Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo


Nghe xong câu nói của Diệp Đình, chỉ đối mặt với ánh mắt của anh hai giây, Ninh Tiêu cười nhạt một tiếng, xoay người liền đi về phía trước.
Thấy vậy, Cao Hoằng người đóng vai hoàng đế của [Thần Phi truyện] vốn dĩ còn đi theo phía sau nhìn Ninh Tiêu đã nhìn ra được chút gì đó, lại nhìn Diệp Đình vẫn đang bắt lấy tấm lưới sắt, bối rối một giây, liền tập tức hô một tiếng: “Ninh lão sư, đợi tôi với” liền chạy chậm theo Ninh Tiêu.
Hai người Ninh Tiêu căn bản chưa đi ra bao xa, vừa đi vừa thảo luận chương trình hôm nay, suy đoán rất cuộc tổ tiết mục sẽ cho bọn họ thẻ nhiệm vụ như thế nào.
Cố tình chính tại lúc này, một trận tiếng phanh xe đạp chói tai nháy mắt liền vang lên bên tai bọn họ.
Con đường trước mặt hai người bị chặn lại, Ninh Tiêu ngẩng đầu, nhìn Diệp Đình dẫm một chân lên mặt đất, nụ cười xán lạn như cũ, xoay đầu liền nhìn sang bọn họ: “Hey, bạn học Ninh Tiêu, có cần mình đưa cậu một đoạn không?”
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu không hề do dự mà quay liền tố cáo với máy quay đi theo quay chụp bên cạnh: “Đạo diễn, có người không quan trọng quấy rầy tôi, các người có quản lý hay không?”
Vừa nghe Ninh Tiêu nói như vậy, trên mặt đạo diễn và những người khác vốn dĩ còn đang đứng ở bên cạnh lén lút chờ xem kịch toàn bộ đều lộ ra ngượng ngùng: “Đây...!Ninh...! Ninh lão sư...!thật ra.”
“Thật ra anh cũng là một trong những khách mời của ghi hình chương trình hôm nay.”
Diệp Đình trực tiếp tiếp lời của đạo diễn, cười híp mắt nói như vậy.
“Cặp đôi một ngày, cặp đôi một ngày...!Ba người làm sao thành cặp đôi? Tình tay ba sao? Đạo diễn, chúng ta thật sự không phải đang dạy hư trẻ nhỏ sao? Từ lúc nào chương trình vệ tinh cũng có thể tuyên truyền tiểu tam chính xác rồi, đạo diễn, kỳ ngày hôm nay dự định là kỳ chung kết của tiết mục này rồi sao?”
Ninh Tiêu sắp không thể khống chế bản thân trợn mắt rồi.
“Thật ra..” Đạo diễn gấp đến gãi đâu.
“Thật ra, hôm nay hẳn là có hai cặp đôi cùng ghi hình, xin lỗi, đạo diễn tôi đến muộn rồi, Ninh Tiêu lão sư, thật ra hôm nay hẳn là Cao Hoằng ghép đôi cùng tôi mới đúng!”
Một giọng nữ thanh ngọt dễ nghe đột nhiên vang lên phía sau mọi người, mọi người theo tiếng nói nhìn qua, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục học sinh nữ giống Ninh Tiêu, toàn bộ tóc đều dùng dây buộc sặc sỡ buộc lại với nhau, buộc cao cao phía sau đầu, dáng vẻ lưu manh, vẻ mặt áy náy đang đứng bên ngoài nhóm người.
“A! Khả Phỉ!”
Những người khác còn chưa có phản ứng, Cao Hoằng đã trước hết gọi lớn một tiếng, sau đó lập tức liền chạy đến bên cạnh cô gái đó.
“Khả Phỉ! Cuối cùng cô cũng tới rồi!”
Nhìn thấy cô gái, nước mắt của đạo diễn đều suýt chút nữa rơi xuống.
“Ninh lão sư, mùa hè năm ngoái Khả Phỉ cùng tôi quay chụp một bộ điện ảnh thanh xuân, bây giờ vừa vặn đang chiếu.” Cao Hoằng có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Ý của câu nói chính là, anh ta muốn ghép đôi với cô ấy!
Dù sau bây giờ CP của Ninh Tiêu và Diệp Đình là xu thế, tình yêu suốt mười hai năm không rời không bỏ càng được xào đến bay lên, nếu nói trước đó không có sự tồn tại của Diệp đại lão, vì tỷ lệ xuất hiện và tuyên truyền, anh ta ghép đối với Ninh lão sư hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào, dù sao chỉ quay chương trình một ngày, nhưng hiện tại Diệp đại lão ở bên cạnh anh ta còn chủ động chen vào trong, đây là tìm chết, tìm chết, vẫn là tìm chết đó!
Ninh Tiêu: "..."
Cô vừa nghĩ mặc kệ tất cả tùy hứng một phen, lời nói nhất định muốn bỏ Diệp Đình sang một bên, hoặc dứt khoát khiến anh ghép đôi với cô gái kia còn chưa nói ra khỏi miệng, giây tiếp theo trợ lý nhỏ của Cao Hoằng vẫn luôn canh giữ ở một bên, dưới trường hợp nghiêm túc gay gắt như vậy, lại vẻ mặt kích động vội vàng đi tới bên cạnh Cao Hoằng, vội vàng không ngừng dán điện thoại trong tay lên lỗ tai của anh ta.
“Anh.”
Cao Hoằng vừa chuẩn bị mở miệng trách cứ, giây tiếp theo cả người liền lập tức bị nội dung trong điện thoại lập thức thu hút, thậm chí vô thức vươn tay nhận lấy điện thoại.
Có đôi khi lỗ tai quá tốt cũng là một loại phiền não, cách xa như vậy, Ninh Tiêu vẫn nghe được giọng nói mừng rỡ như điên của quản lý của Cao Hoằng ở đầu bên kia điện thoại.
“A Hoằng, A Hoằng, vận may của cậu sắp đến rồi cậu có biết không? Đạo diễn Lý, trợ lý của đạo diễn Lý tự mình gọi điện thoại đến công ty, nói trong bộ phim mới có một vai phụ xuất diễn không ít rất thích hợp với cậu, đặc biệt gọi cậu đến thử vai, chính là mong cậu...”
Lời nói phía sau Ninh Tiêu đã không muốn nghe tiếp nữa, bởi vì dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, có tám chín phần sau lưng lại là Diệp Đình gây chuyện.
Quả nhiên, Cao Hoằng run run ấn cúp điện thoại trực tiếp liền nhìn về phía Ninh Tiêu: “Ninh...”
Lời nói của anh ta còn chưa nói ra, Ninh Tiêu đã làm động tác dừng lại với anh ta, sau đó hít sâu một hơi liền lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Được, không cần nói, hai người là một đội, tôi và Diệp Đình một đội!”
Nói như vậy xong, cô xoay người liền đi về phía Diệp Đình, trong đầu không ngừng mà lặp lại một câu, đó chính là-- có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm!
Nhưng vừa mới đi đến bên cạnh Diệp Đình, nhân lúc mọi người đều không chú ý, Ninh Tiêu duỗi tay véo sau eo của anh một phát, dùng sức xoay quanh một cái.
"A--"
Vì không hề chuẩn bị, Diệp Đình vẫn hít một ngụm khí lạnh, thấy đạo diễn và những người khác còn đang giải thích quy tắc và thẻ nhiệm vụ cùng nhau nhìn sang phía sanh, anh liền nặn ra nụ cười nhẹ với bọn họ.
Đáng tiếc nụ cười kia làm sao nhìn dữ tợn như vậy!
Mặc dù vậy, anh cũng không có vươn tay kéo tay của Ninh Tiêu ra, chỉ là cố gắng chịu đựng, sau đó vẫn là Ninh Tiêu cảm thấy không thú vị, trực tiếp buông tay ra.
Thấy vậy, lúc này Diệp Đình mới âm thầm lộ ra một nụ cười thật tâm thật ý.
Lúc này, nhiệm vụ của đạo diễn cũng đã tuyên bố xong, nhiệm vụ đầu tiên của mọi người chủ yếu là nam sinh lái xe đưa nữ sinh dạo một vòng trường học, trong lúc tránh né “thầy chủ nhiệm” mặc đồ đen toàn thân, người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được số tiền hẹn hò một ngày hào hoa, người đến chậm chỉ có bản nghèo nàn.
Vừa tuyên bố quy tắc xong, Diệp Đình liền lập tức lên xe đạp, mỉm cười mà nhìn về phía Ninh Tiêu đi lại đây, tránh đi máy ảnh trợn mắt một cái, Ninh Tiêu liền chỉ có thể thành thành thật thật ngồi lên yên sau xe đạp của anh, tay còn chưa kịp đỡ, không nghĩ rằng Diệp Đình lập tức liền đạp nhanh lên, dọa Ninh Tiêu vô thức vươn tay liền ôm lấy eo của anh!
"A!"
Diệp Đình cuối cùng bị ôm eo trong lúc nhất thời cười đến càng thêm xán lạn, sau đó dưới chân càng đạp nhanh hơn.
Từ vui quá hóa buồn này là có lý do, hai người mới đi ra ngoài không bao xa liền lập tức gặp phải người mặc áo đen dán ba chữ thầy chủ nhiệm sau lưng, bị dọa đến nỗi chỉ có thể vứt bỏ xe đạp mà chạy, khéo như vậy, hai người lập tức liền trốn sau một sườn núi nhỏ, vì tránh cho bị phát hiện, thậm chí hai người trực tiếp nằm xuống trong bụi cỏ.
Trước nay trong chương trình đều là có kịch bản, điều này Ninh Tiêu cũng biết, cũng là khi nằm xuống trong bụi cỏ, cuối cùng Ninh Tiêu mới đoán được rốt cuộc Diệp Đình đang có chủ ý gì.
Đơn giản là nụ hôn đầu của hai người bọn họ chính là xảy ra dưới tình huống như vậy, anh đưa cô đi xe đạp giống vậy, bị thầy chủ nhiệm đuổi theo như vậy, trốn trong bụi cỏ sau sườn núi giống vậy, sau đó nhìn nhau nhìn nhau, liền không tự giác mà hôn nhau.
Diệp Đình lúc này căn bản không quan tâm cái gì mà thầy chủ nhiệm hay không phải thầy chủ nhiệm, quay đầu liền ánh mắt sáng rực nhìn về phía Ninh Tiêu: “Ninh Tiêu!”
“Ninh Tiêu?”
“Ninh Tiêu.” ور
Một tiếng lại một tiếng, giống hệt như con mèo đang kêu xuân, khiến Ninh Tiêu nghe đến không kiên nhẫn mà quay đầu lại: “Diệp Đình, anh thấy như vậy rất thú vị sao?”
“Thú vị chứ, nếu như em có thể làm theo kịch bản, hôn anh một cái, anh cảm thấy càng thú vị hơn!”
“Rốt cuộc anh có biết như thế này sẽ chỉ khiến tôi càng thêm phiền anh hay không, trước đó là lừa gạt, hiện tại là quấn lấy tôi, anh nhất định muốn làm hỏng toàn bộ chút hồi ức tươi đẹp còn lại giữa hai người chúng ta có phải không? Rốt cuộc anh không hiểu, yêu không phải là lý do để anh lừa gạt tôi, từ sau khi ra tù, tình yêu của anh vẫn luôn trộn lẫn những thứ khác, trả thù, thù hận, sự chiếm hữu, cố chấp, vân vân vân vân, tôi thừa nhận, lúc đầu khi anh vì tôi và cả em gái của tôi mà lựa chọn bí quá hóa liều, cuối cùng bị ép đến đường cùng, sau khi vào ngục giam, cách xử lý của tôi thật sự rất sai, vô cùng sai, tôi bằng lòng xin lỗi với anh, cũng bằng lòng không tiếp tục lấy tiền đền bù, thậm chí sau khi anh đưa ra kiến nghị ở bên nhau ba tháng, từ đáy lòng tôi thật sự sinh ra một loại xúc động muốn cùng anh bắt đầu một lần nữa...”
“Anh thì sao? Anh có thể phân biệt được, rốt cuộc anh đối với tôi là đã từng chấp niệm và không cam tâm quấy phá, hay là tình yêu thật sự? Là bởi vì đã mất đi quá nhiều, sống đến quá khổ, vì vậy mới nắm chặt lấy một chút ngọt ngào duy nhất đó không buông, hay là thật sự thích tôi thật sự muốn ở bên tôi?”
Nói đến đây, Ninh Tiêu thấy Diệp Đình mở miệng muốn nói chuyện, cô trực tiếp liền mở miệng ngăn anh lại: “Trước hết anh đừng gấp gáp trả lời tôi, hãy suy nghĩ thật kỹ, có được không?”
Nghe thấy vậy, nụ cười của Diệp Đình dần dần thu lại, không chớp mắt mà nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ninh Tiêu đang đứng trước mặt.
Trong nhất thời, ngay cả máy quay đi theo bọn họ cùng trở nên yên lặng.
Trong quá trình ghi hình tiết mục sau đó, Diệp Đình sửa lại xán lạn hoạt bát lúc trước, cả người bỗng nhiên trầm mặc ít nói lại, giống như đang không ngừng suy nghĩ gì đó.
Buổi tối về nhà, theo như yêu cầu của tiết mục, Diệp Đình vẫn là phải lái xe đạp đưa Ninh Tiêu về nhà.
Nhân viên công tác bên cạnh chỉ quay chụp bóng dáng hai người lái xe đón hoàng hôn rời đi liền không đi theo nữa, nhưng Diệp Đình vẫn từng bước từng bước mà đưa cô về đến cửa nhà, Ninh Tiêu cũng không giống trước đó từ chối nghiêm khắc như vậy, cũng chỉ là dựa gần lên sau lưng anh, nghe tiếng bước chân một lát lại một lát của anh.
Mãi cho đến khi đợi anh lái xe đưa cô đến cửa nhà, giống như một đêm nhiều năm trước kia.
Chỉ là lúc đó hai người niên thiếu ngây ngô, con nai nhỏ chạy loạn, hiện tại hai người lại có tâm sự riêng, trải qua những khó khăn của cuộc sống.
Đợi khi đã xuống xe, Ninh Tiêu đứng trên bậc thang, Diệp Đình đỡ lấy xe đạp đứng dưới cầu thang, thấy Ninh Tiêu quay người muốn đi, lúc này anh mới thấp giọng mở miệng.
“Ninh Tiêu.”
Nghe vậy, Ninh Tiêu không quay đầu lại, chỉ là hơi hơi nghiêng lỗ tai qua.
“Ha, nói thật sự, anh thật sự có chút không hiểu em bối rối những vấn đề vô dụng đó để làm gì? Anh đối với em là thích hay là chấp niệm, anh không muốn giải thích, anh biết, nhưng mặc dù làm lại một lần nữa, anh cũng vẫn sẽ chọn cùng một con đường như cũ.

Anh chỉ biết, từ lúc anh vừa học được thích một người, nơi này của anh...”
Diệp Đình chỉ vào trái tim của mình, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ninh Tiêu: “Trừ bỏ một Ninh Tiêu, cũng sẽ không có người thứ hai đặt chân vào đây nữa.

Anh chỉ biết, thời gian năm năm không phải chỉ là một cái búng tay, năm năm này anh chưa từng nhìn mặt em một cái, bởi vì không nhịn được, vì vậy anh căn bản không biết em ở bên ngoài sẽ gặp được người như thế nào chuyện như thế nào, tình cảm dành cho anh còn lại bao nhiêu, không biết em sẽ rung động với người đàn ông nào khác hay không, thậm chí không biết có phải em đã kết hôn rồi hay không.

Nhưng những thứ đó đều không quan trọng, anh chỉ biết, năm năm qua đi, cho dù em đã trải qua những chuyện như thế nào, thậm chí bên cạnh đã có người đàn ông khác, thậm chí tình yêu dành cho anh đã không còn bao nhiêu, anh cũng sẽ dùng tất cả thủ đoạn mà anh có...”
“Khiến em từ này về sau, trong tim trong mắt vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy một mình anh, thậm chí ngay cả khi anh đã chết, anh cũng muốn em vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ ghi nhớ một mình anh!”
“Cách này có sai sao? Có lẽ vậy, nhưng anh bằng lòng, một sai không quay đầu.”
Diệp Đình gắn từng chữ nói như vậy.
Nghe đến đây, Ninh Tiêu đột nhiên quay đầu lại, không thể tin được mà nhìn về người đàn ông sau lưng.
Cô quay đầu lại, lúc này Diệp Đình mới lộ ra một nụ cười nhạt ôn hòa hoàn toàn không giống với trái tim bệnh trạng cố chấp kia của anh.
“Ngủ ngon, mơ thật đẹp!”
Anh ôn hòa lịch thiệp mà nói như vậy xong, đạp xe đạp liền rời đi rất nhanh.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, lúc này Ninh Tiêu mới đau đầu ấn cái trán một chút.
Xong rồi, toàn bộ lời nói đều vô ích rồi.
Với tính cách cố chấp như vậy của Diệp Đình, thậm chí cô bắt đầu có chút nghi ngờ, sợi tơ hồng nhân quả quấn trên người anh, rốt cuộc cô có cơ hội thu lại hay không, luôn cảm thấy có tám phần là không thể thu lại, với tính cách của Diệp Đình, sợ là anh hận không thể vẫn luôn quấn sợi tơ hồng kia lên người anh, không thể cắt đứt còn lộn xộn hơn mới là tốt nhất, chẳng lẽ trên thế giới này vẫn còn cần sợi thứ hai.
Ninh Tiêu có chút đau đầu.
Có lẽ thật sự là vì quá đau đầu, đến nỗi mà độ nhạy bén của ý thức linh hồn đều giảm xuống theo, đợi đến khi phát hiện ra không đúng, thời gian đã muộn.
Ngày thứ hai, Ninh Tiêu vừa mới tham gia xong một chương trình ở đài truyền hình, vừa ngồi vào trong xe của mình, liền lập tức choáng váng hoa mắt nghĩ như vậy.
Lại bởi vì linh khí trong cơ thể, đợi khi cô tỉnh táo một lần nữa, cả người đã bị trói tay chân lại, chị Lạc và Tô bị dán miệng lại dựa vào trên ghế sau của chiếc xe bảo mẫu này của cô, còn về Tiểu Lưu, có lẽ bởi vì là đàn ông, nên bị nhét ở trong cốp xe.

Trong xe trừ bỏ mấy người bọn họ, còn có ba người đàn ông, đang ầm ĩ không ngừng nói cái gì đó.
“Đây là người phụ nữ bảo bối đến không được của Diệp Đình, thậm chí cam tâm tình nguyện “đồng quy vu tận” với lão đại của bọn họ ngồi tù suốt năm năm, dáng vẻ xác thật đủ đẹp, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ này, làn da giống hệt như trứng gà bóc...”
“Bốp!”
“Anh đánh tôi làm gì?”
“Anh nói làm gì? Tiêu tổng kia tìm chúng ta đến đã nói như thế nào, anh quên rồi, anh ta nói chúng ta không thể động vào một sợi lông của người phụ nữ này, một đồng tiền anh ta đều sẽ không đưa cho chúng ta nữa, mấy năm nay sau khi hội Thanh An ngã xuống, chúng ta sống cuộc sống như thế nào anh quên rồi sao, có được số tiền này, đủ cho chúng ta đi nước ngoài sống mấy năm tiêu dao suиɠ sướиɠ, đừng tìm đường chết!”
“Cũng đâu nhìn thấy được, tôi sờ mặt cô ta thì làm sao?”
“Phòng ngừa nếu như!”
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, chậc, phiền phức!”
Nghe đến đây, Ninh Tiêu mới biết thế nhưng Tiêu Văn hạo thông đồng với người của hội Thanh An trước kia, thậm chí còn bảo bọn họ đến bắt cóc cô.
Phải biết rằng đây đều là chuyện phạm pháp, nam chính như vậy không phải tìm đường chết còn có thể là cái gì?
Cô biết, trong khoảng thời gian Diệp Đình quấn lấy cô này, người bạn tên là lão Khâu kia của anh, dường như cũng đã tham gia, Diệp Đình dưới sự giúp đỡ của ông ta đã xuống tay bắt đầu đối phó với Hoa Ngu, nhưng Ninh Tiêu đã hoàn toàn không hứng thú với nam chính, không hề chú ý những chuyện này.
Cô chỉ biết, những ngày này, nghệ sĩ của Hoa Ngu không ngừng bị lộ ra các loại lịch sử đen, đến nỗi mà không ngừng bị người thay thế từ trong các loại phim truyền hình phim điện ảnh, rất nhiều nghệ sĩ vốn dĩ rất nổi tiếng đều đã lật xe rồi.
Nước của giới giải trí vẩn đục một mảng.
Sắp tới cổ phiếu của Hoa Ngu càng là suýt chút nữa ngã không ngừng, nghe nói gần đây ba của Tiêu Văn Hạo đều bắt đầu quang minh chính đại dẫn một đứa con trai riêng của ông ta không nhỏ hơn Tiêu Văn Hạo bao nhiêu tham dự các tiệc tối, rất có ý muốn để anh ta thay thế cho Tiêu Văn Hạo.
Đã làm được đến vị trái đại lão kia làm sao có thể không rõ ràng rốt cuộc là ai đang đối phó đánh lén ông ta sau lưng, tất cả những chuyện công ty này gặp phải trước mắt lại là do cái gì mà có, nhưng lại không thắng được Diệp Đình, liền chỉ có thể đem tất cả oán giận toàn bộ đều trút lên đầu Tiêu Văn Hạo.
Chẳng lẽ là vì như vậy, Tiêu Văn hạo mới điên cuồng đến mức này, thậm chí lựa chọn bí quá hóa liều mà bắt các cô?
Nhưng bắt cóc cô có tác dụng gì?
Vì, Diệp Đình?
Ninh Tiêu lòng đầy nghi ngờ, nhưng cố tình hiện tại cô còn không thể di chuyển, chỉ vì cô đã “nhìn” thấy một khẩu súng từ trên eo của một người trong đó, xe lại đang chạy trên đường cao tốc, Lạc tỷ bọn họ còn đang hôn mê, nếu như xảy ra chuyện gì, tiến vào vị diện hiện đại, linh khí của cô bị giảm bớt không lo được một người liền xong rồi!
Vẫn là đợi xe dừng rồi lại nói đi!
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe xóc nảy cũng đã dừng lại.
Cửa xe mở ra, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tại cô.
“Nhanh, đưa Ninh Tiêu chuyển sang xe của tôi!”
“Ông chủ, những người khác thì sao?”
“Không cần quan tâm, ném bọn họ cùng xe ở chỗ này!”
Tiêu Văn Hạo không chút để ý nói như vậy.
Nghe đến đây, Ninh Tiêu quyết định rời xa xe của bọn Lạc tỷ, không nghĩ rằng cô vừa mới lên xe, điện thoại của cô đã vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiêu Văn Hạo vươn tay liền trượt mở nhận cuộc gọi.
Thật là, ngu ngốc không thể trách cha mẹ!
Ninh Tiêu cảm thấy thậm chí cô đều không cần phải làm khó, cũng miễn cho quá mức OOC, dù sao người khác không rõ ràng vốn dĩ cô là dáng vẻ thế nào, Diệp Đình còn có thể không biết sao?
Đang êm đẹp một em gái mềm yếu, đột nhiên liền biến thành cao thủ võ lâm, còn đánh ngã mấy thanh niên xã hội mang theo súng, điều này không vớ vẩn sao?
Một khi bị đối tượng được công lược nhận ra cô đã OOC, vị diện này cô cũng không thể ở lại nữa.
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu yên tâm mà hôn mê.
Sau đó lỗ tai liền nghe được giọng nói nôn nóng mà nghi ngờ của Diệp Đình truyền ra từ trong điện thoại của cô: “Ninh Tiêu, bây giờ em đang ở đâu? Làm sao giống như vẫn chưa về nhà?”
“Cô ấy sẽ không về nhà, vĩnh viễn đều sẽ không về nhà, muốn người phụ nữ của mày hả, tao muốn một mình mày mang theo hai ngàn vạn đến thôn Nam Oa tỉnh S, nhớ kỹ, phải đi một mình! Nếu không, tao không chắc chắn trên người cô ấy sẽ thiếu cái gì đó đâu!”
Tiêu Văn Hạo dùng máy đổi giọng nói cắn răng cắn lợi nói như vậy.
“Tiêu Văn Hạo, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Chỉ một nháy mắt, Diệp Đình liền biết rõ thân phận của anh ta.
Tiêu Văn Hạo: “..."
Ninh Tiêu: “..."
Nếu không phải lúc này cô còn đang hôn mê, sợ rằng thật sự sẽ cười thành tiếng.
Mà Tiêu Văn Hạo đã bị phát hiện thân phận vẫn còn chống đỡ: “Mày đang nói cái quái gì? Số tiền bảo mày chuẩn bị mày nhanh chóng đi chuẩn bị đi, cho mày thời gian ba tiếng đồng hồ, nếu không...”
“Không cần ba tiếng đồng hồ nữa, khúc giữa đường cao tốc trước mặt, chúng ta hiện tại liền có thể gặp mặt! Không cần tôi chuẩn bị tiền nữa, dù sao anh bắt cóc Ninh Tiêu cũng sẽ không phải vì muốn đòi tiền với tôi!”
Diệp Đình không hề do dự nói như vậy.
Tiêu Văn Hạo: “...”
Ninh Tiêu: “...!Phụt.”
Tiêu Văn Hạo nghe thấy tiếng cười của Ninh Tiêu thì vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn sang phía cô.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhất thời thật sự có chút không nhịn được, phụt...!ha ha ha ha..."
Ninh Tiêu liền trực tiếp cười thành tiếng.
Mà Tiêu Văn Hạo bên này thấy che giấu cũng vô dụng, máu nóng lên đầu, trực tiếp vứt máy đổi giọng trong tay sang một bên, sau đó vô cùng tức giận mà mệnh lệnh cho tài xế chuyển hướng.
Quả nhiên, xe của anh ta vừa mới chuyển hướng, chưa đi được bao lâu, đã thấy một mình Diệp Đình dựa nghiêng thân lên xe của mình, trong tay đang nắm chặt điện thoại, ánh mắt như điện mà nhìn sang bọn họ.
Thấy vậy, Tiêu Văn Hạo vội vàng xuống xe.
Dưới một mảnh đất trống trải, một nhóm người bắt đầu giằng co với một mình Diệp Đình...
“Ninh Tiêu đâu? Tôi muốn thấy Ninh Tiêu!”
Vừa nhìn thấy Tiêu Văn Hạo, Diệp Đình đứng thẳng thân mình lập tức nói như vậy.
“Muốn thấy Ninh Tiêu sao, đơn giản!”
Tiêu Văn Hạo mỉm cười nhìn về phía anh, vươn tay ném một cây gậy bóng chày cho anh.
“Không phải mày thích giả què nhất sao? Tự mình động tay đánh gãy một chân của mày, tao sẽ để mày gặp cô ấy! Thế nào? Rất có lợi phải không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui