Các Độc Giả Ơi, Tác Giả Bị Ăn Tươi Rồi

“Giang Dương, chúng ta là quan hệ gì?”

Giang Dương vốn đang ghé vào trên bụng Lê Hiên Vũ làm nũng, nghe câu hỏi này thì sửng sốt, hắn nhớ tới câu đầu tiên Lê Hiên Vũ nói với hắn cũng là câu duy nhất nói nặng lời, hàng lông mày chậm rãi nhướng lên.

Có phải cách nói bạn tình kia khiến Tiểu Vũ ghét không?

Nghĩ là như vậy, Giang Dương đắn đo một hồi, sau đó dè dặt nhìn Lê Hiên Vũ, do dự nói: “Ừm, Tiểu Vũ là trúc mã quan trọng nhất.”

Lê Hiên Vũ rất muốn cốc đầu Giang Dương, hỏi hắn coi, có trúc mã với trúc mã nào chơi thân đến mức lên giường không hả?

Thế nhưng anh nhìn ánh mắt cẩn thận từng li từng tí ấy, cái gì muốn nói cùng nói không nên lời, chỉ đưa tay vơ hắn vào trong ngực, thở dài, thấp giọng tự nói: “Cậu chừng nào thì mới rõ đây?”

Anh không muốn nói trực tiếp cho Giang Dương, nói rằng cậu không thể rời khỏi tớ chính là thích tớ, anh cũng không muốn trực tiếp bày tỏ với Giang Dương, nói tớ thích cậu cho nên sau này cậu không thể cưới vợ sinh con.

Không phải do anh sợ mất mặt, cũng không phải vì lòng tự trọng buồn chán muốn Giang Dương nói thích trước, mà là anh biết rằng, Giang Dương ỷ lại vào anh đã trở thành thói quen, trở thành bản năng, chỉ cần anh mở miệng nói vậy, Giang Dương sẽ tin, sẽ cho là thật.

Nếu như anh nói cậu thích tớ, Giang Dương sẽ sửng sốt một lúc rồi nói, a, hình như thật sự có chuyện như vậy, đúng vậy đúng vậy, Tiểu Vũ, tớ thích cậu.

Nếu như anh nói tớ thích cậu, Giang Dương cũng sẽ sửng sốt một lúc, sau đó sẽ nói, thì ra là như vậy, tớ không cần cưới vợ sinh con, tớ chỉ cần Tiểu Vũ.

Lê Hiên Vũ hiểu Giang Dương rõ lắm, hiểu đến mức thậm chí đoán được Giang Dương sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào, trả lời ra sao.

Thế nhưng điều anh muốn không phải như thế, anh muốn Giang Dương tự nhìn rõ bản thân, tự làm rõ mọi chuyện, mà không phải bị anh dẫn dắt, mơ hồ lại hành động theo thói quen và bản năng, nói ra từ thích, nhưng kỳ thực lại ngay cả thích là gì cũng không hiểu được.

Giang Dương không biết Lê Hiên Vũ đã nghĩ suy nhiều đến thế, hắn chỉ biết Tiểu Vũ của hắn có vẻ không vui lắm, câu nói nhỏ lúc trước hắn nghe thấy được, nhưng hắn lại không biết Lê Hiên Vũ muốn hắn rõ cái gì, bởi vậy đành yên lặng, chỉ có thể dựa vào lòng đối phương.

Hắn không rõ, hai mươi năm trôi qua đều cứ tốt đẹp như thế, vậy mà bây giờ hắn và Tiểu Vũ lại có lúc không còn lời nào để nói. Hắn suy đoán, đại khái là có thứ gì đó đã đổi thay, mà sự đổi thay này lại đúng cái hắn không biết.

○○○


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui