Chương 28
Sáng hôm sau.
Tại biệt thự JBHB :
- Á á Hy ơi. Chị Ju và con Bik mất tích rồi. - Bin la lên khiến cả hàng xóm kế bên còn nghe được.
- Làm gì có chuyện đó. - Hy nhắm mắt, nói.
- Thật mà. - Bin.
- Sao mà mày phiền phức, rắc rối thế. Để tao coi nào. - Hy bực mình nhìn 2 cái giường đối diện ( giường của Ju và Bik đó ) thì há hốc mồm kinh ngạc. Lẽ nào Ju và Bik lại mất tích thật sao. Chuyện lạ hiếm có a.
- Thấy chưa. Chị Ju và con Bik mất tích rồi. Hu hu. - Bin.
- …
Hy xoa cằm, không thèm để ý đến Bin đang khóc bù lu bù loa, cứ 5’ là la toáng lên...
Giống hệt cái đứa thần kinh trốn trại.
- Thôi kệ. Tí nữa tính sau. Giờ đi ngủ cái đã. - Hy nói.
Rồi thản nhiên nằm xuống giường, tiếp tục giấc ngủ ngàn vàng của mình.
- Trời ơi xem ra con này không giúp được gì rồi. Đành phải nghỉ học đi tìm chị Ju và con Bik thôi. Không khéo 2 người bị bắt cóc rồi cũng nên. Ôi không thể tin được. Người giỏi võ như Ju mà bị bắt cóc ư. Người thông minh như Bik mà bị bắt cóc sao. Hay là do mình tưởng tượng nhỉ ( Vâng, là do chị tưởng tượng và xem phim ảnh nhiều quá đó mà… ) - Bin lo lắng, vừa lẩm bẩm, vừa đi đi đi lại khiến Hy đang ngủ, mở mắt ra nhìn mà chóng mặt muốn chết luôn.
- Thôi đi má ơi. Tí nữa tụi nó về liền í mà. Đừng có đi đi đi lại thế nữa. Chóng mặt lắm, đầu óc quay cuồng hết rồi nè. - Hy tức giận hét toáng lên, Bin đang nghĩ ngợi lung tung giật thót tim.
- Ừ. - Bin.
Bin nói thế thôi chứ trong lòng đang lo lắng không nguôi. Mọi người nhìn Bin vô tâm thế.
Nhưng đâu ai biết Bin là 1 người rất quan tâm đến người khác.
Nhưng quan tâm theo kiểu âm thầm, lặng lẽ. Nhưng giờ chắc có lẽ không thể âm thầm, lặng lẽ, ngồi yên 1 chỗ được nữa rồi.
Chị của Bin - Ju và người bạn thân rất quan trọng của Bin - Bik, đang mất tích. Làm sao Bin có thể ngồi yên 1 chỗ được. Nhưng...chắc Bin phải tin tưởng chị Ju và Bik 1 lần thôi.
- Mong sao chị Ju và Bik không sao… - Bin nói.
- Thôi tao mệt quá. Ngủ tiếp nhá. - Hy nói rồi lăn ra ngủ luôn ( Sao cái chị nè...phũ phàng thế ).
.
.
.
Tại bệnh viện.
Ju và Bik đang nướng đến cháy khét trong phòng bệnh của Ju.
Bỗng…
*Tít Tít Tít*
Chuông báo thức reo liên tục.
*Pặc*
- Tao hận mày đến tận xương tận tủy. Dám phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của bổn tiểu thư ta hả. Có muốn ăn đập không cái đồng hồ đáng ghét, chết tiệt,... kia!!!. - Ju tức giận, vọt ra khỏi giường, trừng mắt nhìn cái đồng hồ “quái quỷ” để trên bàn.
- Oáp oáp oáp. - Bik ngáp ngắn ngáp dài.
- Mày đi làm vscn rồi làm thủ tục xuất viện cho tao. Nhanh lên nhé. - Ju nói.
- Ừ. - Bik uể oải nói.
Ju và Bik vào WC làm vscn.
5’ sau.
Cả 2 bước ra với 2 chiếc áo thun giống hệt nhau, quần jean cũng không khác gì nhau. Mỗi tội là áo thun khác màu thôi. Áo thun của Ju màu đỏ. Áo thun của Bik thì màu hồng. Còn quần jean thì đều màu xanh da trời.
- Giờ tao đi làm thủ tục xuất viện ha. - Bik.
- Ừ. - Ju.
- Mà mày tính đi đâu á. Định cúp học à. Cẩn thận Ba Mẹ… - Bik lo lắng nói.
Chưa để Bik nói hết câu thì Ju đã nhảy vào :
- Yên tâm...Tao đã nói với Ba Mẹ rằng lúc đang nấu ăn, tao vô tình đứt tay, mà khi tao đã vào bếp thì lộn xộn hết cả lên. Nên chắc chắn Ba Mẹ sẽ tin tao mà.
- Ừ.
Rồi Bik đi làm thủ tục xuất viện cho Ju.
Ju đứng chờ Bik làm thủ tục xuất viện xong. Sau khi làm xong, 2 đứa lên xe rồi phóng đi.
Ở trên xe.
- Mà mày định đi đâu. - Bik thắc mắc.
- Tao lái xe chứ có phải mày đâu. Đến đó rồi biết liền. - Nhếch môi cười, Ju nói.
- Sao trông có vẻ bí ẩn thế. - Bik.
- Tao mà lị. - Ju.
- Thôi đi má. Mà mày có xin cho tao nghỉ học không đó. Tao mà bị ăn quật thì tao chém mày!. - Bik.
- Yên tâm yên tâm. - Ju nói vậy khiến Bik thở phào nhẹ nhõm.
10’ sau.
Xe dừng lại ở 1 nơi không 1 bóng người nào.
- Đến đây làm gì. - Bik.
- Mày cứ đứng đó đợi đi. Tao ra xem lại xe 1 xíu. - Ju.
- Nhanh lên nhé...30’ thôi đó. - Bik nói.
- Ôkê. Yên tâm.
Ju đi ra coi lại xe nhưng thật ra là…
*Tít tít tít*
Ju ấn ấn 1 cái gì đó.
*Reng reng reng*
- Alo.
- Sao. Có chuyện gì. - Won.
- Tao đang giam giữ con nhỏ Bik làm con tin. Nếu mày giao cho tao 30 triệu. Tao sẽ thả Bik ra. Còn nếu không...đừng có mong con Bik sẽ an toàn trở về. - Ju mang máy đổi giọng ra, nói vào trong điện thoại.
- Cái gì…
- Địa chỉ là a-b-c-x-y-z. - Ju.
- Được. Tôi sẽ đến.
Ju vui vẻ tắt nguồn điện thoại đi. Núp sau cái xe, giả vờ sửa xe, nhưng thật ra đang chờ xem phim tình cảm Hàn Quốc “sến” súa sắp diễn ra.
Hô hô thành công mĩ mãn. Ju nghĩ thầm.
20’ sau.
- Nè con Ju kia. Làm gì mà lâu thế. - Bik nói to.
- Chờ tao tí. Sắp xong rồi. Mày cứ đứng đó đợi đi. Tao đang bận “sửa xe”. - Ju nói vọng lại.
- Ừ…
Bỗng…
.
.
.
- Bik. Cô có sao không. Có bị thương gì không. - Won từ đâu chạy tới, ôm Bik vào lòng, hỏi dồn dập làm Bik không kịp trả lời được câu nào.
- Tôi có bị gì đâu… - Bik.
- Tạ ơn trời. Cô không sao...Nếu cô có mệnh hệ gì, chắc tôi không sống nổi mất!.
- Hả…
- Đồ ngốc. Cô có biết, TÔI THÍCH CÔ lắm không… - Won cốc vào đầu Bik *Cốp* phát.
- Đừng có làm tôi lo lắng nữa nghe chưa. - Won cười.
- …
- Híc híc. Tôi CŨNG THÍCH ANH lắm… Làm bạn trai tôi nhé. - Bik nước mắt rưng rưng.
- Tôi đồng ý!.
Bik bật khóc nức nở. Rồi Won trao cho Bik 1 nụ hôn ngọt ngào. Ju cười thích thú khi thấy cảnh đó. Ju bật cười :
- Ha ha đúng là không uổng công mình giả làm kẻ bắt cóc.
…
…
Vâng, nói chung là mọi chuyện đều do Ju sắp đặt.
---Hết Chương 28---