Các Vì Sao Đều Dịu Dàng Giống Như Em


Giang Xuyên mặt không biểu cảm, vung tay lên: ‘Mang người vào.

’Nữ hầu kéo lấy Tô Phù, tiến vào trong phòng.

Bên trong ánh sáng mờ ảo, trên màn hình chiếu lên một cảnh chép giết đẫm máu.

Nhờ có chút ánh sảng trên màng chiếu, Tô Phù bị cảm trước mắt dọa sợ, hít vào một ngụm khí lạnh.

Một cô hầu gái mặc trang phục con thỏ cung kính quỳ gối dưới chân một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhung.

Còn lại hơn mười cô gái mặc trang phục nữ hầu đều cung kính ở bên cạnh hầu hạ anh.

Thật là một cảnh tượng dọa người.

‘Thiếu gia, đã mang người đến.

’ Giang Xuyên hơi cúi đầu, cung kính lên tiếng.

Khuôn mặt soái khí của Thượng Quan Lăng như ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, khoảnh khắc cô bị ánh mắt săn mồi hung dữ nhìn qua, toàn thân Tô Phù đều rùng mình.

Đôi môi ửng hồng, kéo ra một độ cong nhẹ: ‘Lại đây.

’Buông ra hai chữ trầm thấp, không cho phép người khác từ chối.

Tô Phù đứng đó không nhúc nhích, Giang Xuyên bắt lấy tay cô kéo đến trước mặt Thượng Quan Lăng.

Anh nhấc chân, kiến cô hầu gái đang quỳ dưới chân anh bị đá sang một bên.

Giang Xuyên lên tiếng nhắc nhở: ‘Quỳ xuống.

’Quỳ???Tô Phù nhếch khóe môi, tại sao cô phải quỳ xuống.

Thượng Quan Lăng uống một ngụm rượu vang, nhìn nữ hầu bên cạnh nói: ‘dạy cô ấy quy tắc ở đây.

’‘Vâng, thiếu gia!’ nữ hầu đưa đĩa hoa quả đang cầm trong tay mình cho người bên cạnh, rồi tiến lên phía trước.

Tô Phù lùi lại một bước, nữ hầu đi đến sau lưng cô, nhanh chuẩn chính xác ở đầu gối của cô đá một cái.

Bụp!Hai chân Tô Phù mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Lăng.

Thượng Quan Lăng nở một nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi mỏng, ngón tay dài trắng nõn của anh véo cằm cô, buộc cô phải nhìn lên, "tôi không thích người khác nhìn xuống mình, nhớ chưa?"Biến thái!Tô Phù cắn chặt răng, người hầu nữ đang khóa chéo tay cô từ đằng sau lên tiếng: ‘Nói cô nhớ kỹ rồi.

’Sắc mặt Thượng Quan Lăng hơi tối lại, ngón tay chà sát trên cánh môi cô nói: ‘Không phục!’Giang Xuyên ở bên cạnh lên tiếng giải thích: ‘Thiếu gia, dây thanh quản của cô ấy bị thương, chỉ sợ khó có thể nói chuyện được.

’Không thể nói chuyện?Thượng Quan Lăng cười lạnh, nhưng anh nhớ rõ tối qua cô còn kêu ra tiếng.

Người đàn ông mặt đầy soái khí, lại gần cô: ‘không thể nói chuyện, hay là không muốn nói, hửm! ?’Tô Phù hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt anh, người đàn ông vô liêm sỉ.

A! Thượng Quan Lăng khẽ cười, duỗi khớp ngón tay nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngước nhìn anh.

‘Cô là người phụ nữ đầu tiên không sợ chết.

’Ngay trước mặt mọi người, anh không ngần ngại gì dùng tay bóp lấy cô.

Lông mày Tô Phù hơi nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh đầy oán hận.

‘Không nói chuyện?’Cơ thể Thượng Quan Lăng nghiêng về phía trước, mùi hương nam tính mát lạnh mãnh liệt xông vào mũi Tô Phù khiến cô muốn tránh cũng không thể nào tránh nổi.

Anh tà mị cong khóe môi, ngón tay ác ý bóp cằm cô, đùa cợt nói: ‘nói chuyện.

’Vừa dứt lời, cằm của cô càng bị những ngón tay kia nắm chặt, sức lực mạnh đến nỗi như muốn bóp nát vụn cằm của cô.

Cơ thể Tô Phù run lên.

Cô bỗng nhiên cúi đầu, cắn một cái lên cổ tay anh.

Tay bị đau, mắt Thượng Quan Lăng run lên, một tay nắm lấy cằm cô khiến cho cô không thể không hé miệng.

Hàm dưới tê rần, ép cho Tô Phù phải hé miệng ra, cô không cam cam lòng, ngước đôi mắt căm thù nhìn anh.

Nhưng mà, anh vẫn không có ý định buông tay.

Cánh tay đang nắm trên cằm cô càng tăng thêm lực, ép cô ngẩng đầu lên.

Thượng Quan Lăng nhìn lên dấu răng trên cổ tay mình, nở một nụ cười lạnh: ‘Còn rất cứng đầu.

’‘Thiếu gia, có cần chúng tôi thay ngài dạy dỗ cô ta một chút không!’ nữ hầu ở bên cạnh dịu dàng lên tiếng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui