Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Choi Young Do ôm Tiểu Bạch chạy thẳng đến phòng y tế, dùng sức đá phăng cửa. Người phụ nữ mặc áo trắng ngồi bên trong bị tiếng cửa làm cho hoảng sợ, thấy Choi Young Do, oán giận nói, "Cậu nhất định mỗi lần phải làm thế với cái cửa của tôi sao."

"Mau đến xem cô ấy..." Choi Young Do chẳng có thời gian để ý cô ấy oán giận, cẩn thận đặt Tiểu Bạch xuống giường, quay đầu sốt ruột nói.

Người phụ nữ thấy dáng vẻ Choi Young Do, có chút kinh ngạc, "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu khẩn trương như vậy." Cô xem cô gái nằm nhắm chặt mắt trên giường, cầm ống nghe tới kiểm tra cho Tiểu Bạch.

"Thế nào?" Choi Young Do thấy cô kiểm tra trong ngoài, nóng ruột hỏi.

"Nhìn có chút thiếu máu, dinh dưỡng không đầy đủ, cơ thể rất suy yếu, ngất là chuyện bình thường." Nữ bác sĩ hạ kết luận.

"Dinh dưỡng không đầy đủ?" Choi Young Do nghe vậy, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, tựa như không thể tin được.

"Thế nào? Nghi ngờ năng lực của tôi?" Nữ bác sĩ lập tức bất mãn.

"Vậy có ảnh hưởng gì không?" Kim Tan vừa lúc tới rồi, nghe thấy họ nói chuyện, vội hỏi.

Choi Young Do nghe thấy Kim Tan, xoay người phòng bị nhìn cậu ta. Kim tan cũng không cam lòng yếu thế, ánh mắt nghênh đón trực diện, mùi thuốc súng giữa hai người cách mười mét cũng ngửi được.

"Hai người các cậu đừng có đánh nhau ở chỗ tôi đấy." Bác sĩ bất đắc dĩ nhắc nhở, "Người bệnh cần yên tĩnh nghỉ ngơi."

Hai người nghe lời thầy thuốc, không hẹn cùng trừng mắt nhìn đối phương, vẫn thành thật dời tầm mắt.

"Yoon Ah thực sự không đáng ngại sao?" Kim Tan lo lắng nhìn Tiểu Bạch trên giường bệnh.

"Đúng vậy, trước đây thân thể cô ấy không yếu như vậy." Choi Young Do cũng nói.

"Đến tột cùng các cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ. Chỉ là thân thể cô ấy quá suy nhược thôi, với lại đừng kích thích bệnh nhân. Không phải các cậu vừa làm cái gì khiến cô ấy ngất đi chứ?" Nữ bác sĩ ôm tay, sâu kín hỏi.

Choi Young Do cùng Kim Tan nghe lời bác sĩ nói, thoáng cái đều ách trong cổ họng, nhớ tới vừa định đánh nhau, ánh mắt chột dạ phiêu lung tung.

Tiểu Bạch vẫn nằm trên giường giả bộ bất tỉnh, cảm thấy may mắn vì tình hình cơ thể Seo Yoon Ah đã giúp cô tránh được một kiếp, suy nghĩ một chút cảm thấy mình không thích hợp hôn mê lâu lắm, thống khổ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, thanh âm nhỏ yếu, "Mình đang ở đâu vậy?"

"Yoon Ah cậu tỉnh rồi?" Kim Tan bước vài bước dài đi tới bên giường, nhìn Tiểu Bạch, "Cậu vừa ngất đi thôi, hiện tại có khó chịu chỗ nào không? Còn choáng không?"

Tiểu Bạch hốt hoảng sờ gò má mình, mê mang hỏi, "Mình vừa ngất đi sao?"

"Bác sĩ nói dinh dưỡng cậu không đầy đủ, còn thiếu máu, bác sĩ gia đình của cậu đâu, không nghiêm túc kiểm tra thân thể cho cậu sao?" Kim Tan hơi tức giận.

"Chuyện không liên quan đến bác sĩ." Tiểu Bạch triệt để tiến nhập hình thức suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nụ cười đều có vài phần gầy yếu, "Cơ thể mình vốn như vậy, họ cũng hết sức rồi."

"Thân thể cậu trước không phải như vậy..." Kim Tan thấy Tiểu Bạch có vẻ không thèm để ý, sốt ruột nói.

Tiểu Bạch nghe vậy ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Choi Young Do nhìn mình với ánh mắt phức tạp. Vừa trên đường đến phòng y tế cô đã nghĩ qua, Yoo Rachel từng nhắc tới sau khi cô và Kim Tan lần lượt rời đi, tính cách Choi Young Do càng ngày càng cổ quái. Choi Young Do hẳn là có khúc mắc với Seo Yoon Ah đi không nói lời nào, tại mất đi người yêu cùng bạn bè, đem tình cảm chân thực của mình khóa chặt lại.

"Thực sự không sao cả." Tiểu Bạch dáng vẻ không muốn nói thêm, ngẩng đầu ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Choi Young Do, con ngươi sạch sẽ trong suốt buồn bã chứa đựng điều muốn nói lại thôi. Choi Young Do không nói gì, nhìn Tiểu Bạch một hồi, cuối cùng vẫn xoay người, "Nếu không có chuyện gì, tôi đi đây."

"Ai, Choi Young Do..." Thấy mặt Tiểu Bạch thoáng cái trở nên thất vọng, Kim Tan hô to gọi Choi Young Do, "Cậu đứng lại."

Choi Young Do nghe giọng Kim Tan, bước chân trái lại càng đi nhanh hơn, vài bước liền biến mất ngoài phòng y tế.

Kim Tan thấy Choi Young Do đi không quay đầu, tức giận đến hô hấp đều nặng vài phần, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, thấy cô đã ngồi dậy, cúi thấp đầu dựa lưng vào tường, tóc dài che khuất vẻ mặt, không nói lời nào.

Kim Tan thấy Tiểu Bạch trầm mặc, đau lòng không thôi, há mồm bắt đầu giải thích, "Yoon Ah... Cậu đừng khổ sở... Tên đó chính là như vậy, cậu cũng không phải không biết, cậu ta cũng không cố ý... Tên đó là tên miệng chua ngoa nhưng trái tim đậu hũ..."

"Uầy, Kim Tan, mình không nghe nhầm chứ, cậu vậy mà đang giải vây giúp Choi Young Do đấy." Myung Soo cùng Bo Na, Chan Young đi vào cửa, lập tức rõng rạc hô.

"Nói gì vậy? Nhỏ tiếng thôi." Kim Tan trừng mắt nhìn Myung Soo.

"Cậu đang nói tốt cho Choi Young Do, thật là kì tích của trường ta nha." Myung Soo không thể tin nhìn cậu ta.

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà." Kim Tan lúng túng nghiêng mặt qua chỗ khác.

Bo Na không nhìn hai người Kim Tan và Myung Soo nói chuyện, đi tới bên giường Tiểu Bạch, "Yoon Ah không sao chứ, sao sắc mặt lại kém như vậy."

Tiểu Bạch ngẩng đầu, cười yếu ớt, "Chỉ thiếu máu thôi, xin lỗi đã dọa đến cậu."

Bo Na lắc đầu, ngồi xuống cạnh Tiểu Bạch, nói thầm bên tai cô, "Vừa nãy gặp Choi Young Do ngoài hành lang, cậu ta đi thật nhanh, sắc mặt cũng khó coi, hai người không sao chứ?"

"Cậu ấy... chắc đang giận mình đi." Tiểu Bạch chần chờ một chút, thấp giọng nói.

"Tên hư hỏng..." Lee Bo Na lầm bầm một tiếng, kéo tay Tiểu Bạch khuyên nhủ, "Cậu đừng để trong lòng, cậu trước đây đi mất không nói tiếng nào, Choi Young Do đã tìm cậu thật lâu... Bởi vì.... Sa sút quãng thời gian dài, cậu ta là tên thù dai nhất, thái độ này cũng là bình thường."

"Mình biết." Tiểu Bạch gật đầu, trái lại an ủi Lee Bo Na, "Đừng lo lắng cho mình, khuôn mặt đáng yêu của Bo na nhăn lại thật xấu."

"Yoon Ah, cậu lại đùa mình." Bo Na đá lông nheo mấy cái với Tiểu Bạch, phất tay với Yoon Chan Young ngồi cách đó không xa, "Chan Young a, mau tới đây, em giới thiệu cho anh."

Yoon Chan Young thấy Bo Na ngoắc bản thân, đi tới bên người cô ấy.

"Đây là bạn trai của mình - Yoon Chan Young. Chan Young, đây là bạn thân của em - Yoon Ah." Lee Bo Na giới thiệu lưu loát rành mạch.

"Chào cậu, mình là Seo Yoon Ah, rất hân hạnh được làm quen." Tiểu Bạch lễ phép chào hỏi.

"Mình cũng vậy, nghe nói Bo Na và cậu chơi với nhau từ bé. Ngày hôm nay rốt cuộc nhìn thấy người thật, sau này còn phải hỏi cậu chuyện khi bé của Bo Na đấy." Yoon Chan Young cười đến ôn hòa ấm áp, bao dung liếc mắt nhìn Lee Bo Na.

Lee Bo Na cảm nhận được ánh mắt của Yoon Chan Young, lập tức che mặt thẹn thùng, "Ghét ghê."

"Ha ha." Tiểu Bạch thấy dáng vẻ xấu hổ của Bo Na, không khỏi bật cười. Đang lúc ngẩng mặt lên, độtnhiên nhìn bóng dáng đứng ngoài cửa, cô mỉm cười, nói với cửa chính, "Làm sao không vào? Tới thăm mình à?"

Mọi người nghe Tiểu Bạch nói, đều quay đầu nhìn phía cửa. Cha Eun Sang không nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ nói chuyện với mình, sắc mặt hơi bối rối.

"Cha Eun Sang, cậu đến đây lúc nào vậy?" Myung Soo nói.

"Em đứng đó bao lâu rồi?" Kim Tan đi lên trước kéo Cha Eun Sang vào phòng.

Lee Bo Na nhẹ nhàng nhíu mày một cái, nghĩ tới vì cô ấy Kim Tan với Choi Young Do mới đánh nhau, Yoon Ah mới té xỉu, sắc mặt mất hứng nói, "Cậu tới làm gì? Làm bộ làm tịch..."

"Bo Na à..." Yoon Chan Young thấy giọng nói không tốt của cô ấy, lập tức nhắc nhở.

"Làm gì vậy? Em nói sai sao? Từ khi cô ấy tới trường học, chẳng có ngày nào được yên ổn." Lee Bo Na liền không ưa bạn trai mình che chở cô gái khác, thở phì phò nói.

Tiểu Bạch thấy Yoon Chan Young cùng Kim Tan đều muốn lên tiếng giúp Cha Eun Sang, bận cướp lời, "Bo Na à, cô ấy cũng có lòng tốt, người ta đến thăm cũng không nên hù người chạy mà."

"Yoon Ah..." Bo Na thấy Tiểu Bạch cũng nói giúp Cha Eun Sang, không hài lòng giậm chân.

Tiểu Bạch cười trừng Bo Na một cái, cầm tay cô ấy ý bảo yên lặng, quay đầu nói với Cha Eun Sang đứng cạnh Kim Tan, "Cha... Cha Eun Sang đúng không?"

"Ừm." Cha Eun Sang gật đầu.

"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt." Tiểu Bạch vẻ mặt thân thiết.

Cha Eun Sang nghe lời của cô, ngẩn người, nhớ tới nơi hai người gặp trước đó, sắc mặt có chút khẩn trương, không lên tiếng.

Tiểu Bạch thấy thể khóe môi nâng lên, ném tới ánh mắt thiện ý, "Không ngờ chúng ta là bạn học đó, thật là có duyên. Sáng sớm mình nghe A Tan nói về cậu, cậu là một cô gái thật đặc biệt, hy vọng sau này chúng ta có thể làm bạn bè."

"Đúng vậy, đúng vậy. Yoon Ah cậu nên hướng dẫn Cha Eun Sang nhiều chút, tính khí cô ấy bướng bỉnh, có đôi khi làm người ta thật không chịu nổi. Còn có, cô ấy gần đây cần bổ túc lễ nghi tiệc rượu, vừa vặn cậu có thể dạy cô ấy."

Cha Eun Sang còn không có trả lời, Kim Tan đã gật đầu vẻ mặt vui mừng. Ở trong mắt cậu ta, trước đây Seo Yoon Ah là một thiên kim tiểu thư tiêu chuẩn, biết thân phận thật của Cha Eun Sau tuy rằng không khinh thường cô ấy, nhưng cũng không nguyện ý tiếp tục quan hệ, dù sao cũng không có bất kì lợi ích gì, đây là những gì bọn họ được giáo dục.

Hiện tại Tiểu Bạch nói như vậy, khiến Kim Tan ngoài ý muốn, hơn nữa hiểu được rằng Yoon Ah vì mình mới nguyện ý thân cận Cha Eun Sang, đương nhiên cầu còn không được.

Ngược lại, những lời này vào trong lỗ tai Cha Eun Sang, phá lệ chói tai, đặc biệt khẩu khí thân sơ khác biệt của Kim Tan, trần trụi đánh mặt cô ấy.

Cha Eun Sang nghiêm mặt, mặc kệ Kim Tan tiếp tục nói gì đó, quay đầu đi ra ngoài cửa.

"Ai, Cha Eun Sang, em đi đâu vậy?" Kim Tan thấy Cha Eun Sang chẳng nói chẳng rằng rời đi, cau mày.

"Thật không có lễ phép, Yoon Ah nói muốn làm bạn với cô ấy, cô ấy vung sắc mặt cái gì..." Lee Bo Na trợn to mắt, bất mãn nói.

"Xin lỗi..." Kim Tan cũng hiểu được xấu hổ, nói với Tiểu Bạch xong, đuổi theo.

Myung Soo gãi đầu, có chút không rõ, "Cha Eun Sang tại sao lại tức giận?"

"Ai biết được, chẳng biết tại sao." Lee Bo Na nghiêng đầu qua chỗ khác, lộ một khuôn mặt tươi cười đáng yêu với Tiểu Bạch, "Buổi tối đến nhà mình ngủ đi, bọn mình đã lâu không gặp, có thể trò chuyện suốt đêm đó."

"Tốt thôi." Tiểu Bạch gật đầu, vui vẻ đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui