Tạ Ngọc chán ghét khi nhìn thấy nữ nhân khóc, càng chuẩn xác hơn là hắn chán ghét nhìn thấy tất cả cảm xúc phập phồng kịch liệt.
Ở trong mắt hắn, người dễ khóc dễ cười đều là người có tâm không trầm tĩnh.
Hình dung như thế này, ở trước đại sự lại làm sao có thể bình tĩnh không gợn sóng không gợn sóng được?Hơn nữa nữ nhân trước mặt này khóc lại càng trở lên lôi thôi hơn.
Khuôn mặt diễm lệ như hoa đào, tuỳ tiện đến mức làm cho người khác không muốn nhìn thẳng.
Gió nhẹ thổi bay một sợi tóc bên tai nàng, dính ở trên khuôn mặt ướt đẫm của nàng, giống như một vết nứt trên bức tượng sứ vậy.Trên quần áo của nàng lấm lém còn có vệt nước, ống quần và đôi giày cũ kia của nàng thảm đến mức không nỡ nhìn.
Chắc bây giờ nàng cũng rất là khó chịu đi.Thoạt nhìn nàng không giống một tỳ nữ thượng đẳng của Tạ phủ mà trông giống như một kẻ lớn lên ở Câu Lan viện.Bộ dáng này của nàng giống như là Tạ Ngọc hắn đang làm khó dễ nàng vậy.Khóe miệng Tạ Ngọc lộ ra một tia cười lạnh, nàng có ý đồ, vì sao không để ý trước đến những sở thích của hắn? Lại dùng dáng vẻ này tới quyến rũ hắn?Thực sự rất ngu ngốc.Tạ Ngọc không muốn mang tiếng là đối xử khắt khe với hạ nhân.
“Đứng lên, đừng quỳ.” Hắn hơi cau chặt mày lại, đặt thật mạnh tách trà trong tay lên trên bàn đá.Tách sứ và mặt đá tiếp xúc phát ra âm thanh lanh lảnh, nước trà hơi hơi lắc lư, bắn vài giọt ở trên mặt bàn.Tiếu Tri Vi vâng vâng dạ dạ đứng dậy, nhưng nàng vẫn rũ đầu xuống, bộ dáng giống như rất nghe lời.
Giọng nói của Tạ Ngọc tựa như nước chảy rơi vào đá: “Tạ phủ chưa từng có tiền lệ đuổi hạ nhân đi.”Tiếu Tri Vi như nghe được tiếng nhưng khóe miệng lại ngậm lấy nụ cười nịnh nọt: “Công tử nhân hậu.”Nàng vốn định giải thích nguyên nhân sương sớm không đủ một chút —— là do sáng sớm chậm trễ ở trong phòng Tạ Ngọc một lúc cho nên sương sớm bị tiêu tán.
Nhưng nếu giải thích như vậy, không chỉ bị nghi ngờ là ngụy biện mà còn có ý trách tội Tạ Ngọc, cho nên Tiếu Tri Vi trăm triệu cũng không dám mở miệng nữa.Chân Tiếu Tri Vi bị ẩm ướt tê cóng đến chết lặng, nhưng hiện tại lực chú ý của nàng hoàn toàn ở trên người Tạ Ngọc, lại không còn sức lực để chú ý tới đôi giày vớ đáng thương kia của nàng.Tạ Ngọc nhìn đôi giày ướt đẫm kia của nàng, là một đôi giày bằng lụa màu hồng sau khi dính nước thì không còn được tươi sáng cho lắm.
Hình như nàng rất bất an, ngón chân hơi cử động giật giật.
Tầm mắt của Tạ Ngọc lại rơi lên trên mặt nàng, nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt sợ hãi rụt rè.Trong nháy mắt Tạ Ngọc đã hiểu được câu “răng trắng, môi hồng” trong sách kia miêu tả vẻ tươi đẹp đến mức nào..