Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký


Lão phu nhân lôi kéo nàng, không chịu buông tay, nàng cùng Củng di nương lại ở thêm một hồi, đứng dậy rời đi, ánh mắt lão phu nhân không tha vẫn luôn đi theo các nàng, Trĩ Nương nắm chặt tay.

Nếu nàng vạch trần này việc này, Đổng thị đem sai lầm đẩy đến đầu các bà tử, bất quá là sơ suất có lỗi, bán hai bà tử, trị ngọn không trị gốc, còn làm bà ta ghi hận trong lòng, dùng càng biện pháp khác tra tấn lão phu nhân.

Trĩ Nương cưỡng chế bi phẫn, cân nhắc không có đối sách khác, trước mắt nàng cùng Củng di nương chỉ có thể thường đến thăm lão phu nhân.

Đi ra khỏi đông sườn phòng, thấy phòng mở ra, có một nha đầu váy xanh hầu hạ Triệu Yến Nương tên là Vân Hương.

Nha đầu của Triệu Yến Nương không mặc váy xanh sẽ mặc váy vàng, màu sắc trang phục giống nàng, hiển nhiên là cố ý đem nàng cùng bọn nô tài đánh đồng.

Kỳ thật Triệu Yến Nương so với Đổng thị thì dễ dàng đối phó hơn nhiều, nha đầu kia thấy các nàng liền xoay người liền vào nhà.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Yến Nương đầu đầy châu quang bảo khí ra tới, mặt trắng môi đỏ, lông mày vẽ như hai con tôm cháy, thật không biết là thẩm mỹ kiểu gì, chắc chịu Đổng thị ảnh hưởng.

Nàng ta đứng ở bậc thang, miệt thị nhìn Trĩ Nương các nàng, “Các ngươi muốn lấy lòng người, cũng phải có mắt xem thân phận, thật không biết tính kế, tổ mẫu nhiều năm liệt giường, thân không thể động, miệng không thể nói, sợ là không giúp được các ngươi, ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn mà nghe lời mẫu thân nói, mẫu thân thiện tâm, nói không chừng còn có thể gả Tam muội muội vào một nhà tốt.”“Đa tạ Nhị tỷ tỷ đề điểm, mẫu thân xác thật thiện tâm, ông trời đều nhìn, thiện ác đến cùng sẽ có hồi báo, ta vẫn luôn ngóng trông ngày ông trời mở mắt để mẫu thân nhận được hồi báo.” Triệu Yến Nương mắt dựng ngược, giận dữ, “Tam muội muội, mồm miệng vẫn lợi hại, không biết chờ đến lúc gả chồng còn cười hay khóc còn chưa biết.” Trĩ Nương cười khẽ, như gãi đúng chỗ ngứa, xấu hổ, “Nhị tỷ tỷ, chúng ta là nữ tử chưa lấy chồng, sao có thể đem hai chữ gả chồng treo ở bên miệng, tục ngữ nói đúng, lớn nhỏ có thứ tự, mẫu thân thực sự có vừa nhà ai khẳng định là Nhị tỷ tỷ xuất giá trước.”“Hừ, ta không thèm cùng ngươi khua môi múa mép, Tam muội muội, tất cả đều là mệnh, có ngươi khóc cũng không được”“Nhị tỷ tỷ nói, Trĩ Nương không dám gật bừa, tuy nói vạn sự đều là mệnh, nhưng vận mệnh cũng có thể sửa, Trĩ Nương tin tưởng, Thiên Đạo luân hồi, trời xanh ở trên, báo ứng tới, ai cũng trốn không xong.” Trĩ Nương dùng hai mắt lạnh băng mà nhìn Triệu Yến Nương, tựa như chế nhạo tựa như cười mà nhìn cái đầu đầy kim sức, Triệu Yến Nương mặt trắng bệch, cữu gia có tang sự, nàng không thích mặc quần áo trắng, ở nhà mới trang điểm như vậy, chờ khi ra ngoài khẳng định sẽ không như thế, vừa rồi một lòng muốn tìm người xả bực mà quên.

Tiện nhân chết tiệt kia có ánh mắt thật làm người ta chán ghét, may mắn nương nói, nha đầu chết tiệt kia ngày lành sắp hết, đắc ý không được mấy ngày.

Nàng ta quay đầu nhìn Củng di nương, chậm rãi đến gần, “Củng di nương, cha ta không ở nhà, ngươi không cần diễn, ở trước mặt nam nhân nhu nhược, tranh thủ đồng tình.” Trĩ Nương bất động thanh sắc mà đem Củng di nương bảo hộ ở phía sau, nhìn thẳng Triệu Yến Nương.“Nhị tỷ tỷ, nếu không có việc gì, ta cùng di nương trở về trước.”Triệu Yến Nương hừ lạnh, nha đầu chết tiệt cứ cho nàng ta bừa bãi hai ngày, hai ngày sau, nàng sống hay chết, đã không ai biết, thật kỳ vọng ngày đó nhanh đến.

Trở lại tây phòng, Củng di nương thấy trong phòng không có gì không ổn, nghĩ chắc bà quá mức đa tâm, Trĩ Nương lạnh mặt, chỉ cửa phòng, “Có người đã tới.” Sắc mặt Củng di nương lập tức trắng bệch, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Nàng hạ đầu, “ Không có việc gì, kẻ cắp đã sớm rời đi, tổ mẫu liệt, người ốm yếu, thật khổ sở.” “Cũng không phải là sao?” Củng di nương thở dài, “ Khi di nương gặp lão gia, lão phu nhân đã nằm liệt, tuy nói là lão gia từ từ phát đạt, lão phu nhân nửa ngày phúc đều không có hưởng qua, cũng đáng thương.”Trong thiên hạ người đáng thương quá nhiều, Đổng thị thủ đoạn ghê gớm, lão phu nhân đáng thương, các nàng cũng không dễ dàng.

“Trĩ Nương cũng mệt mỏi rồi, thừa dịp trời chưa tối, nhanh nghỉ một lát.” Trĩ Nương minh bạch Củng di nương cũng hiểu, cũng không thoái thác, lập tức về phòng nghỉ ngơi, buổi tối còn có một trận đánh ác liệt, trước tiên phải dưỡng thần.

Ô Đóa vẫn luôn không mở miệng, Trĩ Nương quan sát thấy nha đầu này có đầu óc, người sống cũng cơ linh, lại còn có rất có nhãn lực, từ trà lâu đến nhà không hề hỏi qua ân công có thân phận gì.

Trong phòng trong chỉ có chủ tớ hai người, nàng nhẹ giọng mà dặn dò, “Hôm nay chuyện trong trà lâu, chớ nên nói cho bất luận kẻ nào, vị công tử kia là ân công, mấy ngày trước đây ở Thiên m, may mắn có hắn ra tay cứu giúp, nếu không…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui