Cơ hội vừa nói liền tới rồi, vào hôm thứ bảy sau khi ăn tối với Lục Thời Minh, Hạ Hoài lấy tiền thưởng công việc lần đầu nhận được dùng đi mua rượu ngoại.
"Uống một chút không, anh Lục?" Hạ Hoài quơ quơ bình rượu.
Lục Thời Minh mắt nhìn chai rượu chằm chằm, do dự rồi cũng gật đầu: "Tôi đi lấy ly."
Hai người cùng ngồi trên sô pha, Hạ Hoài rót cho anh một ly muốn tràn cả ra ngoài, đưa cho Lục Thời Minh, "Của anh."
Lục Thời Minh nhìn ly rượu đầy ắp, ánh mắt thâm trầm, "Sao hôm nay lại có nhã hứng uống rượu? Ngày đặc biệt gì sao?"
Hạ Hoài hàm hồ nói: "Cũng không phải...Lần đầu nhận được tiền thưởng ở công ty, nghĩ muốn ăn mừng một chút."
Lục Thời Minh bất động thanh sắc nhìn cậu: "Vậy à?"
Hạ Hoài chột dạ sờ mũi: "...ừ!."
Hạ Hoài nhìn thấy liền biết anh muốn cụng ly với cậu, vội vàng giơ ly của mình lên, hai vành thủy tinh chạm vào nhau vang lên âm hưởng thanh thúy.
Lục Thời Minh cười nhẹ, "Sao tôi cảm giác cậu có chút khẩn trương."
Hạ Hoài trong bụng có dao liền chột dạ, nghe anh nói như vậy, che che giấu giấu mà uống một hớp lớn, "Không...đâu có..."
"Uống từ từ thôi, rượu này dễ say." Lục Thời Minh nhíu mày.
Hạ Hoài cười khan, "Không sao, tôi thường xuyên cùng sếp đi xã giao, uống chừng này cũng chẳng say được."
"Rượu và bia không giống nhau, độ nặng hơn rất nhiều, về sau cậu cũng uống ít lại." Lục Thời Minh không tán đồng mà lắc đầu.
Nếu mà uống ít thì làm sao say quắc nói ra lời trong lòng được chứ!
"Đừng lo quá, hẳn sẽ không sao đâu." Vừa nói cậu lại vừa giơ ly lên cùng anh chạm ly.
Lục Thời Minh nhìn bộ dạng cố chấp của cậu, chỉ có thể tiếp tục cùng cậu uống.
Thực tế là, tuy miệng nói sẽ không say, thế nhưng Hạ Hoài uống xong một ly đã bắt đầu có điểm choáng váng, hướng Lục Thời Minh đối diện nhích lại gần, "Lục tiên sinh...Anh như thế nào lúc ẩn lúc hiện, làm tôi muốn váng đầu hoa mắt."
Lục Thời Minh nhìn Hạ Hoài dùng cái ánh mắt mê mang kia nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, "Đó là do cậu say rồi, Hạ Hoài."
"Không...không có..."Hạ Hoài lắc đầu, cả người chao đảo, cầm ly lên muốn rót rượu.
Lục Thời Minh vội vàng duỗi tay đem cái ly của cậu cầm đi, "Đừng uống nữa, lại càng say hơn đấy."
Hạ Hoài: "Không được, tôi chính là muốn say mèm mới thôi."
Lục Thời Minh ánh mắt dừng trên mặt cậu, hai má bởi vì cồn mà phiếm hồng, nghe thấy vậy hỏi: "Tại sao lại muốn say?"
Hạ Hoài "hắc hắc" hai tiếng, trực tiếp nhào vào lồng ngực Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh thân thể cứng đờ, nhưng vẫn theo bản năng đỡ lấy eo cậu.
Hạ Hoài dựa vào ngực anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh: "Anh thích kiểu người như thế nào?"
Lục Thời Minh hô hấp cứng lại, nhìn chằm chằm đôi mắt trong như ngọc kia, chậm rãi mở miệng, "Tóc ngắn, mặt tròn, lớn lên nhìn đáng yêu xinh đẹp, tính tình rất tốt, làm việc cũng chăm chỉ nỗ lực."
Tại vì uống say, Hạ Hoài phản ứng hơi chậm, nghĩ nghĩ một hồi mới nói: "Kia...vậy là anh có người trong mộng rồi đúng không?"
Lục Thời Minh "ừ" một tiếng, "Đã thích từ lâu."
Lại là bạch nguyệt quang!
Hạ Hoài trong lòng tư vị chua xót khó có thể nói nên lời, rượu vào lời ra, theo bản năng nói: "Vậy tôi tính là cái gì chứ?"
Biểu tình Hạ Hoài ủy khuất, "Đối xử với tôi tốt như vậy...đem tim tôi làm loạn một hồi..."Vừa nói vừa đẩy anh ra, đứng lên muốn hướng về phòng chạy trốn.
Nhưng cậu rõ ràng là đã tự đánh giá quá cao tửu lượng của bản thân, cả người lung lay, khó khăn lắm mới chạy đến gần cửa phòng Lục Thời Minh, bất giác nắm lấy tay vịn cửa phòng anh đẩy một phát.
Hạ Hoài còn chưa kịp nhìn rõ, liền thấy Lục Thời Minh chạy tới, kéo lấy cậu, giọng hơi hung hăng quát, "Đừng nhìn..."
Bản thân cậu uống rượu vào đầu óc liền mơ mơ hồ hồ, vài phần tính khí trẻ con bên trong nổi dậy, vừa biết Lục Thời Minh đã có người thích, hiện tại còn thái độ với cậu như vậy.
Hạ Hoài càng tủi thân, "Không xem thì không xem, anh giận dữ cái gì."
Lục Thời Minh thở dài, "Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Hạ Hoài ném tay anh ra, "Chính là cố ý, tôi ghét anh nhất!" Cũng không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng một mạch về phòng.
43.
Hạ Hoài tới khi tỉnh dậy cảm thấy đầu đau muốn chết, chậm rãi mở to mắt, phát hiện chính mình đêm qua trực tiếp lăn quay ở mép giường mà ngủ, may mắn trong phòng có hệ thống sưởi, không bị cảm lạnh.
Nhưng mà tại sao lại nằm ngủ dưới đất.
Hạ Hoài ngớ người một hồi lâu, kí ức cũng từ từ ùa về, cậu đột nhiên vỗ vỗ đầu, sao lại có thể ngu xuẩn như vậy!!!
Hẳn là Lục Thời Minh uống say mới đúng, vì cái gì biến thành cậu tự chuốc say bản thân!
Vốn dĩ muốn thử anh, kết quả tự mình hại mình, còn đem toàn bộ lời trong lòng nói hết ra, đây là mấy thứ có thể nói với anh ấy sao?
Nghĩ tới bộ dạng tối hôm qua của cậu, như thế thì làm sao còn mặt mũi mà nhìn anh!!
Biết vậy đã chẳng làm, rách việc!
Hơn nữa anh ấy còn đã có người yêu thích, bản thân tự mình đa tình nghĩ cũng thật buồn cười, còn băn khoăn anh có phải có ý tứ với cậu hay không, trong đầu trải ra cả đống phim ảo tưởng.
Cậu thật quá biến thái, còn hiểu nhầm người ta.
Haiz, yêu thầm lại lần nữa thất bại, thật sự rất đau lòng.
44.
Hạ Hoài giấu sự xấu hổ và áy náy bắt đầu trốn tránh Lục Thời Minh, buổi tối đều là chờ anh nghỉ ngơi mới lén lút về nhà, mỗi ngày như đánh du kích mà trốn đông trốn tây, không cho cơ hội chạm mặt anh.
Hạ Hoài hiện tại muốn tận lực cùng Lục Thời Minh phân rõ ranh giới, khôi phục quan hệ trước kia, cho nên đây là biện pháp tốt nhất.
45.
Một lần rón rén như ăn trộm trở về nhà, Hạ Hoài tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy Lục Thời Minh ngồi ở trên sô pha, phòng khách chỉ bật đèn sàn nên xung quanh vẫn khá u ám.
Hạ Hoài thiếu chút nữa bị anh hù chết khiếp, "Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao...ha ha..."
Lục Thời Minh con người âm trầm gắt gao nhìn cậu, "Tôi...đang đợi cậu."
Hạ Hoài bật đèn lên mới thấy rõ trên bàn trà thả đầy vỏ chai rượu, tựa hồ đều là một mình anh uống, như vậy rốt cuộc đã uống bao nhiêu đây,
Hạ Hoài nuốt nước miếng: "À...đang đợi tôi...là có chuyện gì sao?"
Lục Thời Minh đứng lên đi đến trước mặt cậu.
Hạ Hoài bị bóng đen của anh bao phủ, trên người Lục Thời Minh truyền đến toàn là mùi rượu, sắc mắc cũng đỏ đỏ hồng hồng, đáy mắt không còn minh mẫn.
Hạ Hoài nhìn thần sắc của anh bất đồng với bộ dạng ban ngày, phỏng chừng say quắc cần câu rồi.
Quả nhiên, Lục Thời Minh duỗi tay về phía cậu, Hạ Hoài làm bộ lơ đãng quay đi, tránh khỏi móng vuốt của anh, nhìn gương mặt đẹp trai mơ màng đó, khàn giọng nói: "Trễ thế này rồi...!anh nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn đi làm."
Lục Thời Minh khựng lại, "Cậu...cậu chán ghét tôi sao?"
"Không có...không có..."
Lục Thời Minh nhẹ nhàng thở ra, "Chỉ là tôi rất thích cậu."
Hạ Hoài cho rằng chính mình nghe nhầm, "Anh có phải uống say nên nhận lầm người rồi không, chẳng phải anh có bạch nguyệt quang rồi à?"
Lục Thời Minh gật đầu, "Đúng vậy, có để ý một người."
Anh đưa tay sờ sờ tóc Hạ Hoài, chạm lên mặt, "Tóc ngắn, mặt tròn, lớn lên nhìn khả ái, tính tình tốt, chăm chỉ nỗ lực làm việc."
Hạ Hoài mở to hai mắt: "Anh là nói tôi à?"
Lục Thời Minh trở nên ngượng ngùng, khóe miệng câu lên, chậm rãi gật đầu.
Hạ Hoài nhìn cái biểu tình thẹn thùng của anh, đều muốn sang chấn rồi, bình thường toàn là một bộ dáng lạnh lủng khốc suất thẳng nam tinh anh, mắc cái gì mặt đỏ má hồng hây hây, nhìn cậu cười dịu dàng như nước chảy xuân về.
Hạ Hoài mặt dại ra, ngơ ngác nhìn anh.
Lục Thời Minh thấy cậu không nói lời nào, cúi lưng nắm lấy tay Hạ Hòa đặt lên ngực mình, "Còn có, ở đây đều là cậu, đừng không để ý tới tôi có được không."
Lục Thời Minh chỉ còn lại gương mặt thâm tình, nhìn cậu vô cungf trìu mến.
Hạ Hoài mặt đỏ tai nóng, đầu óc như vừa bị điện giật, cả người đều tê tê dại dại, đặc biệt cái tay bị anh nắm lấy kia có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim mãnh liệt của anh.
Hai người dần sát lại, cậu bị giá trị nhan sắc của anh tấn công, có chút không chịu được nuốt nước miếng, tới giờ vẫn chưa dám tin đây là sự thật, "Anh...anh thật sự có tình cảm với tôi sao? Hay là uống quá nhiều, bị điên rồi...a..."
Lời chưa dứt đã bị anh ôm chặt, trao cho cậu cái hôn ấm áp, Hạ Hoài không thở được, dùng sức đẩy ngực anh ra, "Chờ...!từ từ...có phải là nhanh quá hay không...còn có anh say thật hay là giả vờ vậy!"
Miệng đều bị Lục Thời Minh cắn đến tê rần, sao mà hôn bạo lực như vậy chứ!
Lục Thời Minh cứng đờ trong chốc lát, thực mau chóng mặt không đổi sắc mà nói: "Vẫn còn say."
Hạ Hoài: "...."
Giây tiếp theo, Hạ Hoài cười trừ, "Nếu say thật, vậy thì trở về phòng ngủ cho tôi."
Lục Thời Minh giữ chặt tay cậu không chịu buông ra, "Cậu còn chưa trả lời tôi."
Hạ Hoài gãi gãi mặt, "Nếu tôi nói không thích anh?"
Lục Thời Minh căng thẳng, "Tôi không tin."
Hạ Hoài: "......."
Hạ Hoài nhỏ giọng ừ một tiếng, ánh mắt hơi mơ hồ, "....thì giống như anh vậy."
"Cái gì giống nhau?" Lục Thời Minh cố chấp hỏi cậu.
Hạ Hoài không biết lấy can đảm ở đâu, lớn tiếng nói: "Là cái tình cảm này của tôi giống với anh, đã sớm thích anh!!"
Lục Thời Minh hài lòng tươi cười, đôi mi đen dài như cánh bướm hơi run rẩy, nhìn cậu không rời: "Tôi cũng vậy."
Một hồi càn quấy tỏ tình, hai người cứ ngồi bên nhau, trong không khí tràn đầy tư vị ngọt ngào của tình yêu..