Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Kết thúc buổi lễ, Hoàng Hậu dẫn đầu ra khỏi từ đường, Thường Viễn Hầu nhìn Củng thị cùng Trĩ Nương, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên mặt hai người vẻ thương cảm.

Thân hình Thường Viễn Hầu cao lớn, bởi vì nhiều năm tập võ nên so với người thường thì rắn chắc hơn, thoạt nhìn oai hùng bất phàm, nhưng so với người tập võ lại nho nhã chi khí hơn, một chút cũng nhìn không ra ông là người miền núi. Trĩ Nương lúc trong cung có gặp qua nhưng chưa nhìn kỹ, hôm nay vừa thấy không khỏi vỡ lẽ, trách không được năm đó Mai Quận chúa thân phận tôn quý sẽ đối với ông ta nhất kiến chung tình.

Thường Viễn Hầu ánh mắt chờ đợi nhìn họ, Củng thị hành lễ, "Gặp qua hầu gia." ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

"Ngươi... Không nghĩ gọi phụ thân sao?"

Củng thị trên mặt vẫn đầy nước mắt, cúi đầu:

"Vọng hầu gia thứ lỗi, lệnh mẫu không thể trái."

Thường Viễn Hầu vẻ mặt đau xót, trầm giọng nói: "Thôi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đích nữ hầu phủ, nếu có chuyện khó xử, nhất định phải nói cho vi phụ, vi phụ sẽ giúp ngươi."

"Không cần, phụ thân, về sau nếu Liên Tú có việc, bổn cung sẽ xử lý."

Hoàng Hậu nhàn nhạt lên tiếng, Thường Viễn Hầu nhìn đại nữ nhi, thống khổ khó xử đan xen.

Mai quận chúa hôm nay mất hết mặt mũi, vốn đã sắc mặt khó coi, nghe vậy càng thêm khó chịu, thế tử phu nhân đưa mắt ra hiệu nữ nhi, Bình Tương hướng Hoàng Hậu hành lễ:

"Cô cô, hôm nay ngài lưu lại trong phủ dùng bữa đi, tổ mẫu biết ngài tới, cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị rồi."

Hoàng Hậu cười:

"Cũng được, vô luận là trước khi xuất giá hay sau khi xuất giá, bổn cung đều ít khi cùng hầu gia quận chúa dùng bữa, hôm nay thật là được thơm lây, Liên Tú, muội cùng Trĩ Nương cũng đến đây đi."

Củng thị tất nhiên vâng theo, Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị, Thường Viễn Hầu cùng Mai quận chúa tiếp theo, sau đó là Củng thị cùng thế tử, thế tử phu nhân, kế tiếp chính là huynh muội Bình Thị cùng Trĩ Nương.

Đầu bếp hầu phủ tay nghề cực tốt, thái sắc tinh xảo, thức ăn làm người ta thèm nhỏ dãi, Hoàng Hậu làm ra vẻ như tràn ngập buồn bã:

"Năm đó, bổn cung khi còn trong khuê phòng, chưa bao giờ gặp thức ăn ngon như vậy, không biết trong phủ thay đổi đầu bếp khi nào?"

Mai quận chúa cười có chút không tự nhiên, đầu bếp này là khi bà ta xuất giá đã mang vào, vẫn luôn ở đây đâu có gì thay đổi.

Thường Viễn Hầu hổ thẹn: ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

"Nương nương, năm đó đều là do thần sơ sót, ngài ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng."

"Bổn cung có từng để ở trong lòng đâu? Bất quá hôm nay cảm thán mà thôi."

Thế tử phu nhân giảng hòa:

"Nương nương, hôm nay ngài có thể lưu lại dùng bữa, cả phủ đều thập phần cao hứng, cũng coi như bữa cơm đoàn viên của Bình gia chúng ta."

Hoàng Hậu cười:

"Thế tử phu nhân nói có chút không đúng, mẫu thân bổn cung đã qua đời, lại nói Bảo Châu muội muội cũng không ở đây, lấy đâu ra đoàn viên?"

Nhắc tới Bình Bảo Châu, sắc mặt Mai quận chúa liền khó coi. Hoàng Hậu nương nương rõ ràng là ghi hận trong lòng, bằng không sao còn để Địch gia ngốc ở thâm sơn cùng cốc, nếu Hoàng hậu thổi gió bên tai bệ hạ sẽ cho Địch gia hồi kinh, Bảo Châu cũng sẽ không rời nhà đi xa như vậy, mấy năm cũng không thấy được một lần.

"Nương nương trong lòng có Bảo Châu, thần phụ vui mừng không thôi, đều là tỷ muội từ nhỏ Bảo Châu ở vạn dặm ngoài xa, hàng năm khó thấy mặt, nếu không ngài triệu Bảo Châu vào kinh, tỷ muội cũng có thể thường xuyên gặp mặt."

"Quận chúa, xuất giá tòng phu, bổn cung cũng không thể nhúng tay vào việc nhà Địch gia, việc này chớ có nhắc lại."

Mai quận chúa cúi đầu, dùng khăn lau xuống nước mắt, Thường Viễn Hầu trừng trừng mắt:

"Khóc cái gì, ngày tốt như thế cũng không thể ăn bữa cơm ngon."

Gia chủ lên tiếng, những người khác của Bình gia không nói chuyện nữa, Hoàng Hậu bình tĩnh nhìn một nhà bọn họ, rồi cười nhạt với Trĩ Nương. Bữa cơm này mọi người đều ăn không có mùi vị gì, tuy món ngon cũng chỉ như nhai sáp, ăn cơm xong Hoàng Hậu liền bãi giá hồi cung.

Bình Tương lôi kéo Trĩ Nương, biểu tỷ dài biểu tỷ ngắn, Trĩ Nương liên tục nói không dám nhận:

"Bình tiểu thư về sau vào Đông Cung, Trĩ Nương không dám nhận tiếng tiểu tỷ này của tiểu thư, mong tiểu thư cứ gọi ta là Triệu Tam hoặc là Trĩ Nương đều được."

Củng thị đứng một bên, Mai quận chúa mới bị buồn bực, Hoàng Hậu vừa đi, liền nói không thoải mái nên đi nghỉ tạm, thế tử phu nhân tiếp khách.

Trĩ Nương tránh tay Bình Tương, đi đến bên người Củng thị.

Bên ngoài Cầm ma ma đã quay trở lại, thế tử phu nhân vội vàng đón:

"Ma ma, nương nương quên thứ gì ạ, hay là có phân phó khác?"

"Hồi thế tử phu nhân, nương nương lệnh cho nô tỳ tới đưa Triệu phu nhân cùng Triệu tiểu thư về nhà."

Củng thị thở dài nhẹ nhõm, mang theo Trĩ Nương ngồi trên xe ngựa.

"Nương cũng không thích hầu phủ sao?"

Củng thị gật đầu:

"Nơi đó không phải nhà của mình, tất nhiên nương không thích."

Xe ngựa chạy nhanh tới Triệu gia, Cầm ma ma mới cáo từ rời đi. Trĩ Nương mang theo Ô Đóa đến phòng, Thanh Hạnh liền chào đón, nhỏ giọng mà nói, "Tam tiểu thư, đại công tử cho mời." ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Nàng nhíu mày, đại công tử gần đây thật nhiều việc, chẳng lẽ hắn không vội, ba tháng nữa là thi, hắn không khẩn trương sao? Không nắm bắt thời gian đọc sách, luôn tới tìm nàng làm cái gì?

Thanh Hạnh nháy mắt, nhìn sau bình phong, nàng bừng tỉnh đại ngộ, Thanh Hạnh dẫn Ô Đóa ra ngoài, đóng cửa lại.

Sau bình phong, một bóng người chậm rãi đi ra, là Tư Lương Xuyên. Hắn vẫn mặc một thân thanh y, bên ngoài dùng áo khoác lam, Triệu gia không có địa long, phòng Trĩ Nương có hai cái bếp đồng, so với bên ngoài ấm áp hơn một ít, nhưng cũng không quá ấm. Trĩ Nương ngốc nghếch há mồm nhìn hắn, ban ngày ban mặc mà hắn cứ nghênh ngang xuất hiện ở phòng nàng, chẳng lẽ cửa Triệu gia đều là bài trí sao? ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Bất quá, nghĩ đến Thanh Hạnh, nàng liền minh bạch mấu chốt. Hắn cởi áo khoác, treo trên tay, dùng ánh mắt bảo nàng. Nàng cúi đầu đi qua, ngoan ngoãn đem hắn áo khoác treo lên, sau đó ngồi ở đối diện, nhớ tới lời trong cung hắn nói qua, có chút khó hiểu hỏi:

"Đại công tử, ngày đó ở trong cung dặn dò như thế ta vẫn không nghĩ ra, vì sao phải nhắc nhở Hoàng Hậu là Nhị tỷ lớn lên giống mẹ đẻ?"

Tư Lương Xuyên nhìn nàng, trong lòng hắn thật cũng không nghĩ ra, chỉ là hắn phỏng đoán, kiếp trước Hoàng Hậu cho rằng Triệu Yến Nương mới là thân nữ, hắn khi đó cũng cho rằng vậy, nhưng hắn phát hiện ra Trĩ Nương giống Hoàng Hậu, thì lại cảm thấy Trĩ Nương có lẽ là con Hoàng Hậu. Vì thế mới truyền tin cho tâm phúc ở Lãng Sơn, bảo bọn họ đi Độ Cổ chuẩn bị, vạn nhất có người tìm hiểu về Triệu gia, nhất định phải rêu rao cách Đổng thị làm người, còn nói về cách Đổng thị nuôi dưỡng nữ nhi, phẩm tính tới tướng mạo đều giống nhau như đúc. ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Sự thật chứng minh, hắn suy đoán đúng, Hoàng Hậu quả thực có phái người đi đến Độ Cổ tìm hiểu. Nhưng Triệu Phượng Nương không phải con gái Hoàng Hậu, Triệu Yến Nương xem ra cũng không phải, hắn vốn tưởng rằng Trĩ Nương, nhưng có thể thấy được Trĩ Nương giống mẹ, hắn lại không xác định được.

Đến tột cùng người nào mới là con gái Hoàng Hậu, có lẽ chỉ có Đoạn phu nhân rõ ràng, thấy thủ đoạn trước kia của Hoàng Hậu có thể thấy Đoạn gia cùng Triệu gia thực mau sẽ gặp phải tai họa.

Kiếp này, đột nhiên xuất hiện thêm mẹ con Trĩ Nương, Triệu gia hẳn là sẽ tránh được một kiếp, nhưng Đoạn gia liền khó nói. Kiếp trước, Triệu Yến Nương đầu tiên là gả cho Đoạn gia. Đoạn gia xảy ra chuyện, lại được Hoàng Hậu làm chủ cho gả vào Tư gia.

Nghĩ đến không còn bao lâu, Đoạn gia liền sẽ cùng Triệu gia kết thân.

Hắn rũ mắt:

"Việc này sau lại nói, nàng chỉ cần nhớ rõ cứ theo ta phân phó mà làm, nếu Hoàng Hậu không hỏi tới, nàng cũng phải nhân cơ hội lơ đãng nhắc tới."

" Vâng." Trĩ Nương gật đầu.

Hai người trầm mặc, trong phòng thực an tĩnh.

Trĩ Nương đang suy nghĩ, sự tình đều đã giao phó xong sao đại công tử còn ngồi bất động đó, không có rời đi chứ, có phải còn gì lời muốn nói không.

"Đại công tử, còn có gì phân phó sao?"

Hắn nhìn thẳng nàng, làm như lơ đãng hỏi:

"Nàng biết Văn Mộc Tùng sao? Mấy ngày gần đây hắn cũng đến đế đô, xem ra cũng là vì sang năm thi kỳ thi mùa xuân."

Văn Mộc Tùng?

Trĩ Nương nghe quen tai, nửa ngày mới nhớ ra, này không phải là sư gia trước kia ở Độ Cổ của phụ thân sao? Đại công tử nhắc hắn làm cái gì?

"Nhớ rõ chứ, phụ thân đã từng khen hắn có tài khí, chắc cũng muốn ở kỳ thi mùa xuân đánh cược, nếu có thể đậu cũng là chuyện tốt."

"Thương Bắc Văn gia, cũng là thư hương đại gia, trăm năm trước từng có nổi bật, mấy năm gần đây cũng không có gì đặc biệt xuất chúng. Vị Văn Mộc Tùng có thể ở Độ Cổ làm sư gia mấy năm, hắn hẳn là có tính toán trước, lần này có lẽ sẽ có thu hoạch, nàng đối với hắn có ấn tượng như thế nào?"

Trĩ Nương lắc đầu, nàng đối Văn sư gia ấn tượng nhất là thành thục ổn trọng, trong lòng nghĩ nếu không phải đại công tử nói trước thì lúc ấy nàng thật có khả năng sẽ đáp ứng lời cầu hôn của Văn sư gia.

( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Đại công tử hỏi đến Văn sư gia, nàng bỗng có chút chột dạ:

"Không gặp qua mấy lần, trong ấn tượng của ta hắn là người thực trầm ổn, phụ thân cũng vẫn luôn tán thưởng có thêm về người này."

"Triệu đại nhân xác thật đối hắn rất thưởng thức." Nếu không phải thưởng thức, cũng sẽ không từng nảy lòng tham đem nữ nhi đính hôn cho đối phương, một lão nhân ba mươi mấy tuổi.

Tư Lương Xuyên mắt lạnh xuống, tưởng tượng đến việc đã có người mơ ước vị hôn thê của hắn, lòng tràn đầy khó chịu, kỳ thật luận tuổi tác Văn Mộc Tùng trẻ không ít. Hắn nhìn cô nương như đóa hoa non nớt, trong lòng có chút hụt hẫng, Thanh Hạnh hỏi thăm tin tức, lúc ấy cô nương này dùng lý do cự tuyệt Văn Mộc Tùng là đối phương quá già.

Thật muốn biết khi nàng biết hắn cũng là một lão nhân đã chết qua một lần thì liệu cũng từ hôn hay không.

Hắn thử thăm dò:

"Văn Mộc Tùng chính trực tráng niên, lại lõi đời nếu thật trúng cử, tương lai nhất định là tiền đồ vô lượng." ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Trĩ Nương nghe hắn nói thế có chút không hiểu tại sao, hắn hôm nay sao cứ luôn nhắc tới Văn sư gia, hơn nữa Văn sư gia đã ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi rồi, ở thời đại này hẳn là có thể gọi là trung niên, sao còn có thể nói là chính trực tráng niên chứ.

" Tuổi tác có chút lớn, thanh niên tài tuấn đó là thứ không thể so, đầu tiên là thua ở tuổi, cứ tính là cùng vào triều làm quan, con đường làm quan sẽ ngắn mất mười mấy năm, thời gian đó sẽ không kịp với các người, khi lên đỉnh cao là phải cáo lão hồi hương, như thế cũng sẽ không đi xa hơn các người mà."

Quả nhiên, nàng ngại Văn Mộc Tùng già, nếu là biết hắn còn già hơn, có khi nàng sẽ không nhìn hắn một cái, hắn cảm thấy tâm như rớt xuống đáy cốc, chưa bao giờ bởi vì một cái nhìn, mà đã chịu ảnh hưởng, cảm giác này rất xa lạ, vô lực cùng cực.

Tư Lương Xuyên trầm mặc không nói yên lặng nhìn nàng. Trĩ Nương càng buồn bực, đại công tử hôm nay quái quái thế nào vậy, không chỉ có biểu tình kỳ quái, mà cách nói chuyện cũng quái, tuy nói cũng giống ngày thường quạnh quẽ, nhưng nàng vẫn cảm thấy quái. ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Nàng vừa rồi đã khen hắn, vì sao hắn không cao hứng, có phải nàng vỗ mông ngựa quá lộ liễu, đại công tử cảm thấy nàng thiếu văn nhã, nhưng hắn có ân với nàng, vốn định lấy lòng một chút, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, xem ra đại công tử không thích khen thế, về sau nàng vẫn nên nghiêm túc làm việc, ít nói làm nhiều thôi.

Nàng không khỏi cúi đầu nhìn trên bàn, có mấy quyển sách cái bìa ghi là du ký linh tinh. Nàng không nhớ mình có sách như vậy, sách này là ai bỏ vào nhỉ, nàng tùy ý nhỏ giọng nói thầm: " Sách này là từ nơi nào tới?"

"Nghe nói nàng thích xem sách loại này, đây là mấy quyển trước đó nàng đọc, nếu còn muốn xem cứ việc bảo Thanh Hạnh tìm Hứa Cảm."

Âm thanh nam tử thanh lãnh tựa như không mang theo cảm xúc gì, nhưng Trĩ Nương nghe vẫn cảm thấy có chút quái dị, vội vàng nói lời cảm tạ:

"Vậy cảm ơn đại công tử."

" Với quan hệ của chúng ta, yêu cầu như vậy cũng cần khách khí sao?"

Thanh âm rốt cuộc cũng hỗn loạn mang theo một chút tức giận, nàng khó hiểu, kỳ quái mà nhìn hắn. ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

"Đại công tử, người gần đây tâm tình không tốt lắm?"

" Sao nàng thấy được?"

Trĩ Nương chần chờ nói: "Ta thấy sắc mặt đại công tử không tốt lắm, cho nên..."

Thần sắc hắn hòa hoãn một ít, tính ra tiểu cô nương này còn có chút lương tâm, còn có thể nhìn ra tâm tình hắn không tốt lắm, chỉ là nàng có biết vì sao lòng hắn không tốt không, có biết ý của hắn với nàng không.

Đôi mắt tiểu cô nương như hạt lưu li lộng lẫy trơn bóng, mang theo một tia tìm kiếm, không kiêng dè nhìn hắn, làm lòng hắn lại giật mình, ngón tay thon dài chậm rãi nắm chặt thành quyền, giấu ở tay áo.

Trĩ Nương nhìn hắn đứng dậy:

"Đại công tử, phải rời đi ạ?"

"Ừ."

Nàng đem áo khoác hắn gỡ xuống, đưa tới trong tay hắn, hắn nhìn xuống nàng, đi tới phía trước một bước, gần nàng trong gang tấc, gần đến nổi nếu nàng ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy hầu kết của hắn trên dưới lăn lộn.

Nội tâm hắn như có vạn mã lao nhanh, lại tựa như sóng to gió lớn vỗ bờ, làm cho hắn muốn không màng tất cả, nhưng cuối cùng cũng không làm gì, chỉ mặc áo khoác, mở cửa, liền cất bước đi ra ngoài.

Thanh Hạnh cùng Hứa Cảm đã chuẩn bị tốt hết thảy, khi hắn từ phòng đi đến cửa sau, trên đường không một bóng người, Hứa Cảm mở cửa sau, hắn liền biến mất trong gió tuyết.

Trĩ Nương thu hồi ánh mắt, chậm rãi vào phòng, trong lòng ngẫm lại lời Tư đại công tử hôm nay đã nói, càng nghĩ càng cảm thấy có chút kỳ quái?

Đại công tử đầu tiên là nhắc tới Văn sư gia, hơn nữa nói rất nhiều, Văn sư gia đối với hắn mà nói, có gì kiêng kị sao, ánh mắt nàng nhìn sách trên bàn, tim bỗng nhiên nhảy một phách.

Khi ở Độ Cổ, Văn sư gia đã từng mượn tay phụ thân đưa đến mấy quyển du ký cho nàng, sau đó cự thân, nàng liền đem du ký chuyển giao trở về. Đại công tử lại nhắc tới Văn sư gia, lại đưa du ký, là muốn nhắc nàng?

Nàng cùng hắn bất quá là chỉ diễn trò, mặc dù là như vậy, hắn cũng không cho phép nàng có hành vi không ổn, nam nhân này sao lại cổ hủ như vậy nhỉ? ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Chuyện nàng cùng Văn sư gia, trừ bỏ người bên người, người khác không có khả năng biết, ánh mắt nàng lạnh xuống, nhìn Thanh Hạnh cùng Ô Đóa, lạnh giọng nói:

"Các ngươi lại đây, ta có lời muốn hỏi các ngươi."

Ô Đóa cùng Thanh Hạnh mới vừa rồi còn cười, thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, đều đồng thời thu liễm ý cười, ngoan ngoãn vào nhà đóng cửa lại.

Trĩ Nương ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn mấy quyển sách:

"Thanh Hạnh, ngươi là nha đầu của ai, nếu đại công tử chỉ bảo ngươi đảm đương việc truyền lời, cái gì ta cũng sẽ không nói, chờ về sau ta tìm cơ hội trả ngươi cho Tư gia."

Thanh Hạnh "Phịch" một tiếng quỳ xuống:

"Tam tiểu thư, ngài không cần đuổi nô tỳ, đại công tử nói qua nô tỳ về sau chính là người của tiểu thư."

" Tốt, nếu đại công tử đã nói như vậy, vậy ngươi chính là người của ta, ta hỏi ngươi, nếu ngươi là nha đầu của ta, sao có thể đem chuyện của ta đều nói hết cho đại công tử, đại công tử là chủ cũ của ngươi, ngươi vì chủ cũ, bán chủ mới, há có thể trung thành làm việc?" ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Thanh Hạnh mờ mịt, nàng không có chủ bán mà?

Ánh mắt nàng ta rơi xuống sách trên tay tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư là vì chuyện này, tiểu thư sẽ cùng đại công tử trở thành phu thê, đại công tử hỏi tiểu thư có yêu thích gì không, nàng mới nhớ tới lời Ô Đóa nói, mới trả lời tiểu thư thích xem du ký tạp thư, bấy nhiêu cũng là bán chủ sao?

Trĩ Nương nghiêm túc nói:

"Chuyện của ta, ta nếu muốn cho đại công tử biết, ta sẽ tự mình nói, không cần các ngươi tự tiện làm chủ, không được ta cho phép, liền đem việc tư nói cho người khác, cho dù người nọ là đại công tử, đối với ta mà nói, ngươi cũng là phản chủ."

Nàng cùng đại công tử cũng không phải chân chính làm phu thê, vẫn nên bảo trì khoảng cách.Thanh Hạnh tuy khó hiểu, nhưng vẫn nặng nề dập đầu đồng ý. Trĩ Nương lại chuyển hướng Ô Đóa, "Ngươi với ta chủ tớ, ta xem ngươi là tâm phúc, ngươi lại càng không nên đem chuyện của ta tiết lộ cho người khác, ngươi có biết sai chưa?"

Ô Đóa cũng quỳ xuống, liên thanh nói nàng ta sai, nàng cũng chỉ là cùng Thanh Hạnh nói chuyện phiếm thôi, khi nói đến chuyện Văn sư gia cầu hôn, còn nhắc tới chuyện Văn sư gia đưa sách cho tiểu thư.

Là nàng sai, nàng chỉ cho rằng các nàng khổ tận cam lai, nên thả lỏng cảnh giới.

" Tốt, ngươi đã biết sai, nhưng cái sai đã tạo ra rồi không thể không phạt, ta phạt ngươi hai tháng tiền tiêu vặt, phạt đau nhớ lâu."

" Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Ô Đóa thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tiểu thư không đuổi nàng đi thế nào cũng được.

Trĩ Nương lạnh mặt cho bọn họ ra ngoài, còn mình nàng tại tẩm phòng, cảm thấy trong lòng có chút bực bội, tựa còn chưa phát hỏa xong. Vô duyên cớ vô cớ mà bị người gõ, nàng còn muốn trở thành phụ tá đắc lực của đại công tử, giờ lưu lại ấn tượng không tốt, về sau đại công tử làm gì tín nhiệm nàng.

Nàng đem mấy quyển du ký tùy ý mở ra, đột nhiên trấn định trong giây lát, nghĩ đến có một cái khả năng, khi một nam nhân vì một người nam nhân khác mà chất vấn một cô gái, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như sự quan tâm giữa nam nữ, đại công tử có phải là ghen không?

Nghĩ đến cái mặt thanh lãnh đó nàng lại lắc đầu, không giống thế. Thầm mắng mình nghĩ quá nhiều. Tự nhiên lại nghĩ đến lời trước kia hắn nói muốn nàng lấy thân báo đáp.

Lấy thân báo đáp? ( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)

Nàng đặt câu đó ở trong lòng, chậm rãi đỏ mặt, hắn không phải là thật sự muốn cùng nàng chân chính làm phu thê chứ. Sẽ không, hắn vô tình như vậy, hẳn là sẽ không tồn tại tâm tư khác, sẽ không như nàng suy nghĩ đâu. Chỉ là vì sao tim nàng nhảy mau vậy, thế nhưng lại còn mang theo chút ngọt ngào chờ đợi. Nàng dùng sức vỗ mặt, dần dần bình tĩnh lại.

( Lời của Soái: Cặp này cứ cưng cưng kiểu như nhân vật trong phim chạm vào tim em của Hàn Quốc vậy...)

( Soái – Đào Quân Trang 01.03.2019)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui