Tạ Ngọc cho rằng nàng đang nói dối, hiện giờ thời tiết đã trở lên lạnh hơn, ánh mặt trời cũng không có nhiều độ ấm, nàng lại còn ở chỗ này lấy danh nghĩa phơi nắng để thông đồng với các nam nhân qua đây.
Tạ Ngọc phát hiện ra nữ nhân trước mắt này có nhiều mưu mô hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nàng không chỉ muốn quyến rũ một mình hắn mà nàng còn giăng lưới rộng hơn.Là biết bản thân mình chướng mắt nàng cho nên mới thay đổi mục tiêu sao? Tạ Ngọc không biết đến tột cùng nàng đây là thông minh hay vẫn là vụng về, trên đời này phần lớn nam nhân chỉ là dã thú ham sắc đẹp thôi, nam nhân bị quyến rũ bởi sắc đẹp bán đứng của mình thì làm sao có thể phó thác chung thân cả đời được?Nàng sẽ chỉ bị người ta coi như là một món đồ chơi rẻ tiền, khi người ta chơi chán rồi thì cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi.Còn không bằng toàn tâm toàn ý tới công lược hắn, ít nhất đức hạnh của hắn đoan chính, mặc dù hắn chướng mắt sự thô bỉ của nàng nhưng cũng không phải là người bội tình bạc nghĩa.Tiếu Tri Vi không biết Tạ Ngọc đã từ vấn đề phẩm hạnh của nàng mà liên tưởng đến vận mệnh tương lai bi kịch của nàng, nàng chỉ cảm thấy Tạ Ngọc cũ kỹ cổ hủ, hơn nữa không hiểu phải thông cảm cho hạ nhân.“Giày vớ ướt thì cần phải hong khô chân mới có thể đổi đôi khác, nếu như ta làm bẩn mắt của công tử thì xin công tử đừng có trách tội.” Tiếu Tri Vi cảm thấy đầu óc của Tạ Ngọc bị bệnh, nhưng nàng cũng chỉ có thể chửi rủa ở trong lòng, ngoài miệng cho nàng trăm triệu lá gan nàng cũng không dám mở miệng xúc phạm.Tạ Ngọc đột nhiên không nói gì nữa.
Ánh mắt hắn dừng ở trên đôi giày ướt nàng ném ở một bên, màu hồng đào rực rỡ tục khí, nhăn nheo dúm dó, vừa cũ lại vừa xấu.
Một đôi giày xấu như vậy lại bọc một đôi chân bạch ngọc no đủ.Cực kỳ không phù hợp.Sau một lúc lâu, Tiếu Tri Vi nghe thấy Tạ Ngọc dùng giọng nói hơi lạnh nhạt: “Ngươi đi chỗ Bá quản gia lấy mười lượng bạc, cứ nói là ta dặn như vậy, lấy từ chỗ của ta.
Ngươi tự đi mua mấy đôi giày vừa ý đi, còn đôi này ném đi.”Mười lượng bạc! Khi nàng bị bán vào Tạ phủ thì cũng chỉ bán được mười lượng bạc mà thôi!Tạ Ngọc lập tức thưởng cho nàng nhiều như vậy, ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp lấy một cái.
Bánh có nhân đột nhiên rớt xuống từ trên trời, Tiếu Tri Vi vui sướng suy nghĩ, Tạ Ngọc làm sao bị bệnh tâm thần chứ, hắn là xá lợi tử * trên đời.—·—·—·—· phân cách tuyến —·—·—·—Tạ Ngọc: Cần phải đạt được mục đích, cho một chút ngon ngọt để ngày sau dễ dàng áp bức hơn.*xá lợi tử : di vật còn sống.