Bầu trời ban đêm rốt cuộc cũng đã đến.
Shirin nhìn trời, lại nhìn cửa bên ngoài bóng người pha ánh sáng chiếu vào, mặc cho cơn đau tê nhức của cơ thể, nàng từng bước nặng nề đi đến tủ áo của ả ta,khoác đại lên thân mình 1 bộ đồ phù hợp, dù rằng có chút rộng, nhưng miễn cưỡng mặc còn hơn là không vật gì dính thân.
Nàng mặc xong quần áo, lại tìm kiếm xung quanh có vải quấn hay không, nàng nhớ không nhầm ả lúc nãy dùng chất liệu vaỉ trói nàng cảm giác có thể dùng được trong trường hợp hiện tại.
Không lâu nàng rốt cuộc tìm ra lượng vải cần thiết, tranh thủ lúc này dùng vải quấn thận trọng bàn chân, bàn tay, tiếp đó lại đi gần cửa sổ đo đạc 1 chút chiều cao căn nhà.
Nếu là lần trước thì nàng sẽ không cần đến cẩn thận như vậy bảo vệ mình.
Nhưng mà lần này so với lần trước rõ ràng cao hơn rất nhiều.
( ờ thì lần trước là ở biệt thự, mà lầu 1 à nên bả dám nhảy, còn giờ không hẳn không phải nhà mà bà trịnh này đưa bả lên tận tít chung cư tầng 20 thịt, vì là 1 trong những nhà riêng nên cụ thể bả cũng có ít đồ lạc vặt trong căn nhà.)
Đánh liều, nàng dùng cơ thể tập luyện 15 năm qua, sức khỏe cộng dẻo dai, đu người từ ban công tầng, cứ như vậy 1 tầng lại 1 tầng đi xuống.
Vì là nữa đêm nên tiếng động loạt xoạc ma xác của nàng không ít gây âm thanh với hàng xóm.
Bọn họ chỉ đơn giản nghĩ đến...!Cũng không muốn phàn nàng ông bạn tầng trên nên mặc kệ ngủ tiếp.
Shirin cơ thể vốn đang bị thương, leo xuống được tầng 5 đã muốn kiệt sức rồi.
Nàng cố gắng ở lang can thành bám chặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại việc mất máu ở những vết thương hở của mình.
Gần trong gang tất cơ thể như đã buông xui chịu thêm đau đớn, nàng được mùi vị quen thuộc ôm vào lòng gọi tên không ngừng, tiếc là sau khi được người kia bắt lấy, nàng đã vì mất máu quá nhiều mà ngất đi rồi.
" Shirin!!! "
.....!
Sáng hôm sau..
" Em tỉnh rồi sao? "
' Ân..chị lại lần nữa cứu tôi sao? '
Trong mơ màng, Tiêu Ảnh Ngọc cảm nhận tay người nọ có chút rụt về.
Cô không có đáp lời nàng, nhưng đổi lại, cô thay vào đó 1 nụ hôn ở trán, nói.
" Nếu không phải chị thì sao em còn nằm được đây? "
Nói rồi cô mỉm cười rời đi, bảo chính mình sẽ chuẩn bị thức ăn cho nàng.
Nàng không đáp, chỉ nhìn bóng nữ nhân xinh đẹp rời đi.
Trong mơ hồ, Shirin lại nhớ đêm hôm qua rõ ràng nàng đã rơi từ trên cao xuống đất, nếu bình thường mà nói, từ độ cao đó cũng đủ khiến nàng thương vong huống chi nữ nhân kia, vì sao có thể cứu mình?
Nàng suy nghĩ dần chìm vào chúng đến thất thần không hay, đợi đến khi Tiêu Ảnh Ngọc lúc này quay về gọi nàng, nàng mới cắt đứt được dòng suy nghĩ của bản thân, mới nhìn đến Ảnh Ngọc đã mang điểm tâm cho nàng thưởng thức.
" Em ăn đi, tuy chúng không giống món của nhật cho lắm nhưng em yên tâm toàn bộ chúng đều ăn được.
"
Tiêu ảnh ngọc mang khay thức ăn đến cho nàng, ngượng ngùng nói, trong đầu lại nghĩ- Dù sao mình cũng có học qua 1 chút trên mạng, hẳn không thể không ăn được.
( Tiêu ẢNh Ngọc: Biệt danh Phá Bếp, kĩ năng thành thạo 10/100%, là siêu cấp biết ăn chứ hông làm đc dì ????)
Shirin nhìn khay thức ăn cảm giác buồn cười, cái người này đừng bảo là không biết nấu đi? Dù đất nước nàng không mấy tiên tiến, nhưng có thể dạng thức ăn này ở đất nước chúng ta là phổ biến nhất, trứng cuộn và cơm nắm?.
Nhìn hình thù của chúng, nàng chính xác nhìn ra được người kia thật ra không có kinh nghiệm trong nấu nướng, vì đại khái trứng cuộn của nàng đã thành trứng óp la rồi, còn là hình thù ngộ nghỉnh, còn có cơm nắm, quả nhiên in nguyên xi hình bàn tay của nàng nha.
Dù là như thế Shirin vẫn giữ bình tỉnh không cười lấy 1 lời, tự động ăn hết chỗ thức ăn nàng làm, ăn xong vẫn là câu quen thuộc 'cảm ơn vì bữa ăn' cuả nàng, không những vậy vì muốn kích lệ đôi mắt cún con kia nên nàng phá lệ thêm 2 chữ ' rất ngon ' vào thực đơn của mình.
" Hihi, ngon là tốt rồi, sau này tôi sẽ cố nấu thật nhiều món ngon nữa cho em ăn.
"
Tiêu Ảnh ngọc như nở hoa, cười đến cong thật sâu đôi mắt.
Shirin không trở lời, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán chị ta cũng thật thú vị a.
......
Phía Trịnh gia..
" Chết tiệt!!! Lũ ăn hại! Tại sao chỉ vơí 1 con nhóc! Các người lại canh chừng không xong! Rác rưỡi!! "
" Chủ nhân! Chủ nhân xin ngài tha mạng, bọn tôi đã thay phiên nhau canh chừng cô bé suốt 24/24 khi chủ nhân rời đi.
Nào có thể tin rằng,cô bé kia có thể gan như vậy trèo từng tầng ban công mà xuống.*hực..* a!.
"
" Câm miệng lại cho tôi! tôi cho các anh thời hạn 3 tuần! Bằng mọi cách đem con nhóc đó về đây cho tôi! Nếu không được, vậy từng mạng từng mạng các anh biết làm sao rồi đấy!"
" Chúng tôi biết rồi, đã biết rồi..."
Trịnh Nhật Linh thôi không đánh bọn họ, yêu cầu họ rời đi, đi tìm đường bằng được mang shirin quay về, theo camera an ninh có thể thấy lúc đó nếu không có ả họ tiêu tiếp được cô nhóc mang về, thì có lẻ buổi sáng nàng quay lại đã là hiện trường án mạng đầy mùi máu tanh.
Có lẻ do nàng quá ỷ y cho rằng cô nhóc chỉ là loài người bình thường, nào nghĩ cô nhóc có thể liều cả mạng sống thoát khỏi nàng đây.
...
__________________________________________.