Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung


Thi đấu SGH của sáu quốc gia phải chơi hai ngày, mỗi ngày ba trận, tổng cộng sáu trận.

Bởi vì có sự khác biệt về thời gian giữa các quốc gia, thời gian thi đấu được thông báo tới mỗi quốc gia là khác nhau.

Văn Khê may mắn tìm được chữ "chiều" trong thông báo – Sáu trận đấu đối với họ mà nói đều là buổi chiều, buổi sáng có thể ngủ nướng!
Có lẽ bởi vì đây là trận đấu trực tuyến, phần lớn người dự thi là streamer, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp hiện tại, cho nên mặc dù là thi đấu xuyên quốc gia nhưng vẫn thiên về giải trí nhiều hơn một chút, nhận được sự chú ý không nhiều.

Mãi cho đến khi ván đấu đầu tiên bắt đầu, Văn Khê cũng không nhận được thông báo thương lượng chiến thuật gì, còn tưởng chỉ huy đã sắp xếp xong.

Không nghĩ tới sau khi vào bản đồ chuẩn bị thì mọi người nhất trí bầu cậu làm chỉ huy trận đấu này, có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc ấy của cậu có bao nhiêu vi diệu.

Chỉ huy ấy mà, thắng là công thần, thua cõng nồi máu.

Văn Khê không có bất kỳ kinh nghiệm chỉ huy nào, nhưng nếu cậu đã tiếp nhận vị trí này thì dù có bất an thế nào cũng chỉ có thể kiên trì.

Và trên thực tế, không phải là cậu rất khó chịu.

Thứ nhất, trận đấu này không chính thức như giải đấu chuyên nghiệp, đương nhiên thắng cũng được, thua cũng chả sao, rất nhanh sẽ bị người ta quên mất.

Thứ hai, cậu là tổng chỉ huy, phía dưới còn có chỉ huy khác, dù sao 20 người, cho nên cậu chỉ cần không phạm sai lầm là được, cũng không cần chỉ huy quá tỉ mỉ.

[Chúng ta nên chia thành 3 đội.] Trước khi lên máy bay, Văn Khê nói, [Đấu Hồ là 1 đội, mọi người tự chọn người ra chỉ huy, chỉ cần người chỉ huy kết nối mic với tôi là được.]
[OK.] Một giọng nói có chút quen thuộc đáp lại cậu, [Đấu Hồ thì tôi sẽ chỉ huy.]
Văn Khê: [Hả? Anh là...]
[Tôi là Ming.]
[Đội trưởng DOL...] Văn Khê bật cười.

Cậu biết đội trưởng của DOL đã giải nghệ và trở thành streamer, nhưng không nghĩ hắn cũng tham gia vào trò chơi.

[Được.] Văn Khê nói, [Sau đó bên này chúng tôi chia làm hai đội đi, một đội theo tôi, một đội theo Lam Ngạn.]
Lam Ngạn: [Được.]
Văn Khê và Lam Ngạn chưa từng livestream với nhau, mỗi người đều có vòng bạn bè riêng, streamer tham gia trận đấu này cũng quen biết nhau, quan hệ khá thân thiết cho nên không cần nói ai đi với ai.

Gần như khi Văn Khê nói chia đội, mọi người đã nghĩ ra phải đi với ai.

Quả nhiên, sau khi trận đấu bắt đầu, streamer nhảy cùng một chỗ với Văn Khê đều nằm trong dự liệu của cậu —— Thương Lang và Ngải Triết đều nhảy cùng một chỗ với cậu.

Tổng cộng bọn họ có bảy người, với tư cách là quân chủ lực, đương nhiên nhảy khu đô thị.

Lam Ngạn: [Chúng tôi nhảy vào rừng, chỉ nhìn thấy bốn người, có lên không?]
Văn Khê: [Thịt bọn họ!]
Ming: [Chúng tôi đang ở trên núi, thấy sáu người - Không phải là một quốc gia!]
Văn Khê: [Thịt bọn họ!]
Mạc Thần pha một tách cà phê, vừa uống vừa ngồi xuống bên cạnh Văn Khê.

Khoé mắt Văn Khê nhìn thấy hắn, tay cầm micro nói một câu: "Đột nhiên cảm thấy chỉ huy rất thú vị?"
"Chỉ huy?" Mạc Thần nhíu mày, "Chỉ huy của anh chính là 'Thịt bọn họ'?"
Văn Khê bĩu môi ngay tại chỗ.

Mạc Thần lập tức đổi giọng: "Chỉ huy hay lắm! Em chưa từng thấy ai chỉ huy cứng rắn như vậy!"
Văn Khê dở khóc dở cười.

Lam Ngạn: [Giết hết rồi, chúng ta chỉ mất một người.]
Ming: [Chúng tôi phát hiện rồi giết bất ngờ, hahaha! Tạm thời bên mình không có người chết!]
[Hay! Cứ tiếp tục xông lên như vậy đi!]
Văn Khê nói xong, mình cũng không nhàn rỗi, sau khi nhìn thấy bóng người, lập tức bắn một mũi tên qua.

"Vèo ——" một tiếng, người xui xẻo kia bị cậu cho một mũi tên nổ đầu hạ gục.

[Ái Trư, tôi ở phía trước 200 mét, đi nhặt đầu người kia!] Văn Khê nói xong cũng không thèm nhìn người bị cậu hạ gục, xoay người bắn một phát về hướng khác,[Thương Lang, phía 2 giờ có một người bị hạ gục!]
Ngải Triết: [Người anh em tuyệt vời! Tôi đã nhận 100 nhân dân tệ rồi!]
Thương Lang: [Quá trâu bò!]
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngải Triết dùng súng đột kích bắn vài phát rơi một kẻ địch, Thương Lang bắn chết người kia.

Mạc Thần nhìn thao tác của Văn Khê, không nhịn được cười nói: "Được nha, mỗi ngày đều ngủ nướng mà ngược lại kỹ thuật cũng không lùi bước bao nhiêu."
Văn Khê: "Tốt xấu gì cũng là người đứng thứ tám trong danh sách rank nước ngoài đấy? Em đang xem thường ai vậy?"
[Hả? Hình như tôi nghe thấy giọng Mạc Thần?] Ngải Triết nhạy bén dựng thẳng tai lên, [Người anh em, cậu đang nói chuyện với chồng à?]
[Mẹ kiếp! Hôm nay Mạc thần không đi học hả?!]
[Tỉnh đi, hôm nay thứ bảy!]
Nghe đồng đội xì xào bàn tán, Văn Khê ho một tiếng: [Chú ý tập trung một chút! Vòng bo thứ hai đang mở, còn có người nào chưa vào vòng không?]
Lam Ngạn: [Chúng tôi đang ở trong vòng bo.]
Ming: [Đang tiến vào...!Ok, vào thành công!]
Thương Lang: [Mẹ kiếp, sao vòng bo thứ ba lại ở phía Hàn Quốc?]
Ngải Triết: [Nhân duyên của riêng mình mà còn không rõ hả? Chậc, sớm biết thế em đã không nhảy một chỗ với anh!]
Người xem Thương Lang livestream đều biết hắn là người đàn ông được độc quan tâm —— Không lúc nào không chạy độc trên đường.

Kỹ thuật của hắn được tính là tốt trong số streamer, nhưng thật sự nhân duyên của hắn không cứu được —— Trong 10 trận đấu hắn thua, có 9 trận là bởi vì độc, cũng không biết là dính bùa gì.

Nhưng cũng bởi vì như thế, kinh nghiệm chạy độc của hắn rất phong phú!
Vị trí của vòng bo thứ ba vừa được công bố thì hắn đã nghĩ ra lộ trình chạy độc trong thời gian ngắn nhất: [Theo tôi thì tất cả đều theo tôi! Ông đây dẫn mấy người còn sống vào khu vực an toàn!]
[Được~]
Có người chủ động mời hắn tạm thời chỉ huy, Văn Khê vui mừng còn chưa kịp.

Vì thế đoàn người lên hai chiếc xe, dưới sự dẫn dắt của Thương Lang chậm rãi lao vào khu an toàn.

So với thi đấu 4vs4, cái tốt của thi cái này chính là ở chỗ đông người.

Khi một đám người từ các phía hội tụ lại với nhau, cảnh tượng đó, phải hoành tráng biết bao nhiêu.

Khi vòng bo thứ tư làm mới, đội Trung Quốc còn lại 12 người, streamer với đội Đấu Hồ lần lượt từ hai hướng bao vây streamer Hàn Quốc, cho mấy quả lựu đạn, trong nháy mắt tiêu diệt.

Văn Khê: [Nổ rất đẹp! Hướng 6 giờ một lần nữa, dập tắt đội Nhật Bản!]
Văn Khê không ý thức được mình chỉ huy càng ngày càng giống, trên sân cậu không nhìn thấy tình huống tổng thể, nhưng hai vị bình luận đều có thể xem góc nhìn, bọn họ khiếp sợ nhìn những dấu hiệu màu đỏ thuộc về đội Trung Quốc phân tán thành hình trăng lưỡi liềm, đánh đuổi streamer Nhật Bản, tiêu diệt toàn bộ!
[Chiến thuật này hay lắm!] Một bình luận viên trong đó thán phục nói, [Chỉ huy là ai thế? Khê Thần hả?]
[Đúng, là Khê Thần!] Một bình luận viên khác đáp lại, [Thật sự Khê Thần chỉ huy quá ổn! Chơi có trật tự! Ngược lại, đội Nhật Bản có cảm giác như rắn đứt đầu, hoàn toàn không biết phải làm gì.]
Vài phút sau, đội Trung Quốc đã thành công trong việc giết chết những streamer từ các quốc gia khác và giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên.

Khi giành chiến thắng, họ chỉ còn lại 6 người, trong đó có Văn Khê.

Nhìn thấy dòng chữ "YOUWIN", Văn Khê nói câu đầu tiên là: "Hả, thắng rồi à??'
Rõ ràng, cậu đã giành chiến thắng như mơ màng.

Mà bởi vì cậu vẫn nhường đầu người cho Thương Lang với Ngải Triết, chính cậu cầm đầu người cũng không nhiều, chỉ lấy được năm cái —— 500 tệ.

Lúc Văn Khê tháo tai nghe xuống, Mạc Thần rất thuận tay đưa cho cậu cà phê trong tay, Văn Khê thuận tay tiếp nhận uống một ngụm, uống xong mới phát hiện cà phê trong ly chỉ có một nửa.

Hiển nhiên là Mạc Thần uống một nửa rồi cho cậu.

Vẻ mặt Văn Khê đen xì: "Em đưa rất thuận tay nhỉ?"
Mạc Thần thành công cười một tiếng: "Anh nhận cũng rất thuận tay."
Văn Khê lại uống một ngụm, lúc này mới buông ly xuống, làm bộ ghét bỏ đẩy xa.

Mạc Thần cười ôm eo hôn lên mặt cậu: "Muốn em giúp anh đánh một ván không?"
"Không thể đánh thay." Văn Khê nói đến là cứng rắn.

"Được." Mạc Thần lại hôn Văn Khê một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp, "Buổi tối anh muốn ăn cái gì?"
Văn Khê: "Chỉ cần là em nấu thì cái gì cũng được~"
Mạc Thần: "OK."
Văn Khê nhìn cậu rời khỏi phòng mình, tầm mắt quay trở lại màn hình máy tính, cười đeo tai nghe, chuẩn bị bắt đầu trận đấu tiếp theo.

Không thể ngờ rằng, cậu vừa đeo tai nghe thì vấp phải sự phản đối của đồng đội.

[Oa, công khai thể hiện ngọt ngào! Quá đáng!]
[Buổi tối muốn ăn gì? Con mẹ nó...!Chỉ cần ăn thức ăn chó đã có thể chống đỡ!]
[Hai người có thể tiết chế một chút không? Ngoài ra còn có không ít người độc thân đang mở mic!]
Văn Khê im lặng nhìn trời, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình quên tắt mic.

Cũng may sau khi trận đấu thứ hai bắt đầu, mọi người nhanh chóng rời sự chú ý trở lại trận đấu, quên mất chuyện này.

Thế nhưng, sau khi toàn bộ ba trận đấu trong ngày kết thúc, giọng nói của Mạc Thần lại vang lên từ mic của Văn Khê: "Anh yêu, làm cánh gà coca yêu thích của anh rồi này~"
Văn Khê lặng lẽ tháo tai nghe ra, tắt giọng nói, mặc cho đồng đội của mình liên tục nổ tung trên kênh thoại.

Về phần chính cậu, đương nhiên là làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, cười quăng mình vào lòng Mạc Thần: "Được ~ yêu em chết mất!"
Hai ngày sau, cuối cùng trận đấu trực tuyến sáu quốc gia đã kết thúc với chiến thắng của đội Trung Quốc.

Nhóm người này dưới sự dẫn dắt của Văn Khê đã giành được 5 chiến thắng, chỉ có 1 trận thua Hàn Quốc.

Văn Khê đã giành được tổng cộng 32 đầu người trong sáu trận và nhận được 3.200 nhân dân tệ tiền thưởng.

Cậu dùng số tiền này đi biển chơi mấy ngày với Mạc Thần trong kỳ nghỉ hè.

*
Năm cuối đại học, rốt cuộc không cần thường xuyên đi học, cùng Văn Khê chuyển vào nhà riêng của mình.

Mạc Thần bắt đầu đi làm ở công ty của ba mẹ, đồng thời tiếp tục làm chủ câu lạc bộ CLM.

Tuy nhiên, thay vì sử dụng tiền cá nhân của mình để duy trì hoạt động của CLM, hắn đã thuê các nhà quản lý và huấn luyện viên chuyên nghiệp hơn, khuyến khích các câu lạc bộ nhận tài trợ, nhận quảng cáo, ký livestream và quay phim quảng cáo.

Với những nỗ lực chung của tất cả mọi người, CLM bắt đầu xây dựng các lớp học bài bản có hệ thống của riêng mình, sau đó không chỉ xây dựng đội thứ hai của SGH mà còn bắt đầu tham gia vào các loại trò chơi khác.

Từ quan điểm của một người ngoài cuộc, chắc chắn CLM đang trở nên tốt hơn - Ổn định hơn, ngày càng có "con đường tiền bạc", tương lai tươi sáng.

Nhưng mà, đối với bản thân Văn Khê mà nói, cậu vẫn thích CLM ban đầu hơn, bởi vì thuần khiết hơn, mục tiêu cũng rõ ràng hơn.

Ban đầu Mạc Thần thành lập CLM chính là vì đoạt quán quân, cho nên căn bản không lo lắng cái gì khác, vô luận muốn đốt bao nhiêu tiền, vô luận bị antifan mắng như thế nào hắn cũng không quan tâm —— Chỉ cần có thể đoạt quán quân là được, chỉ cần có thể lấy được cup thi đấu toàn cầu, hết thảy đều đáng giá.

Nhưng khẳng định mô hình này không thể lâu dài, cho nên Văn Khê hiểu được quyết định của Mạc Thần —— Đều là vì để cho CLM tồn tại lâu hơn.

Mạc Thần chiếm được thứ hắn muốn, có lẽ hắn đã không cần CLM nữa.

Nhưng đồng đội cũ của hắn cần, một đám thiếu niên ôm ước mơ với si niệm cần, chính hắn cũng không cách nào dứt bỏ nơi minh chứng ước mơ và tình yêu của mình.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn đã thay đổi mô hình hoạt động của CLM để làm cho câu lạc bộ tồn tại lâu hơn.

Miễn là hắn còn sống, CLM sẽ không ngã xuống.

*
"Có bao giờ nghĩ đến việc trở lại CLM để tiếp tục sự nghiệp của mình không?"
Một ngày làm việc nào đó, Văn Khê tùy ý ngồi ở bàn làm việc của Mạc Thần hỏi hắn.

Mạc Thần ngồi ở phía sau bàn làm việc, hắn đang kiểm tra hợp đồng sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười nói: "Đương nhiên nghĩ.

Ba cái quán quân làm sao đủ chứ? Chỉ cần em còn động đậy thì đánh tiếp cũng được."
Câu trả lời này có chút ngoài dự liệu của Văn Khê, cho nên một lát sau Văn Khê mới phản ứng lại, hỏi hắn: "Vậy tại sao không đánh? Anh nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý."
Ba mẹ Mạc Thần có bao nhiêu cưng chiều hắn, Văn Khê biết.

Có lẽ là bởi vì Mạc Thần là con một, hoặc có lẽ là bởi vì trải nghiệm khi còn bé của hắn làm cho bọn họ cảm thấy có thẹn với hắn, cho nên từ nhỏ đến lớn, vô luận Mạc Thần muốn cái gì thì ba mẹ hắn đều sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn, dẫn đến trước kia Mạc Thần không vừa mắt rất nhiều người (đương nhiên hiện tại vẫn chướng mắt rất nhiều người).

Cho nên Văn Khê cảm thấy, cho dù Mạc Thần nói mình muốn chơi thể thao điện tử cả đời, ba mẹ hắn cũng sẽ giơ hai tay đồng ý.

Nhưng Mạc Thần lại trả lời: "Vâng, họ sẽ đồng ý, nhưng dù sao họ cũng là ba mẹ em, em không thể chỉ lo cho chính mình."
Văn Khê ngẩn người.

Mạc Thần tiếp tục nói: "Em yêu anh, cũng yêu họ.

Em cần phải thừa kế công ty để đạt được kỳ vọng của họ, cũng cần phải dựa vào công ty kiếm tiền để duy trì chất lượng cuộc sống của chúng ta, vẫn có thể can thiệp đến những gì có thể xảy ra với CLM.

Vì vậy, xem xét mặt toàn diện, em nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất bây giờ em có thể làm."
Nghe xong đoạn này, Văn Khê có chút cảm thán.

Cũng đúng, ba mẹ Mạc Thần vẫn luôn hy vọng Mạc Thần có thể kế thừa công ty của họ.

Tuy nhiên, thừa kế công ty không phải muốn thừa kế là có thể thừa kế, tất cả các khía cạnh của khả năng đều cần phải dành thời gian và năng lượng để tìm hiểu, để đào tạo.

Độ tuổi vàng của E-Sports là 18-24 tuổi.

Nhưng đây cũng là độ tuổi vàng để tiếp thu kiến thức mới, bất kể trí nhớ hay khả năng lĩnh ngộ đều tốt hơn nhiều so với sau tuổi 25.

Nếu Mạc Thần dành toàn bộ thời gian này cho E-Sports, năng lực quản lý công ty của hắn phải mất bao lâu mới có thể bồi dưỡng?
"Ài, không thể ăn cả hai được." Văn Khê cảm thán một câu, hút sạch một hộp sữa trên tay.

Mạc Thần cảm thấy bộ dáng cảm thán của cậu có chút buồn cười, không nhịn được cười hai tiếng: "Em tốt hơn rất nhiều người, ít nhất em đã giành được ba quán quân, sự nghiệp E-Sports không để lại tiếc nuối, có bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp ngay cả huy chương á quân cũng không sờ được?" Dừng một chút, hắn đứng dậy ôm eo Văn Khê, tiến đến bên tai cậu nói, "Quan trọng hơn là, em đã gặp anh.

Có anh là quỹ đạo, bất cứ điều gì anh làm em đều rất hạnh phúc."
Giọng của Mạc Thần chấn động màng nhĩ Văn Khê, cảm nhận được hơi thở của hắn, trong nháy mắt mặt Văn Khê đỏ lên.

Không đợi cậu kịp phản ứng thì có người gõ cửa tiến vào: "Mạc tổng, có tài liệu cần ngài..."
Người nọ nhìn thấy tư thế của Mạc Thần với Văn Khê, sững sờ tại chỗ.

Mạc Thần cười buông thắt lưng Văn Khê ra: "Ừ, đưa tôi."
Văn Khê nhảy xuống từ trên bàn làm việc, quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Thần, có chút xấu hổ rời tầm mắt ra: "Em làm việc đi, anh về trước."
"Đừng vội, lát nữa em đưa anh về." Mạc Thần vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến trưa, "Ăn cơm trưa với em.

Bít tết nhé?"
"Được~" Văn Khê nói xong, khóe môi lập tức nhếch lên, "Anh muốn ăn như mọi khi!"
HOÀN TOÀN VĂN
•Thật ra còn 1 phiên ngoại về CP phụ nữa nhưng mình xin phép không edit nha mọi người.

Cái gì cũng nói hết ở chương kia rồi nên đến đây vẫn chỉ cảm ơn mọi người lần nữa thooiii
9/1/2022
#NTT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui