nãy anh và đàn chị của em đang tán gẫu, nên chị ấy không nghe điện thoại của em được."

Lâm Mộc Nhuận "Ừ" một tiếng.

Bối Phàm nói tiếp: "Anh nghĩ chắc em nghe Tư Bân nói rồi, trước khi lập gia đình anh từng có một người bạn trai."

"Anh không nên lừa dối đàn chị." Lâm Mộc Nhuận lên tiếng.

Bối Phàm thở dài: "Anh không lừa cô ấy, anh thật sự yêu nên mới kết hôn với cô ấy mà."

Không đợi Lâm Mộc Nhuận đáp, Bối Phàm tiếp lời luôn: "Sau khi chia tay với bạn trai cũ thì anh mới bắt đầu yêu đương với Sở Sở, cô ấy biết anh từng có bạn trai nhưng cũng đã nói là mình không để ý chuyện đó rồi."

"Vậy nên anh thật sự không muốn để Sở Sở phải phiền lòng về đoạn quá khứ này, con của bọn anh đã đến tuổi biết ghi nhớ mọi việc rồi, anh không thể bỏ lỡ quá trình trưởng thành của nó, cũng không thể để nó lớn lên trong tin đồn được." Lời nói của Bối Phàm tràn đầy lo lắng: "Anh biết em gọi cho Sở Sở là vì chuyện bạn trai cũ của anh, nhưng bây giờ mà nhắc đến chuyện đó thì ngoài việc tăng thêm phiền muộn cho Sở Sở ra cũng chẳng được lợi lộc gì."

Gã nói đến là chân thành, thể hiện hình ảnh một người chồng tốt thương vợ yêu con không chê vào đâu được.

Chuyện đã đến nước này, nếu Lâm Mộc Nhuận cố ý kéo lại quá khứ thì có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.

Sau một lúc suy tư, cậu đồng ý với yêu cầu của Bối Phàm.

"Được."

"Cảm ơn em." Bối Phàm nhẹ nhàng thở phào, nói thêm: "Đúng rồi, những lời Tư Bân nói em không thể tin tưởng hoàn toàn đâu..."

Lâm Mộc Nhuận lên tiếng cắt ngang lời gã: "Đàn anh, vấn đề giải thích đã xong xuôi, tôi không ở đây để nghe anh nói xấu Tư Bân."

Vừa dứt lời, cậu liền nghe Bối Phàm bật cười ở đầu dây bên kia: "Nghĩ gì thế, anh lớn hơn cậu ấy mười tuổi, ai lại đi nói xấu một thằng nhóc chứ?" Sau đó giọng điệu của gã thay đổi, nghiêm túc nói: "Tuy anh nói thế này có thể em không thích nghe, nhưng phận đàn anh vẫn phải nhắc nhở em vài thứ. Quan hệ gia đình của Tư Bân rất phức tạp, tâm tư lại khó dò, anh hiểu em coi cậu ấy là bạn bè nên thân thiết và tin tưởng nhau cũng là chuyện thường, nhưng chắc gì người ta đã coi em là bạn bè nhỉ."

"Không cần anh lo." Lâm Mộc Nhuận rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Tư Bân có coi tôi là bạn hay không tự tôi cảm nhận được."

"Em thật sự có thể cảm nhận sao?" Bối Phàm hỏi: "Vậy em có biết bạn trai cũ của anh chính là anh họ của Tư Bân không?"

Lâm Mộc Nhuận sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: "Anh nói gì?"

"Anh biết cậu ấy sẽ không kể chuyện này cho em mà." Bối Phàm thở dài: "Chắc em cũng nhìn ra được là Tư Bân ghét anh, đó là do bạn trai cũ của anh là anh họ cậu ấy đấy."

Đúng lúc này Tư Bân cầm cốc thủy tinh từ phòng học bước ra, thấy Lâm Mộc Nhuận vẫn đang nghe điện thoại, hắn vẫy tay với cậu rồi xoay người đi lấy nước.

Bối Phàm trên điện thoại tiếp tục nói: "Tư Bân ghét anh nên không muốn nhắc chuyện anh họ của mình với người khác, cũng vì ghét anh nên không muốn anh và em trở thành bạn."

"Cậu ấy không phải người ích kỷ như vậy." Lâm Mộc Nhuận phản bác.

Bối Phàm nương theo lời cậu mà nói: "Đương nhiên cậu ấy không ích kỷ, chỉ là tâm tư không trong sáng nên mới hiểu lầm sự quan tâm anh dành cho em thôi."

"Ý anh là sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Lâm Mộc Nhuận này, Tư Bân thích em, nên lúc nhìn thấy anh chỉnh khăn cho em mới hiểu lầm hành động của anh." Bối Phàm chậm rãi nói: "Cậu ấy cho rằng anh cũng có tâm tư giống mình nên coi anh thành kẻ ngáng đường."

Lúc này Tư Bân bước ra từ phòng trà.

Lâm Mộc Nhuận đối diện với ánh mắt của hắn từ xa, nhanh chóng cụp mắt xuống như bị bỏng.

"Tư Bân thích em đấy Lâm Mộc Nhuận."

Bối Phàm lặp lại.

Ngoài cửa sổ, mưa đã hòa với những hạt tuyết nhỏ rơi rào rào xuống mặt đất, tim Lâm Mộc Nhuận đột nhiên đập nhanh hơn, đầu óc rối tung vì những lời Bối Phàm vừa nói, không để cậu kịp sắp xếp lại suy nghĩ, bên cạnh đã truyền đến giọng của Tư Bân.

"Cậu sao thế?" Tư Bân hỏi.

Lâm Mộc Nhuận bấy giờ mới nhận ra Tư Bân đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

"Sao vậy?" Tư Bân lại mở miệng hỏi.

Hắn nhìn Lâm Mộc Nhuận chăm chú, đôi mắt sáng dường như lấp lánh dưới ánh đèn hành lang.

"Không...Không sao." Hàng mi của Lâm Mộc Nhuận khẽ run lên sau mắt kính, ngón tay cứng ngắc cúp điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói:

Bối Phàm: Tiếp theo ông đây phải biểu diễn tuyệt chiêu châm ngòi ly gián thôi.

—-----------------------------

Má ông anh làm quả đúng hài, định làm bọn nó gượng gạo tránh mặt nhau mà ai ngờ 2 đứa đều đơn phương=))))))

Cảm động đàn anh lâu ngày không gặp thấy em của bạn trai cũ mãi không hốt crush về được nên quăng cho cái thang giúp tỏ tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui