Các Độc Giả Ơi, Tác Giả Bị Ăn Tươi Rồi

Lê Hiên Vũ đã dọn nhà rồi.

Ở trong mắt Giang Dương thì đó là một ngày rất bình thường.

Sau khi Lê Hiên Vũ hết giờ làm, mua đồ ăn tới phòng hắn, làm một bữa cơm ngon lành. Sau khi ăn xong, Lê Hiên Vũ thu dọn bát đũa mang vào bếp rửa, hắn thì nằm trên sô pha ôm laptop gõ chữ.

Sau đó Lê Hiên Vũ bật TV, ngồi ở bên cạnh hắn xem chương trình truyền hình, thỉnh thoảng còn giúp hắn gọt một miếng táo, cắt thành khối nhỏ, từng miếng từng miếng đút vào miệng hắn.

Tất cả đều không giống bình thường.

Đợi đến mười giờ hơn, Giang Dương post lên chương thứ sáu trong ngày, rồi đóng máy vi tính lại, đang cân nhắc xem nên quyến rũ Lê Hiên Vũ thế nào, đối phương lại móc ra hai cái chìa khóa nhét vào tay hắn.


Hắn biết cái chìa khóa ấy, một cái là chìa khóa nhà bên, trước kia Lê Hiên Vũ đã đưa cho hắn một cái; còn cái kia chính là chiếc chìa khóa dành riêng cho phòng hắn.

Giang Dương không hiểu, hắn nghi hoặc nhìn chiếc chìa khóa ấy một lát, rồi lại quay ra nhìn Lê Hiên Vũ.

“Tiểu Vũ?”

“Tớ đã dọn nhà rồi, cuối năm giúp tớ đưa chiếc chìa khóa này cho chủ nhà nhé. Nhà mới cách chỗ này xa lắm, sau này ngay cả đi làm hay tan ca đều phải lái xe, không thể lại nấu cơm cho cậu nữa.” Lê Hiên Vũ dùng giọng nói rất bình thường, giống như đang bàn bạc tối mai nấu cái gì vậy, “Tớ đã mua thực phẩm đông lạnh rồi, đặt ở ngăn đá trong tủ lạnh ấy, còn có một hộp trứng gà, mấy bình cháo Bát Bảo và sữa bò, trong tủ còn có mấy thùng mì ăn liền… Còn có, số điện thoại gọi đồ ăn ngoài tớ đều đã chép ra rồi, dán ở bên cạnh điện thoại…”

“Chờ đã chờ đã!” Giang Dương nghe thấy anh nói phải dọn nhà thì đã như trôi vào giấc mộng, những thứ anh nói phía sau đều không nghe vào tai được, thế nhưng nhìn dáng vẻ như muốn giao toàn bộ mọi chuyện sau này cho hắn, biết anh không hay nói đùa, hắn lập tức cắt ngang lời anh, “Vì sao?”

Lê Hiên Vũ xoa mái tóc như cỏ dại trên đầu hắn, đành chịu mà cười trả lời rằng: “Trong nhà cũng thúc tớ mua phòng mua xe cưới vợ, qua vài ngày nữa mẹ tớ còn muốn tớ dẫn người tới để tớ đi coi mắt, dù sao trước tiên cũng phải chuẩn bị phòng với xe cho tốt thôi mà.”


Giang Dương càng lờ mờ, hắn cầm lấy tay Lê Hiên Vũ, bởi quá mức lo lắng mà dẫn đến nói lắp: “Coi, coi mắt?” Vậy tớ, tớ phải làm sao đây?”

“Mẹ cậu không phải đã sắp xếp việc coi mắt cho cậu rồi sao? Sau này cậu sẽ có một người vợ lo lắng cho cậu, giặt quần áo làm cơm quét tước vệ sinh cho cậu, cậu còn có thể có con, cái gì cũng sẽ không thiếu ─── đúng rồi, cậu cũng nên mua căn nhà mới chuẩn bị chút đi. Lúc tớ mua phòng đã xem không ít căn, nếu cậu cần, tớ có thể đề cử mấy căn cho cậu…”

Những lời Lê Hiên Vũ nói sau đó Giang Dương không nghe vào tai, ngay cả người ấy rời đi lúc nào hắn cũng không biết, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, trong căn phòng chỉ còn lại có mình hắn.

Bình thường lúc này, bọn họ đã quấn lấy nhau trên giường rồi, vậy mà giờ đây trong phòng chỉ còn có một mình hắn, sau này, cũng sẽ chỉ có một mình hắn.

Hắn nhìn căn phòng vắng vẻ, đột nhiên rất muốn khóc.

Tiểu Vũ của hắn không cần hắn rồi.

○○○


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận