Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung


Lúc Văn Khê nói "Được được ~" thì không nghĩ nhiều, cậu cho rằng Liễu Vĩ Triết chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ ngày hôm sau, khi cậu và Mạc Thần đến tòa án địa phương Mỹ xin giấy phép kết hôn, Liễu Vĩ Triết thật sự đi liên lạc với ba mẹ họ.

Cho nên một vài ngày sau, ba mẹ của họ từ các quốc gia khác nhau đến Mỹ.

Đương nhiên ba mẹ Văn Khê là đến từ trong nước.

Trực tiếp nhìn thấy ba mẹ mình, Văn Khê lúng túng trốn sau lưng Mạc Thần —— A A A, sao lại thật sự đến!
Và rõ ràng ba mẹ cũng không oán trách cậu.

Mẹ Văn Khê cười cười với Mạc Thần, tặng Mạc Thần một túi trà: "Cảm ơn con quan tâm con trai mẹ, không biết nên tặng con cái gì, sợ con nhìn không vừa mắt, lá trà này là quê mẹ tự hái sản xuất, tuyệt đối xanh lá khỏe mạnh!"
"Cảm ơn mẹ." Mạc Thần nhận lá trà, trả lời bà một nụ cười đủ để hòa tan núi băng.

Mẹ Văn Khê kinh diễm một chút: "Con đẹp trai hơn trên TV rất nhiều..."
Lời còn chưa dứt đã bị ba Văn Khê kéo ra phía sau: "TV cái gì, người ta gọi là tuyển thủ thể thao điện tử, cái kia là livestream phải không?"
Sau đó ba Văn Khê bị mẹ Văn Khê túm lấy lỗ tai: "Ông còn cãi tôi?"
"Tôi sai tôi sai! Bà là vợ nói cái gì cũng đúng!" Ba Văn Khê rất không có khí phách mà an ủi mẹ Văn Khê, lại thẳng lưng nhìn về phía Mạc Thần, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai hắn, "Nghe nói hai đứa sắp kết hôn, sau này Khê Khê sẽ giao cho con."
"Vâng, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, ba." Mạc Thần đáp lại.

Văn Khê còn núp sau lưng hắn thật sự vừa hạnh phúc vừa xấu hổ, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Cậu thăm dò thò đầu ra từ phía sau Mạc Thần, chào hỏi ba mẹ mình, ba mẹ cười đáp lại cậu, thế mà bầu không khí so với tưởng tượng của cậu tốt hơn rất nhiều.

Ba mẹ Mạc Thần cũng đến cùng ngày, chậm hơn ba mẹ Văn Khê một chút, giống như sau khi gặp nhau ở sân bay mới cùng tới đây.

Biết rằng con trai họ sẽ kết hôn, họ đã hoàn thành công việc của họ qua đêm để đặt vé máy bay đến Mỹ.

Ba Mạc Thần mặc âu phục, mẹ mặc lễ phục, người không biết còn tưởng hôn lễ của Mạc Thần với Văn Khê chính là hôm nay.

Trong thực tế, thật sự ba mẹ hắn nghĩ đám cưới của họ đã được tổ chức.

"Hả? Còn chưa xử lý à?" Từ xa mẹ Mạc Thần nhìn thấy Mạc Thần mặc đồ thường thì hỏi một câu như vậy, một bộ dáng khẩn cấp muốn tham gia hôn lễ.

Mạc Thần bất đắc dĩ cười: "Còn chưa ạ."
Vừa dứt lời, Văn Khê run run từ phía sau hắn thò đầu ra, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, gật đầu với hai người: "Con chào chú dì."
"Còn gọi chú dì à?" Mẹ Mạc Thần cười sờ đầu Văn Khê, cảm thấy bộ dáng cậu "quấn lấy" con trai nhà mình quá đáng yêu.

Văn Khê lập tức phản ứng lại, thăm dò nói: "Ba, mẹ?"
Nói thật, gọi hai người không quen biết là ba mẹ rất xấu hổ, cũng chưa thích ứng được, nhưng mẹ Mạc Thần rất hài lòng, đưa cho cậu một cái túi tinh xảo: "Thấy con đáng yêu như vậy, tặng con này~"
Văn Khê ngoan ngoãn nhận lấy rồi nói cảm ơn, sau đó mở ra xem mới phát hiện là cà vạt màu hồng nhạt, Hmmm...!
"Mẹ em có hiểu lầm gì với anh không?" Văn Khê hỏi Mạc Thần.

Mạc Thần không khỏi bật cười: "Nói không chừng anh cứ đeo sẽ quen đó."
Không! Màu hồng thì cậu từ chối!
Tuy nhiên, chất liệu của chiếc cà vạt này rất tốt, cảm giác tốt đến mức Văn Khê hận không thể cầm trên tay mãi.

Gần một tuần sau, cuối cùng hai người đã chuẩn bị tất cả những gì họ nên làm trước hôn lễ, được tổ chức tại một nhà thờ địa phương.

Trong hôn lễ, Mạc Thần và Văn Khê trao đổi lời thề, trao nhẫn, chính thức nên duyên chồng chồng.

Quá trình hôn lễ không được công khai, nhưng tin tức về hôn lễ của hai người đã được công bố trực tuyến.

Fan CP Mạc Khê kích động hận không thể lập tức đến Mỹ.

[A a a a a A, CP của tôi đã kết hôn!]
[Cuối cùng cũng kết hôn! Cục dân chính di chuyển đến nỗi tay tôi cũng chua xót!]
[Có ảnh không! Có video không! Tôi cầu xin một chiếc ảnh!]
Sau khi người làm chứng tuyên bố hôn nhân của hai người có hiệu quả, không đợi Văn Khê phản ứng lại thì Mạc Thần đã ôm eo hôn lên môi cậu.

Mí mắt Văn Khê khẽ run một chút, rất nhanh nhắm mắt lại, tích cực đáp lại nụ hôn này của hắn.

Hôn lễ của hai người, YEY và MQ cũng có mặt, Lightning nhìn thấy cảnh này không nhịn được huýt sáo: "Kích thích!"
Tuyệt đối hắn không nghĩ tới hôn lễ đầu tiên hắn tham dự trong đời lại là của người đồng giới.

Khách mời ai nấy đều vỗ tay thét chói tai, nhìn về phía hai người tất cả trong mắt đều là chúc phúc.

Vài ngày sau, rốt cuộc Mạc Thần và Văn Khê cũng nhận được giấy chứng nhận kết hôn của họ, điều này có nghĩa bọn họ là chồng chồng hợp pháp.

Mẹ Văn Khê là một người giống như nữ hoàng trước mặt ba Văn Khê, khóc một lần trong ngày cưới của Văn Khê, sau khi cậu lấy được giấy chứng nhận kết hôn lại khóc một lần nữa, cuối cùng lại là mẹ Mạc Thần ôm bà an ủi.

Sau khi lấy được giấy chứng nhận kết hôn, Văn Khê hỏi Mạc Thần có dự định gì, Mạc Thần trả lời: "Về trường học trước, sau khi tốt nghiệp đến công ty của ba mẹ em làm việc."
Văn Khê: "Thi đấu thì còn chơi chứ?"
"Xem tình huống." Mạc Thần đáp, im lặng một lát sau mới thêm một câu, "Chiến đội có anh, có mèo con, Tiểu Tân và Trần Úy, em không lo."
Lời này của hắn cũng tương đương như sau khi đi học có thể hắn sẽ không có thời gian thi đấu, cho dù có đánh cũng phải đợi đến kỳ nghỉ đông nghỉ hè.

Văn Khê cười cười: "Ừ, em đi học thật tốt, chiến đội có anh, sẽ không để em lo lắng."
"Không hổ là anh yêu." Mạc Thần cười hôn Văn Khê.

Văn Khê bất đắc dĩ đáp lại hắn.

Ngay từ đầu nghe hắn gọi mình là "anh yêu" thì cậu còn chưa thích ứng, không nghĩ tới thế mà hiện tại có chút hưởng thụ, thậm chí hận không thể nghe hắn gọi thêm hai tiếng.

Ngay sau khi đoàn người về nước, kỳ nghỉ đông đã kết thúc.

Mạc Thần không đợi nửa năm nữa mới đi học mà là trực tiếp đi học nửa học kỳ năm sau, sau đó vào cuối học kỳ nửa đầu năm thứ hai, một mạch thi lại nửa học kỳ đầu tiên, toàn bộ điểm tích duy trì trên 3.0!*
(*) Tầm hơn 80 điểm.

Còn nói Liễu Vĩ Triết và Giang Tân Dực là học bá, trong mắt Văn Khê thì Mạc Thần cũng không kém.

Nhưng Văn Khê cũng không cam lòng yếu thế, giành chức vô địch nội dung 1vs1 trong trận chung kết toàn cầu lần thứ 18 của SGH, sau đó dưới sự dẫn dắt của Giang Tân Dực, Lăng Sơ Dật và Trần Úy giành ngôi á quân 4vs4.

Sau khi về nước, Văn Khê liếc mắt một cái đã thấy Mạc Thần trong đoàn người, lao tới nhào vào ngực hắn.

Mạc Thần cười ôm lấy cậu.

Văn Khê cầm huy chương vàng trên cổ lên cho hắn thấy: "Em xem này! Không có em thì anh cũng có thể giành chức vô địch!"
"Ừ, anh yêu lợi hại nhất." Mạc Thần cười dùng đầu ngón tay nâng lên một thứ khác trên cổ Văn Khê, là một sợi dây đỏ, mặt trên xâu hai chiếc nhẫn.

Một cái là nhẫn cưới của họ, còn có một cái là Mạc Thần đã đưa cho cậu từ lâu, chiếc nhẫn khắc chữ Mac kia.

Mạc Thần kinh ngạc một chút: "Anh còn giữ hả?"
Cũng không biết ID của hắn đã thay đổi bao lâu rồi...!
Văn Khê cứu vớt nhẫn khỏi đầu ngón tay Mạc Thần, nhét vào trong quần áo giấu kín: "Dù sao cũng là em tặng anh."
Mặc kệ ID hiện tại của Mạc Thần là cái gì, chiếc nhẫn này do Mạc Thần tự đưa cho cậu, làm sao cậu có thể vứt lung tung!
Mạc Thần không khỏi bật cười, không coi ai ra gì hôn lên mặt Văn Khê một cái.

"Chậc chậc, thấy chồng là quên đồng đội." Thật sự Trần Tiêu bị Văn Khê dọa ra một thân mồ hôi lạnh —— Vừa xuống máy bay đã không thấy bóng người, còn tưởng bị lạc.

Mạc Thần theo giọng nói của hắn nhìn qua, nhìn thấy Giang Tân Dực với Lăng Sơ Dật bên cạnh hắn, nhíu mày: "Hai người bọn họ lợi hại nhỉ, lần này lấy quán quân thi đấu 2vs2?"
"Đúng vậy! Cup của tôi đâu? Mau lấy ra khoe khoe!" Lăng Sơ Dật nói xong thì đi lột quần áo của Giang Tân Dực, bị Giang Tân Dực ghét bỏ đẩy ra.

"Cup ở trong vali! Chúng ta vẫn chưa lấy hành lý đâu!" Thật sự Giang Tân Dực không biết đầu óc Lăng Sơ Dật dài như thế nào, vì sao phản ứng đầu tiên lại là cup trên người hắn?!
Trần Úy ở bên cạnh cười không chịu nổi.

Lúc này đây, sau khi trận đấu kết thúc, Liễu Vĩ Triết có một luận văn phải đi nước khác, cho nên không trở về với bọn họ.

Vốn Trần Úy muốn đi với hắn, lại sợ mang đến cho hắn gánh nặng không cần thiết, cuối cùng vẫn là cùng mọi người về nước.

Dù sao ngay cả tiếng Anh hắn cũng không biết nói, ở nước ngoài một mình không khác gì người câm điếc.

Hắn cũng nghĩ tới có nên vì đuổi kịp Liễu Vĩ Triết mà trở lại con đường học tập hay không, nhưng hắn vừa nhặt sách lên, mở ra chưa đến 3 giây đã vứt đi —— Hắn cũng không phải dân học hành!
Cũng may Liễu Vĩ Triết chủ động nói với hắn: "Cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi không có yêu cầu gì với cậu, thậm chí không yêu cầu cậu kiếm tiền."
Trần Úy: "Ừ...!Anh nói như vậy làm em cảm thấy mình giống như một tiểu bạch kiểm được anh bao nuôi."
Liễu Vĩ Triết: "Hả? Còn không phải à?"
Trần Úy: "Oa, anh thật quá đáng...!Nhưng em thích ~"
Cứ như vậy, Trần Úy thoải mái tiếp tục ở lại CLM thi đấu, cũng dưới sự trợ giúp của Văn Khê ký hợp đồng livestream, dự định giải nghệ cũng giống như Văn Khê và Lam Ngạn làm livestream gì đó.

Làm streamer của SGH vẫn rất có tiền, SGH tổ chức không ít trận offline, cũng tổ chức không ít trận online, khuyến khích streamer các nước tham gia.

Thương Lang và Ngải Triết đã từng tham gia, sau khi Lam Ngạn giải nghệ cũng từng tham gia, bọn họ đều là streamer game của SGH có kỹ thuật tương đối tốt, giúp Trung Quốc giành được không ít quán quân online.

Trọng lượng của giải quán quân này khẳng định không nặng như giải đấu chuyên nghiệp, tiền thưởng cũng không nhiều như vậy, nhưng coi như là một loại vinh dự.

Lúc Mạc Thần học năm ba, Văn Khê chuyển vào nhà hắn.

Kể từ khi hai lần liên tiếp CLM giành được cup, những người mới muốn gia nhập CLM càng ngày càng nhiều, trong đó không thiếu những người có thực lực và tiềm lực, Văn Khê cũng hoàn toàn buông bỏ nỗi lo lắng của mình đối với CLM, tuyên bố mình sẽ nghỉ ngơi một thời gian.

Thật ra năm ngoái Văn Khê cũng không muốn đánh, bởi vì Mạc Thần đi học.

Cậu cảm thấy không có Mạc Thần thi đấu, cup, huy chương và khán giả vỗ tay hoan hô đều mất đi ý nghĩa, trở nên vô vị.

Thế nhưng, CLM là câu lạc bộ của Mạc Thần, Văn Khê không muốn vì không có Mạc Thần mà CLM ngã xuống, cho nên vẫn kiên trì đánh một năm.

.

Truyện Khác
Sau đó, năm nay, cậu cảm thấy CLM đã trưởng thành, có thể tự mình giành quán quân, vì thế, sau khi thương lượng với huấn luyện viên và đồng đội, cậu đã đăng weibo, tuyên bố mình sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó khẩn cấp chuyển đến nhà Mạc Thần.

Lúc Mạc Thần đưa chìa khóa cho cậu còn cảm thấy có chút buồn cười: "Cái gì mà mệt mỏi chứ...!Thật ra anh chỉ muốn chuyển đến sống với em phải không?"
Văn Khê nhận lấy chìa khóa, chớp chớp mắt với hắn: "Nếu em không hoan nghênh anh, bây giờ anh không đến nữa nhé?"
"Phụt." Mạc Thần cảm thấy Văn Khê giống một ác ma nhỏ khoác da thỏ, nhìn đơn thuần đáng yêu nhưng trên thực tế xấu xa đến đáng yêu —— Dù sao rất đáng yêu là được rồi!
Hai tay hắn ấn vai Văn Khê rồi đè cậu lên giường, hôn cậu: "Chào mừng đến nhà, anh yêu."
..........!
•Có bạn nhắc mới để ý còn phiên ngoại...!Bởi vì phiên ngoại hay bị khoá bản quyền không lấy được bản raw.

Mà mình thì hay lấy raw ở chỗ khác rồi nên không để ý luôn:vv
9/1/2022
#NTT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui