Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Bận rộn đến giữa trưa, Tiểu Bạch rốt cuộc làm xong công tác trong tay, ôm một đống lớn tài liệu chuẩn bị đi báo cáo kết quả. Vừa đi ra cửa, Tiểu Bạch đụng phải So Jin Chan có vẻ rất hoang mang rối loạn, "A..."

"Xin lỗi, cô không sao chứ." So Jin Chan thấy Tiểu Bạch bị đánh ngã, văn kiện văng đầy đất, vội hỏi.

"Không sao." Tiểu Bạch khoát tay, nhặt lên từng tập văn kiện. So Jin Chan thấy cũng vội vàng đến giúp đỡ, "Đều tại tôi vội vội vàng vàng, không để ý đường."

"Mọi người đều bận rộn mà, anh cũng không cố ý." Tiểu Bạch liếc nhìn anh ta, "Anh ở tổ marketing à."

"Đúng vậy..." So Jin Chan gật gù.

"Gần đây chắc tổ marketing bận tối mặt nhỉ. Tôi nghe nói chủ tịch mới rất có thủ đoạn, tiêu thụ tháng này rất tốt, chỉ là giá cả..."

"Đắt kinh khủng đúng không..." So Jin Chan tự nhiên tiếp lời, "Thế nhưng lượng tiêu thụ đang không ngừng tăng cao... Không thể không nói chủ tịch của chúng ta là người rất có năng lực."

Tiểu Bạch dưới sự giúp đỡ của So Jin Chan nhặt lên tất cả tài liệu, "Anh bận thì đi trước đi, tôi cũng phải đi báo cáo kết quả."

"Được, vậy cô cẩn thận." So Jin Chan gật gù, rời đi.

Tiểu Bạch cúi đầu lật qua tập văn kiện một lần, để ngừa sơ sót, "Đây là cái gì?" Đột nhiên, cô rút một tờ giấy từ trong đó, mặt trên phân loại rất nhiều số lượng danh phẩm cùng giá cả, dưới cùng, thậm chí có mấy cái tên người quen.

"Khó có được So Jin Chan?" Tiểu Bạch ngẩng đầu, thấy So Jin Chan bóng dáng đã đi mất, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem nó lấy ra, "Mặc kệ, đi báo cáo đã."

Đến văn phòng tổ trưởng, Im Yoo Eun ngoài ý muốn không có mặt. Tiểu Bạch thả đống tài liệu lên bàn rồi rời đi, vừa đi vừa suy đoán Im Yoo Eun sẽ đi nơi nào. Choi Ah Joong trùng hợp cũng lại đây làm việc, "Tổ trưởng không có đây sao?''

"Không thấy người." Tiểu Bạch lắc đầu một cái.

"Thật không may, chỗ mình có phần kế hoạch muốn chị ta xem." Choi Ah Joong oán trách một câu.

"Nếu không cậu chờ một chút, một lát nữa chắc chị ta về rồi." Tiểu Bạch đề nghị.

"Hay là thôi đi. Quản lí của chúng ta không biết dạo này làm sao vậy, cứ mất tích hoài, xuất hiện cũng một bộ bận muốn chết. Rõ ràng việc chúng ta làm hết, thật không biết chị ta bận cái gì." Choi Ah Joong cầm văn kiện ghé sát vào Tiểu Bạch nói thầm.

"Người ta là quản lí mà, làm sao đến lượt chúng ta biết." Tiểu Bạch tuy nói vậy, trong đầu có hơi hoài nghi, không biết có liên quan đến biến hóa của Im Yoo Eun và Choi Young Do không.

"Cũng đúng." Choi Ah Joong gật gù, "Nhưng lại đến mình xui xẻo, lát nữa mình còn muốn đi khu thương mại một chuyến. Quản lí không trở lại, trong thời gian ngắn mình cũng không thoát được."

"Cậu đi khu thương mại làm gì?" Tiểu Bạch tò mò.

"Chắc cậu biết bạn tốt của mình Han Se Kyung chứ... Cô ấy muốn trả lại túi xách bạn trai đưa, nhưng quầy hàng lại nói không phải túi của công ty chúng ta. Làm sao có thể chứ, người đưa túi cho cô ấy là So Jin Chan ở tổ marketing đấy... Cô ấy không biết làm sao, nhờ mình đi xem thử."

"Thật không..." Tiểu Bạch nhớ tới mình đang cầm gì đó của So Jin Chan, chủ động đề xuất, "Mình bận xong rồi, để mình đi cho, dù sao cũng không xa."

"Thực sự được sao?" Choi Ah Joong lập tức hỏi.

"Đương nhiên rồi. Cậu gửi số máy cô ấy cho mình, mình đi giải quyết giúp cô ấy." Tiểu Bạch hào phóng gật đầu, vừa vặn cô cũng muốn đi tìm hiểu rõ một việc.

Tiểu Bạch lưu số Han Se Kyung, trực tiếp xuất phát đến khu thương mại. Cũng may từ công ty đến khu thương mại chỉ tốn mười phút đi xe, lúc Tiểu Bạch đến, Han Se Kyung đã chờ ở cửa.

"Xin lỗi, khiến cô chờ lâu." Tiểu Bạch ngượng ngùng nói.

"Không sao, là tôi phiền cô rồi." Han Se Kyung hé ra khuôn mặt con nít, tóc mái bằng, cười lên thịt đô đô.

"Đưa túi cho tôi xem đi."

"Tốt. Ở đây."

Tiểu Bạch nhận lấy cái túi từ tay Han Se Kyung, giơ lên quan sát một hồi, "Vừa nãy nhân viên cửa hàng nói thế nào?"

"Cô ấy nói túi xách có tì vết. Artemis tuyệt đối sẽ không có hàng nhái dỏm kiểu này, vì lẽ đó kiên trì không cho trả lại, còn nói không phải của công ty bọn họ gì đó." 

"Xác thực có không ít lỗi. Có điều thợ làm cùng sợi tổng hợp đích thực là của công ty chúng tôi." Tiểu Bạch lầm bầm lầu bầu một trận, "Như vậy đi, cô trước hết cứ đưa cho tôi, tôi sẽ giúp cô hỏi lại. Có thể bọn họ nhìn nhầm, tôi sẽ kiểm tra hóa đơn cho cô."

"Có thể sao? Làm phiền cô quá." Han Se Kyung cảm kích nói.

"Ừm, không sao đâu. Cô cứ đi làm đi, phục sức GN cách nơi này cũng không gần. Tôi nghe Ah Joong nói gần đây cô rất khổ cực. Bao giờ được tôi sẽ điện lại cho cô."

"Vậy tôi đi đây, vừa nãy văn phòng cũng thúc giục rồi." Han Se Kyung lại nói cám ơn sau đó mới rời khỏi.

Tiểu Bạch cầm túi, lại nghĩ đến tập giấy của So Jin Chan, hơi nghi hoặc, đẩy cửa tròn đi vào. Tìm tới quầy chuyên doanh, đã thấy một người phụ nữ thái độ phách lối đứng trong cửa hàng, đang tranh cãi với nhân viên, "Cái túi xách của tôi tuyệt đối từ nhà các cô, các cô không dám thừa nhận..."

"Tiểu thư, làm ơn bình tĩnh, chúng tôi thực sự không cho cô hoàn lại hàng được..." Nhân viên cửa hàng khách khí cười làm lành.

"Tại sao, cái túi xách của tôi không phải hàng giả.... Các cô nghĩ đừng nghĩ, tôi mua cũng chẳng hời." Người phụ nữ không thuận theo không buông tha.

"Nhưng là ngài không mua ở chỗ chúng tôi..." Nhân viên cửa hàng thoạt nhìn vô cùng khó xử, "Chúng tôi..." 

"Tuy rằng không phải mua chỗ này, nhưng là hãng của các cô không phải sao... Chẳng lẽ là hàng giả..." Người phụ nữ phản bác đầy lý lẽ hùng hồn.

"Thực sự ngượng ngùng... Chúng tôi không có quyền lợi này." Một người đàn ông mặc âu phục từ phía sau Tiểu Bạch vội vã xuất hiện.

"Thư kí Moon, anh tới vừa lúc, khách hàng này nói thế nào cũng không nghe." Nhân viên cửa hàng tựa như nhìn thấy cứu tinh.

"Thư kí đúng không? Các cô ấy không cho tôi đổi, anh đổi cho tôi đi." Người phụ nữ khoanh tay, kiên trì.

"Khách hàng, cái túi này chúng tôi không thể..."

"Để cô ấy đổi đi..." Thư kí Moon như trước tính toán cự tuyệt, Tiểu Bạch đột nhiên tiến lên ngắt lời.

Người trong cửa hàng nghe tiếng, đều quay ra xem Tiểu Bạch.

"Để cô ấy đổi đi, thư kí Moon." Tiểu Bạch đi tới bên người thư kí Moon, bởi vì quan hệ với Choi Ah Joong, Shin Hee Joong cũng như quên biết thư kí Moon. Cô thấp giọng nói, "Ở đây nhiều người như vậy, để chuyện dây dưa nữa cũng khó coi. Túi xách đoán chừng xảy ra vấn đề gì. Chúng ta trước hết cứ để cho vị nữ sĩ này đổi, sẽ giải quyết vấn đề phía sau. Nếu cứ nháo như vậy mà truyền ra ngoài, công ty nghe đồn liền có phiền phức lớn."

Thư kí Moon nghe xong, cũng hiểu được có đạo lý, không khỏi quay đầu lại nhìn phía sau, thấy người phía sau hướng bản thân gật đầu, lúc này mới nói, "Để cô ấy đổi đi."

Người phụ nữ thấy có thể đổi túi, hưng phấn bắt đầu chọn kiểu dáng mình thích. Thư kí Moon nói với Tiểu Bạch, "Sao cô lại qua đây?"

"Bạn của Ah Joong cũng muốn hoàn trả túi, nhưng không được, cô ấy lại bận nên tôi giúp một tay tới xem một chút." Tiểu Bạch giải thích.

"Chúng ta có thể ngoại lệ lui một lần, cái túi của cô thì..." Thư kí Moon nhìn túi xách trong tay cô, muốn nói lại thôi.

"Tôi biết rồi." Tiểu Bạch cười cười, "Vậy không trả nữa..."

Tiểu Bạch vừa quan sát người phụ nữ nhất định muốn đổi túi, phát hiện cùng vấn đề với Han Se Kyung, đều có chút lỗi, nhưng là hàng chính phẩm. Cô cũng đã nghĩ tới sự tình mấu chốt, trong công ty, tuyệt đối có người buôn bán hàng hóa trái phép, lén lút giao dịch, mà đương sự, cô cũng đã đoán được ba người.

"Không chuyện gì, tôi đi trước.." Tiểu Bạch quyết định về công ty trước mới quyết định.

"Được." Thư kí Moon cũng có chuyện bận rộn, gật đầu không nói thêm cái gì.

Tiểu Bạch cầm túi Han Se Kyung xoay người đi ra ngoài, thuận tiện bấm điện thoại của cô ấy, "Cô Se Kyung, tôi đã giúp cô trả túi, vừa rồi có thể có chút sai sót, tôi sẽ bảo Ah Joong đem tiền đưa cô."

"Thật sao? Rất cảm ơn cô..." Han Se Kyung ở đầu điện thoại bên kia thật vui vẻ.

"Nhấc tay chi lao mà thôi..."

"Không phải, cái túi này mắc như vậy, tôi nghĩ đem tiền trả lại cho anh Jin Chan. Mẹ anh ấy nằm viện, tiền thuốc men không phải nhỏ, thực sự rất cám ơn cô."

"Tôi cũng không làm gì..." Tiểu Bạch nói, nghe Han Se Kyung bên kia một mảnh ầm ĩ, biết cô ấy đang bận, vì vậy nói, "Cô cứ bận đi, chúng ta trò chuyện sau."

"Được, tôi cúp trước."

Tiểu Bạch cúp điện thoại, vừa vặn đi tới ven đường, đang muốn băng qua đường, phái sau bỗng nhiên có người lên tiếng, "Tôi có thể hỏi vì sao không?"

Tiểu Bạch nghe tiếng quay đầu lại, thấy một vị nam sĩ đứng phía sau. Đối phương quần áo tinh tế, dù áo quần giày đều phối hợp thỏa đáng, đồng hồ cùng tay áo nhìn đã biết giá xa xỉ, "Anh nói cái gì?" Cô hỏi.

"Tôi vừa ở cửa hàng nhìn thấy cô, lúc ra cửa lại vô tình nghe cô nói chuyện điện thoại. Có chút ngạc nhiên, cho nên muốn hỏi cô rõ ràng không thể hoàn túi, cô lại muốn nói dối đã đổi. Cô đang tính toán giúp đỡ tiền cho đối phương đúng không... Tại sao vậy?" Người đàn ông ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và hiếu kì.

Tiểu Bạch không nghĩ tới vừa mới bắt đầu sẽ có một người như thế chú ý mình, suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại, "Anh cho rằng một cô gái, dưới tình huống thế nào, mới muốn hoàn lại túi xách hàng hiệu bạn trai tặng?"

"Cái này... Tình huống có rất nhiều loại đi, có thể cô ta không thích kiểu dáng đó... Có lẽ không thích món quà này..." Người đàn ông vẻ mặt thành thật tự hỏi, cuối cùng cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, vẻ mặt xem thường nói, "Lòng hư vinh của phụ nữ ai biết được, có túi xách tốt, lại càng muốn túi càng đắt để khoe khoang."

"Anh nghĩ như vậy?" Tiểu Bạch không nghĩ câu trả lời của anh ta sẽ... cực đoan như thế.

Xem ra là đã từng bị tổn thương vì phụ nữ, hơn nữa còn bởi vì tiền. Tiểu Bạch rất nhanh cho kết luận, vừa lúc đầu đường chuyển sang đèn đỏ. Cô quyết định thảo luận cùng đối phương một chút.

"Có lẽ anh nói không sai... Nhưng tôi cho rằng còn loại cuối cùng." Tiểu Bạch nói.

"Loại nào?" Người đàn ông hứng thú dào dạt nhìn Tiểu Bạch.

"Bởi vì không cần." Tiểu Bạch lưu loát.

"Không cần?" Người đàn ông không nhịn được bật cười, "Phụ nữ bây giờ, có ai không cần vật phẩm xa xỉ chứ? Có lòng hư vinh hay không? Cho dù không phải túi đắt tiền, cũng tuyệt đối sẽ không cần, không muốn, mà là không có được."

Tiểu Bạch nhìn đối phương nói vẻ mặt phụ nữ nhất định phải vậy, trong lòng buồn cười, thật đúng là loại hình tuyệt vọng với phụ nữ.

"Anh cho là phụ nữ bởi lòng hư vinh, muốn mua túi xách đắt tiền? Không phải, chỉ là các cô ấy thiếu một cái phối sức mà thôi."

"Phối sức?" Người đàn ông càng nghi hoặc.

"Bên người không có đàn ông tốt, không có đàn ông săn sóc có thể ra tay, cho nên nhất định phải dùng phối sức đắt giá vũ trang bản thân, để người khác biết, tôi qua rất tốt. Nhưng túi không giống đàn ông... Túi xách đắt giá tuyệt đối không vứt bỏ bản thân, mà đàn ông, tùy thời có thể đi. Đây cũng chính là nguyên nhân phụ nữ càng thêm yêu thích túi xách. Nhưng... Lúc một người phụ nữ không cần đồ đắt tiền, nhất định cô ấy có thứ quan trọng hơn để bảo vệ..."

"Vật gì vậy?" Người đàn ông bị Tiểu Bạch làm cho hồ đồ.

Tiểu Bạch trả lời, không trả lời trực tiếp, mà giơ lên túi trong tay, "Chủ nhân của chiếc túi trong tay tôi, có một bạn trai tình hình gia đình không tốt lắm. Cô ấy vì bạn trai mới muốn hoàn túi. Tôi không đành lòng nhìn cô ấy thất vọng, cho nên mới trợ giúp cô ấy, giải thích như vậy có được không..." Tiểu Bạch nhìn đèn đường đã bắt đầu chuyển màu, cuối cùng nói, "Anh chưa từng có người yêu? Cách nhìn phụ nữ thực sự quá cực đoan. Lần sau đừng nói với phụ nữ như vậy, cẩn thận bị đánh..."

"Có ý gì, cô... Ai, cô đừng có đi mà..." Người đang ông còn đang xoắn xít lời nói của Tiểu Bạch, thấy cô xoay bước nhẹ nhàng mà đi, nóng nảy vươn tay vung vẩy.

Tiểu Bạch nghe, không có quay lại, chỉ tùy ý phất tay, không lưu luyến chút nào đi rồi.

"Ai nói tôi không có người yêu, phương diện sinh hoạt cảm tình của tôi rất phong phú, cô có nghe hay không..." 

Thư ký Kim đi ra cửa hàng, đã nhìn thấy chủ tịch nhà mình ngốc hề hề gọi với hướng lối người đi bộ. Mọi người bên cạnh dùng ánh mắt khác thường đánh giá hắn.

Anh ta lúng túng lên tiếng, "Chủ tịch, trở về thôi." 

"Cô kia, cô ta cư nhiên nói tôi không có ai yêu. Cậu có thấy buồn cười không..." Người đàn ông quay đầu lại, trợn to mắt, giống trẻ con đùa giỡn tính tình.

"Cô ấy chỉ là một viên chức nhỏ, không biết chuyện của ngài. Ngài không nên tức giận." Thư kí Kim vội vàng khuyên nhủ.

"Vậy là sao, chỉ là một viên chức nhỏ cư nhiên dám dạy dỗ tôi... Chờ một chút, cậu nói cô ta cùng công ty chúng ta?"

"Đúng vậy. Làm sao vậy?" Thư ký Kim cẩn thận quan sát chủ tịch của mình.

"Cậu lập tức đem tư liệu của cô ta tới phòng làm việc của tôi, lúc trở về tôi muốn nhìn thấy." Cha Seung Jo tựa như dỗi, trợn to mắt ra lệnh.

"Vâng vâng vâng, chủ tịch, hay là chúng ta đi thôi, có thật nhiều người đang nhìn đây." Thư kí Kim hiểu được mất mặt, lôi kéo Cha Seung Jo trở về.

"Tôi nhất định phải nói cho cô ta biết, tôi chính là có rất nhiều người thích. Tôi chính là chủ tịch Cha Seung Jo công ty quốc tế Artemis làm tức giận Hàn Quốc..." Cha Seung Jo vừa đi, còn không quên nói rõ lần nữa.

"Đúng vậy, sức quyến rũ của ngài người nào không biết, ngài đẹp trai nhất rồi." Thư kí Kim thanh âm nhỏ dần, hai người bị bao phủ trong đám người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui