Vô duyên vô cớ đoạt lấy cơ thể của một người hoàn toàn khỏe mạnh như vậy, nếu chủ nhân ban đầu bị tổn hại thì chẳng phải sẽ là chuyện lớn hay sao?
Tuy nhiên, phản ứng của Quỷ Vương không làm cậu yên lòng cho lắm.
[Ai biết? Khi ta tỉnh dậy, không có linh hồn nào khác trong cơ thể này ngoại trừ chúng ta.
Có lẽ cậu ta đã chết trong cơn sốt rồi chăng?]
Thế có nghĩa là vừa hay họ đã nhập vào cơ thể của một người chết vì bệnh sao?
‘Sẽ ra sao nếu chúng ta rời khỏi đây?
[Sao? Ngươi muốn rời khỏi đây ư? Vì dù sao cơ thể này cũng không có linh hồn nên khả năng cao là sẽ chết nhỉ?]
‘…Vậy là không có cách nào thoát ra?’
Câu trả lời của Quỷ Vương vô cùng tàn khốc.
[Sao lại không? Chỉ cần chết đi thôi.
]
‘……’
Vẻ mặt Lee Seong-jin hơi run lên.
Được hồi sinh bất ngờ chắc chắn không phải một cảm giác tồi tệ.
Khi phải cùng chết với Quỷ Vương, cậu đã biết rằng mình không thể tránh khỏi bị hủy diệt.
Cho nên cậu say sưa với cảm giác thành tựu của việc phá hủy quỷ giới—dù còn mảnh rác nào đó vẫn chưa cháy hết—và cảm thấy đã rất mãn nguyện.
Nhưng giờ đây khi lại một lần nữa tỉnh dậy, nhìn lại kiếp trước đầy kiên trung, gian lao và thiếu thốn của mình, cậu lại thấy khác hẳn.
Cuộc sống không ngừng buộc mình phải chiến đấu để phá bỏ quỷ giới.
Kiếp trước của Seong-jin không thể nào gọi là hạnh phúc được.
Nhưng giờ thì sao? Cậu thực sự có thể sống một cuộc sống mới trong cơ thể một người khác hay không?
Liệu có thể coi phép màu này là một sự bù đắp cho kiếp trước bất hạnh của cậu hay không?
Khi Seong-jin đang chìm trong suy nghĩ thì Quỷ Vương, kẻ không cách nào biết được cảm giác phức tạp của cậu, đang trêu chọc cậu từ bên cạnh.
[Mà, làm một con heo thì có sao? Ngươi đã trở thành con trai của người quyền lực nhất đất nước này rồi còn gì? Woa, chúc mừng nha.
Ngươi trúng số rồi đó.
]
Phải, đó cũng là một vấn đề.
Seong-jin nuốt nước bọt, nhìn vào cái cơ thể béo núc đang nằm dài trên giường.
Dù đang trong tư thế nằm, cái bụng phồng lên vẫn chắn mất tầm nhìn của cậu, tay chân dày béo trương phình mỡ đến mức không thể gập khớp lại.