Nói xong, ông ta đi trước dẫn mọi người đến phòng ăn, trong lòng Thời Giản có một dấu hỏi lớn——
Bữa tối mà đối phương chuẩn bị có thể ăn được không?
Quản gia Đường này tuy bề ngoài không khác gì người thường, nhưng Thời Giản không cho rằng ông ta là người bình thường.
Tuy nhiên cô vẫn đi theo ông ta, không đi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, yêu cầu bây giờ là đến phòng ăn.
Phòng ăn được bài trí rất xa hoa, đèn chùm pha lê chiếu sáng bộ đồ ăn bằng bạc lấp lánh, bàn ăn đủ sức chứa hơn hai mươi người, trước mỗi vị trí còn đặt một cành hoa tường vi đỏ thắm.
Không có nhãn cầu, là loại bình thường.
Trong phòng còn vang lên tiếng đàn vi-ô-lông du dương, mọi thứ nhìn qua cực kỳ ấm áp.
Nhưng Thời Giản lại ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng, không biết có phải ảo giác của cô hay không.
Không lâu sau đã chứng minh đó không phải ảo giác.
Thời Giản đi chậm hơn mấy người kia mấy bước, đoàn người đã đến nơi, có người thực sự rất đói, trong hoàn cảnh này cũng bắt đầu thả lỏng, người nọ cẩn thận mở nắp thức ăn, sau đó hét toáng lên rồi vội vàng ném cái nắp ra xa.
"Mẹ kiếp, chuột chết ư?!"
Không chỉ có chuột chết, đống thịt cháy đen kia được xử lý rất sơ sài, Thời Giản còn nhìn thấy cóc nhái, giun đất! đại khái còn có một ít thịt thối, sau khi không còn nắp đậy thì mùi hôi thối xông lên tận trời, lan tỏa khắp không gian.
Thời Giản, "! "
Quản gia Đường nhiệt tình chào mời: "Các vị khách không ăn sao?"
Chắc chắn là không thể ăn rồi, ăn thế nào được!
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, quản gia Đường thấy không ai động đũa thì hơi tiếc nuối dọn từng đĩa đồ ăn đi.
Có phòng ăn làm nền, Thời Giản biết suối nước nóng chắc chắn cũng chẳng ra gì, chỉ là——
Cô cau mày, "! Đây là nước sôi đúng chứ?"
Thời Giản cùng một nhóm người đứng bên cạnh cái gọi là suối nước nóng, nhìn cái hồ bốc hơi nghi ngút, thỉnh thoảng còn sủi bọt, cô cảm thấy phó bản này thực sự không định để mọi người sống tốt.
Ngâm nước sôi là muốn trực tiếp luộc sống người ta à?
!
"Cũng muộn rồi, xin mời các vị khách về phòng nghỉ ngơi, nhắc cho mọi người biết là chủ nhân thích yên tĩnh, sau 12 giờ đêm đừng ra khỏi phòng.
"
Quản gia Đường buông một câu như vậy rồi lại biến mất không thấy đâu.
Thời Giản cảm thấy lời quản gia Đường có ẩn ý, lời nhắc nhở này rất quan trọng, Trương Đống cũng chứng thực điều này, anh ta liên tục nhấn mạnh nhiều lần.
"Nhất định không được ra khỏi phòng sau 12 giờ đêm, ra ngoài có thể xảy ra chuyện không hay.
"
Trở về phòng, bạn cùng phòng là cô nàng thành thị hỏi Thời Giản: "Cô có tắm không? Tôi muốn tắm, nhưng tôi tắm khá lâu, cũng sắp 12 giờ rồi! "
Thời Giản hiểu ý cô ta, là hy vọng Thời Giản tắm nhanh một chút, tốt nhất khỏi tắm cũng được, cô nàng này là kiểu người khá ích kỷ.
Nếu là bình thường, Thời Giản có thể sẽ cãi nhau với cô ta, nhưng hôm nay cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, trong chế độ sinh tồn này cũng lười phí sức với cô nàng.
Vì vậy, cô lắc đầu: "Không tắm, tôi tắm trước rồi, rửa tay là được.
"
Thời Giản đã tắm ở khách sạn rồi, còn mặc luôn áo choàng tắm đến đây, vì vậy trước khi ngủ cô chỉ cần rửa tay là xong.
Nơi này có chỗ tốt là mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, có lẽ cũng là để tránh không ra khỏi phòng sau 12 giờ, nếu không lỡ sau 12 giờ có ai buồn tiểu thì cũng không hay lắm.