Các Phu Quân Của Ta

Chương 31: Giấy Miên Hạ

Hoàng cung Sở kinh, Ngự thư phòng.

Hoàng đế Thiên Sở Quốc Tiêu Nguyên Khải đứng trước án thư, trên mặt bàn bày ra một tờ giấy trắng bóng loáng, Tiêu Nguyên Khải nhấc bút lông viết xuống vài chữ như rồng bay phượng múa.

—— phúc hữu thi thư khí tự hoa*.

(*腹有诗书气自华 - có thể hiểu là trong lòng có thơ văn tất mặt mũi sáng sủa)

Nhị hoàng tử Tiêu Hữu Đường ở một bên cười hỏi: "Phụ hoàng đây là đang nói Liễu Miên Hạ người hiến giấy sao?"

Tiêu Nguyên Khải buông bút, vuốt râu, duỗi tay từ cầm một khối bánh ngọt trên bàn bỏ vào trong miệng.

"Không tồi," Tiêu Nguyên Khải vừa lòng gật gật đầu, "Liễu Miên Hạ này quả nhiên là một diệu nhân, không nghĩ tới tiểu huyện thành Dương Liễu Thành kia cũng có song nhi ưu tú như vậy."

"Tuy chưa gặp qua trực tiếp, chẳng qua theo lời Hữu Hằng nói, Liễu Miên Hạ quả là một nhân vật hiểu biết nhiều."

Tiêu Hữu Hằng trả lời: "Nhi thần cũng chưa gặp qua Liễu Miên Hạ, chẳng qua nghe Lệ Duệ trong thư nhắc tới, khen Liễu Miên Hạ lên trời xuống đất..."

Tiêu Nguyên Khải không tỏ ý kiến mà hừ cười một tiếng, ánh mắt dừng ở tờ giấy trắng trên bàn.

"Giấy này, thật ra là thứ tốt."

Lại hỏi: "Ngươi nói y là phu nhân của Lệ Duệ?"

Tiêu Hữu Hằng vội nói: "Đúng vậy. Phụ hoàng..."

Tiêu Nguyên Khải xua xua tay, "Trẫm biết con đang nghĩ cái gì, còn không phải là chuyện năm đó của Lệ gia sao? Con nghĩ trẫm là người không rộng lượng vậy sao? Sự tình năm đó không liên quan đến tiểu bối, điểm này trẫm vẫn phân rõ. Con yên tâm, trẫm sẽ không lại làm hai huynh đệ Lệ gia khó xử."

"Nghe nói Lệ Duệ làm ở chủ bộ? Nếu thật nguyện ý giúp trẫm làm việc thì quả thật là hạt giống không tồi."

Tiêu Hữu Đường tiến lên một bước cung kính nói: "Phụ hoàng, Lệ Duệ đối với người một tấm lòng thành, tuyệt không có ý nghĩ nào khác."

Tiêu Nguyên Khải gật đầu, gọi người tới, phân phó nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Liễu Miên Hạ có công hiến giấy, ban đại phu tước, tiền thưởng một trăm lượng..."


Mặt khác còn ban thưởng một ít vải vóc khí cụ linh tinh, đây là thưởng cho Liễu Miên Hạ hiến mười mấy cách trồng rau cùng giá đỗ.

Thiên Sở Quốc mặc kệ là nam nhân hay là song nhi đều được đối xử bình đẳng, ai cũng có thể được ban tặng tước quan.

Lộ trình từ Sở kinh tới Dương Liễu Thành phải mất nhiều ngày, đạo thánh chỉ này từ lúc được sứ giả từ trong cung truyền đến Dương Liễu Thành đã là nửa tháng sau.

Nửa tháng này, cũng đủ để Lệ Duệ làm cho "Bệnh viện" ra dáng ra hình.

Thế là nhóm người đến từ kinh thành này nhìn thấy tòa "Bệnh viện" mới mẻ độc đáo này.

Bụng Liễu Miên Hạ đã hơi hơi phồng lên, trời ngày càng nóng, áo mỏng của hè cũng không che được bụng nhỏ của y, nhưng cũng không khó nhìn lắm, ngũ quan y ngược lại so với lúc trước càng thêm mặn mà.

Vốn mấy nam nhân trong nhà đều không cho phép Liễu Miên Hạ ra cửa, muốn y ở nhà an tâm dưỡng thai. Rốt cuộc suýt chút nữa sinh non nên các nam nhân đều lo lắng vô cùng, sợ Liễu Miên Hạ sẽ va chạm té ngã đâu đó.

Nhưng Liễu Miên Hạ thật sự là nhịn không được.

Dương đại phu cũng đã nói thân thể y đã rất tốt, con trong bụng thực khỏe mạnh, ngày thường ra ngoài một chút cũng không có vấn đề.

Liễu Miên Hạ năn nỉ Lệ Duệ đã lâu, còn phải dùng cả mỹ nhân kế, lúc này mới thuyết phục Lệ Duệ cho y ra ngoài.

Thứ y muốn nhìn nhất chính là bệnh viên, bởi vì sợ Liễu Miên Hạ nhiễm khí bệnh nên Lệ Duệ chỉ đồng ý để cho y đứng xa xa xem một chút, không cho phép y đi vào trong bệnh viện.

Tòa bệnh viện này được Trương huyện lệnh hỗ trợ, từ thuốc thô hay đã được bào chế, mà nhận chức viện trưởng đầu tiên chính là Lý đại phu.

Liễu Miên Hạ ngồi trong lòng Lệ Kiêu, ở một quán trà cách bệnh viện không xa nhìn vào.

Bệnh viện mở bên cạnh tiệm thuốc Tế Sinh, quy mô cũng không lớn, chỉ có 1 sân 2 gian mà thôi, nhưng những công năng cơ bản đều có.

Sương phòng phía trước được sửa thành phòng khám bệnh, tất cả phòng ở hậu viện đều dùng để làm phòng bệnh, nhưng bởi vì điều kiện có hạn, phòng bệnh cũng không phân chia quá nhiều loại, người bệnh đều cho ở cùng một chỗ.

Mặc dù như vậy, nhưng có hộ sĩ chăm sóc nên nhóm người bệnh cũng không để ý.

Mà lúc sứ giả tới từ kinh thành để truyền chỉ tìm thấy bệnh viện, nhìn các bệnh nhân đến nằm viện, thực sự là giật mình một phen.

Xem hán tử nằm trên giường kia, chân cũng đã bị chặt đứt mà còn cười vui vẻ như thế, hoàn toàn không thèm để ý vết thương ở chân.


Lại nhìn đứa trẻ ho khan đến mặt cũng đỏ lên mà người nhà đến chiếu cố nó cũng không có mặt ủ mày ê.

Còn có ông lão nằm trên giường không thể động đậy kia, không biết bị bệnh gì nhưng trên mặt lại không có chút tuyệt vọng, tuy rằng lúc nói chuyện có chút quá sức, nhưng cả người thoạt nhìn đều rất có tinh thần.

Trong phòng sáng sủa, khăn trải giường trắng tuyết, nhóm tiểu ca ra ra vào vào phát thuốc cho bệnh nhân đều tràn đầy năng lượng, hơn nữa mặt cũng đang mỉm cười, ngữ khí thân thiết, chỉ cần nghe bọn họ nói chuyện thôi thì tâm tình cũng tốt hơn vài phần.

Lưu Điển công công phụ trách đưa thánh chỉ cùng các hộ vệ đi cùng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Phải biết rằng, trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua người bệnh, trong nhóm hộ vệ thậm chí có người từng ra trận đánh giặc.

Trong trí nhớ bọn họ, nhóm thương binh trên chiến trường mỗi khi được nâng về quân doanh, thì trong thương doanh đều là tiếng khóc tiếng la gào thét, còn có mùi thịt bị cháy cùng máu tươi tanh nồng.

Cảnh tượng kia có thể so với địa ngục nhân gian.

Không nói đến thảm cảnh này, liền nói trẻ con lúc bị bệnh cũng không ai có thể bình tĩnh như thế, hơn nữa đứa trẻ kia như sắp ho ra cả nội tạng, nếu đặt ở ngày thường, người trong nhà đã sớm khóc tê tâm liệt phế.

Còn có ông lão kia, bị bệnh không thể động đậy, người nhà nói không chừng còn phải chuẩn bị hậu sự.

Phòng khám bệnh, thầy thuốc sau khi xem bệnh sẽ sử dụng giấy để viết phương thuốc, tiết kiệm thời gian so với việc khắc thẻ tre nhiều.

Nhận phương thuốc xong, người bệnh nhẹ cầm phương thuốc tới phòng thuốc để lấy rồi về nhà tự sắc thuốc là được.

Nếu có người cần nằm viện thì tự nhiên sẽ có dược đồng dẫn người bệnh đi làm thủ tục.

Ít nhất một phần ba số bệnh nhân có thể được y sĩ chẩn đoán và điều trị trong một ngày.

Lưu Điển cũng bộc lộ thân phận, hắn muốn tham quan bệnh viện, Lý viện trưởng cũng không dám ngăn trở, lại còn có tự mình dẫn đi, đem các loại công năng của bệnh viện nói rõ ràng chi tiết.

Lưu Điển thực nhạy bén mà ý thức được hình thức bệnh viện này cực kỳ thích hợp để mở rộng ra, đây tuyệt đối là chuyện tốt có lợi cho dân.

"Lý viện trưởng, các ngươi làm bệnh viện này thực không tồi, đến lúc trở về kinh thành, bản quan tất nhiên sẽ hướng Hoàng Thượng bẩm báo việc này."

Lý viện trưởng vội chắp tay nói: "Đây đều là chuyện hạ quan nên làm! Chỉ cần có thể cứu càng nhiều người, hạ quan sẽ không phụ Thánh Thượng gửi gắm!"


Lưu Điển hơi hơi gật đầu, "Không phải nói Liễu lang quân ở đây sao? Sao không thấy người?"

Một người hộ vệ vội nói: "Đến rồi..."

Lý viện trưởng nói tiếp lời: "Liễu lang quân có thai, không dám để y tiến vào, y hẳn là đang ở bên ngoài."

Lưu Điển: "Cũng đúng, mau đi tìm Liễu lang quân, cho người chuẩn bị hương án."

Nghênh đón thánh chỉ đương nhiên phải an bài hương án, long trọng hơn còn phải tắm gội huân hương cho sạch sẽ.

Rất nhanh hộ vệ đã tìm ra Liễu Miên Hạ trong quán tra, hộ vệ đưa Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu tới Tế Sinh.

Lưu Điển đánh giá Liễu Miên Hạ một phen, âm thầm ở trong lòng gật gật đầu, quả nhiên tuấn tú lịch sự.

Hàn huyên một chốc, đợi Lệ Duệ còn có A Từ tất cả đều chạy tới, Lưu Điển lúc này mới lấy ra thánh chỉ.

Trong lúc nhất thời đưa tới vô số người trên đường vây xem, mọi người nghị luận sôi nổi.

"Ai nha, kia không phải là tức phụ hai huynh đệ Lệ gia sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ! Không biết ban thưởng cái gì!"

"Ta lớn như thế này rồi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tiếp nhận thánh chỉ!"

"Phi, ngươi còn muốn gặp vài lần? Dương Liễu Thành mấy năm qua cũng không có mấy người nhận được thánh chỉ! Ngươi có thể thấy một lần đều là tổ tiên tích phúc!"

"Hoàng Thượng thưởng y quan tước!"

"Là nhà y làm được 'giấy', Hoàng Thượng còn ban danh, kêu 'giấy Miên Hạ'."

" 'Giấy' là cái gì? Có thể ăn sao?"

"Đồ nhà quê, đó là dùng để viết chữ! Người đọc sách mới có thể dùng, ngươi lại không biết chữ, hỏi cũng vô dụng!"

"Nghe nói Liễu tiểu lang quân mới chỉ có hai người phu quân, còn dư ba vị trí..."

"Sao, ngươi muốn cưới Liễu lang quân sao? Cũng không nhìn lại diện mạo chính mình, ngươi so được với mấy nam nhân bên người Liễu lang quân sao?"

"Ai ai, ta không có nghĩ như vậy, đây không phải chỉ cảm thán một chút thôi sao, cũng không biết dư lại ba vị trí kia, ai có thể có vận khí ngồi vào..."

"Hai phu quân nhà y đều lớn lên anh tuấn như vậy, ánh mắt khẳng định cũng đã được nuôi cao, người bình thường phỏng chừng cũng chướng mắt, chúng ta nghĩ cũng đừng nghĩ..."


...

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Liễu Miên Hạ quỳ xuống đất tiếp chỉ.

Lưu Điển tiến lên nâng Liễu Miên Hạ đứng dậy.

Theo lý thuyết Lưu Điển không cần đối với Liễu Miên Hạ khách khí như thế, nhưng Lưu Điển là người tinh mắt, hắn sớm nhìn ra Nhị hoàng tử Tiêu Hữu Đường coi trọng Liễu Miên Hạ cùng hai huynh đệ Lệ gia, hơn nữa Hoàng Thượng rất thích "giấy Miên Hạ", còn có những món ăn Liễu Miên Hạ dâng lên đều được Hoàng Thượng yêu thích, bọn họ sao lại không thích ăn đâu?

Đại công tử Lệ gia vốn cũng là Hầu gia, lại có quan hệ tốt với Tam hoàng tử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định sau này sẽ thăng chức rất nhanh, Lưu Điển đương nhiên sẽ mượn cơ hội này kéo tốt quan hệ.

Liễu Miên Hạ cười nói: "Đa tạ công công, công công đi đường vất vả, đêm nay trong phủ mở tiệc, công công nếu không chê liền để Miên Hạ hết lòng chiêu đãi."

Lưu Điển vừa nghe lời này liền nhớ tới những món ăn Liễu Miên Hạ dâng lên, nước miếng không khỏi bắt đầu chảy ra.

Hắn cười ha ha nói: "Vậy bản quan cũng khách khí."

Náo nhiệt trước cửa Tế Sinh tan đi, cả nhà Liễu Miên Hạ cùng đoàn người Lưu Điển trở về Lệ phủ.

...

Bắt đầu từ hôm nay, "giấy Miên Hạ" nổi danh.

Thương nhân đến từ các nơi trên cả nước nối liền không dứt, bên điền trang không thể không mở rộng quy mô, lại mướn thêm không ít công nhân, nhưng dù vậy vẫn cung không đủ cầu như cũ.

Rốt cuộc giấy này được Hoàng Thượng chính miệng ban danh!

Các quý nhân trong kinh thành đều bắt đầu dùng giấy, nếu bọn công tử lang quân nhà ai mà trong thư phòng không có mấy cuốn "giấy Miên Hạ" thì lúc ra ngoài tụ hội đều ngượng ngùng nói chuyện với mọi người.

Hơn nữa giấy này nếu từ Dương Liễu Thành vận chuyển đến kinh thành trung, thì giá cũng tăng lên mười lần!

Là kinh doanh một vốn bốn lời!

Cùng lúc đó, bệnh viện cũng đang từng bước hoàn thiện.

Lưu Điển hồi kinh liền chuyện bệnh viện ở Dương Liễu Thành trình báo lên.

Lại qua hai tháng, Liễu Miên Hạ bụng càng thêm lớn, dục vọng của y theo đó mà ngày càng mãnh liệt.

Sắp nhịn không nổi, cho dù mặc quần áo từ tơ lụa mềm nhẹ nhất, thì vải dệt vẫn cọ xát trên da thịt, khiến y mẫn cảm nhịn không xong. Bướm nhỏ chảy nước ướt nhẹp quần lót, mỗi ngày đều phải đổi mấy cái quần.

Nhưng các nam nhân trong nhà lo lắng thân thể y, mặc kệ y năn nỉ câu dẫn thế nào thì bọn họ vẫn không dùng đại dương vật thao y, Lệ Kiêu cũng nhịn cương cứng cả buổi tối mà không chạm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận