Các Người Vì Cái Gì Đều Yêu Thầm Tôi


Không nghĩ tới lúc lên xe xảy ra chút vấn đề, bởi vì Lâm Yến là đi cùng tài xế đến, cho nên ba người nếu không muốn chen chúc thì phải có một người ngồi ở ghế lái phụ, vốn đây là chuyện rất đơn giản, nhưng hết lần này tới lần khác có hai người đều không muốn mình ngồi phía trước.
"Em và anh Dật Nhiên ngồi phía sau đi." Nguyễn Ninh nói với Tô Dật Nhiên.
Tô Dật Nhiên còn chưa mở miệng, Lâm Yến đã liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Không được, em là con gái, vẫn nên để tôi và Nhiên Nhiên ngồi phía sau."
Nguyễn Ninh cắn môi nói với Tô Dật Nhiên: "Anh Dật Nhiên, em muốn ngồi cùng anh."
Lâm Yến giống như cười lạnh một tiếng, "Không biết xấu hổ."
Nguyễn Ninh thẹn quá hóa giận giậm chân một cái, không biết người đàn ông này vì cái gì cứ vô cớ nhắm vào cô, cô nhìn về phía Tô Dật Nhiên, oán trách nói: "Dật Nhiên ca ca anh nhìn anh ta xem."
Lâm Yến cũng nhìn về phía Tô Dật Nhiên.
Tô Dật Nhiên nhìn hai người trước mắt chỉ cảm thấy khó hiểu, Lâm Yến bình thường rất dễ mến, sao nhìn thấy Nguyễn Ninh trở nên hung ác như vậy.
"Em sẽ ngồi ở ghế lái phụ, hai người ngồi phía sau đi."
Lâm Yến:..........
Nguyễn Ninh:..........
Thấy bọn họ còn muốn nói thêm gì đó, Tô Dật Nhiên vội vàng nói: "Được rồi, vậy đi, lên xe thôi."
Hai người đành phải lên xe ngồi ở ghế sau, Lâm Yến còn cau mày chán ghét nhìn cô một cái, lại dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nguyễn Ninh:......Cô còn chưa thèm ghét bỏ anh ta đâu!
Người tài xế ngồi bên cạnh Tô Nhiên cảm thấy như bị kim châm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Trên xe, Tô Dật Nhiên hỏi hai người phía sau: "Hai người muốn đi đâu?"
Lâm Yến là người đầu tiên lên tiếng: "Đều nghe theo em."
Nguyễn Ninh ngồi bên cạnh tức giận nghĩ: Đồ nịnh bợ!
Tô Dật Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng ta đi ăn trước đi, em nhớ gần đây có một nhà hàng cũng không tệ lắm." thấy hai người đều không có ý kiến, liền bảo tài xế lái xe đến đó.
Sau khi đến nhà hàng, chuyện tương tự lại xảy ra.
"Anh Dật Nhiên, em ngồi cạnh anh nhé." Nguyễn Ninh kéo ghế bên cạnh ra, thẹn thùng nói.
Lâm Yến ở một bên lạnh lùng nói: "Đừng ngồi cùng cô ta, cẩn thận bị cô ta chiếm tiện nghi."
Nguyễn Ninh nghe vậy lập tức tức giận chỉ vào anh: "Anh...!"
Tô Dật Nhiên bất đắc dĩ mở miệng: "Còn ầm ĩ thì hai người lại ngồi cùng nhau đi."
Hai người lập tức đều im miệng lại.
Cuối cùng ba người mỗi người một bên, bởi vì là bàn tròn nên không ai ngồi cạnh ai...
Lúc gọi món, Tô Dật Nhiên tuân theo nguyên tắc ưu tiên con gái, đưa thực đơn cho Nguyễn Ninh trước.
Nguyễn Ninh nhận lấy thực đơn, có chút đắc ý nhìn về phía Lâm Yến.
Lâm Yến chỉ lãnh đạm liếc cô một cái, liền dời ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Tô Dật Nhiên.
Điều này khiến Nguyễn Ninh có chút khó chịu, nhưng cô nhìn Tô Dật Nhiên, đành phải thu tâm tư tiếp tục xem thực đơn.
Sau khi Nguyễn Ninh gọi món xong, Tô Dật Nhiên liền lịch sự bảo Lâm Yến gọi món trước.
Lâm Yến không nhận thực đơn, chỉ nói với Tô Dật Nhiên: "Em gọi đi, em gọi gì tôi sẽ ăn món đó."
Tô Dật Nhiên cười nói: "Nếu em gọi anh không thích thì phải làm sao?"
"Em gọi gì anh cũng thích."
Tô Dật Nhiên nghe vậy giật mình, nhớ tới lúc trước cùng Lâm Yến ăn cơm, quả thật cậu gọi đối phương đều rất thích, cũng không từ chối nữa.
Nguyễn Ninh nghe hai người nói chuyện lại âm thầm nghiến răng, trừng mắt nhìn Lâm Yến, người này sao lại giả bộ giỏi như vậy! Nhưng lần này Lâm Yến thậm chí còn không nhìn cô.
Sau khi ăn xong, Tô Dật Nhiên đi vào phòng vệ sinh.
Chờ Tô Dật Nhiên vừa đi, Nguyễn Ninh liền nhịn không được mở miệng chất vấn: "Anh tên Lâm Yến đúng không, tôi và anh có thù oán sao? Lần đầu tiên gặp mặt anh đã cứ như vậy nhắm vào tôi."
Lâm Yến ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.
Nguyễn Ninh thấy vậy, cả giận nói: "Con người anh không biết lịch sự sao, anh...."
Trong đầu cô chợt lóe lên một tia linh cảm, giống như chợt nhận ra: "Tôi biết rồi! Anh cũng thích anh Dật Nhiên phải không?" Tuy là một câu nghi vấn nhưng ngữ điệu lại rất chắc chắn.
Lâm Yến nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mặt lạnh như băng.
Nguyễn Ninh bị phản ứng của anh dọa sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm, tiếp tục nói: "Bị...!bị tôi nói trúng rồi phải không? Tôi khuyên anh không nên si tâm vọng tưởng, anh Dật Nhiên không thích đàn ông, anh ấy không có khả năng thích anh, nếu để anh ấy biết, nhất định sẽ cảm thấy anh rất ghê tởm, anh vẫn nên tránh xa anh ấy càng sớm càng tốt đi..."
Nói xong lời cuối cùng giọng Nguyễn Ninh càng nhỏ dần, bởi vì ánh mắt của người trước mặt càng ngày càng đáng sợ, thậm chí khiến cô cảm thấy đối phương có thể sẽ giết mình, sau đó cô cảm thấy có chút sợ hãi, trầm mặc không nói nữa.
Lâm Yến nhìn người phụ nữ không biết xấu hổ quấy rầy Tô Dật Nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm một mảnh tràn đầy lạnh lùng u ám, làm cho người ta như rơi xuống hầm băng.
Trong lòng Lâm Yến biết rằng những gì người phụ nữ này nói là đúng, nếu Tô Dật Nhiên biết về điều đó, cậu nhất định sẽ thấy anh rất ghê tởm.
Anh không thể để cho Tô Dật Nhiên biết, cũng không thể để cho người khác cướp cậu đi.
Cho nên, chỉ cần người phụ nữ này không nói, Nhiên Nhiên sẽ không biết...
Đang lúc Nguyễn Ninh cảm thấy đối phương không nhịn được động thủ, Tô Dật Nhiên đã quay lại.
Tô Dật Nhiên nhìn bầu không khí hoàn toàn không đúng này, nghi hoặc mở miệng: "Hai người làm sao vậy?"
Sẽ không phải lúc cậu đi toilet hai người lại cãi nhau đấy chứ.
Tô Dật Nhiên nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Nguyễn Ninh, thở dài nói với Lâm Yến: "Học trưởng, anh nhường em ấy một chút, đừng cãi nhau với em ấy."
Lúc cậu đi tới, Lâm Yến cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nghe thấy lời nói của Tô Dật Nhiên, anh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt có chút thâm trầm, một lúc sau mới trầm giọng đáp: "Ừm."
Tô Dật Nhiên tưởng anh đang tức giận, liền cúi người thì thầm vào tai anh: "Em ấy là con gái của bạn thân mẹ em, lỡ để em ấy bị ủy khuất, về nhà mẹ sẽ mắng em mất, nể mặt em, đừng giận, được không?"
Khi cậu đến gần Lâm Yến có chút khẩn trương, cho rằng Tô Dật Nhiên có phải phát hiện ra điều gì đó, trong lòng kích động nghĩ một hồi phải giải thích như thế nào mới có thể khiến Tô Dật Nhiên không chán ghét anh, không ngờ đối phương lại bên tai nói với anh những lời này.
Trong lúc nói hơi thở ấm áp phả vào tai anh, khiến Lâm Yến cảm giác có chút không chân thật.
Nhiên Nhiên đây là đang....dỗ mình?
Lâm Yến có chút sững sờ quay đầu nhìn về phía cậu, thấy ánh mắt đối phương có chút chờ mong chờ mình trả lời.
Tô Dật Nhiên thấy Lâm Yến không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh, lại hỏi lần nữa: "Sao vậy? Anh vẫn còn giận à?"
Lâm Yến lấy lại tinh thần, nhanh chóng trở lời: "Không, anh không giận."
"Vậy từ giờ học trưởng sẽ không so đo với em ấy nữa, được không?"
Lâm Yến lần này trả lời rất nhanh: "Ừm.

Xin lỗi, lúc trước là anh không đúng." Là lỗi của anh khi làm Tô Dật Nhiên buồn.
Tô Dật Nhiên hài lòng cười, cuối cùng cũng quải quyết xong vấn đề của hai người, đứng thẳng người nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nguyễn Ninh không biết Tô Dật Nhiên vừa nói gì với Lâm Yến ở nhà hàng, đối phương hiện tại hoàn toàn không nhắm vào cô nữa.

Bất quá cô cũng không dám vội vàng chọc giận anh nữa, bộ dáng Lâm Yến lúc trước làm cho cô bây giờ ngẫm lại còn có chút sợ hãi.
Bọn họ vốn định đi chợ đêm, nhưng trên đường Nguyễn Ninh nghe điện thoại nói trong nhà có chút việc, dì Vương bảo cô về ngay.
"Vậy em về trước đi, có cần bọn anh đưa em về không?" Bây giờ trời đã tối, Tô Dật Nhiên cảm thấy con gái về một mình không an toàn lắm.

Nguyễn Ninh vừa định đồng ý, liền thoáng thấy Lâm Yến đứng sau lưng Tô Dật Nhiên mặt không chút biểu cảm nhìn cô.
Cô có chút bối rối nhìn đi chỗ khác, nói với Tô Dật Nhiên: "Không cần đâu anh Dật Nhiên, em đón xe về là được rồi."
Tô Dật Nhiên nghe cô cự tuyệt cũng không cố chấp nữa, cùng cô đợi taxi ở ven đường.
Sau khi xe đến, Nguyễn Ninh có chút lưu luyến tạm biệt anh: "Tạm biệt anh Dật Nhiên."
Tô Dật Nhiên: "Ừm, tạm biệt."
Nhìn đối phương rời đi, Tô Dật Nhiên nói với Lâm Yến: "Chúng ta cũng đi thôi."
Sau khi hai người lên xe, Tô Dật Nhiên hỏi người bên cạnh: "Anh còn muốn đi chợ đêm không?"
Lâm Yến có chút do dự: "Anh...!muốn đi, em thì sao? Nếu em không muốn đi thì không đi."
Anh đương nhiên muốn tiếp tục ở cùng với Tô Dật Nhiên, nhưng anh lại sợ Tô Dật Nhiên sẽ cảm thấy sốt ruột.
Tô Dật Nhiên thản nhiên nói: "Em cũng thế, anh muốn đi thì chúng ta đi thôi."
Lâm Yến thở phào nhẹ nhõm, yêu cầu tài xế lái xe đi.

- ----------------------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui