‘Không cần.
’Cô gái này phải để anh tự mình dạy dỗ.
Vuốt cổ tay, đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Lăng hơi nheo lại vì thích thú.
Trong phòng chiếu phim ánh đèn lờ mờ, nhưng da thịt mịn màng của cô gái này vẫn trắng đến phát sáng.
Tự như là từ khi sinh ra đã mang theo hào quang, cho dù ở nơi nào đều có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Đúng là da trắng hơn tuyết, mịn màng hơn cả tơ lụa.
Vô sỉ!Biết tháiBởi vì quá sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phù bị dọa trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng biết hóa trở nên sinh động.
Thượng Quan Lăng cười khẽ, quả nhiên vẫn có điểm yếu.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt bỗng chốc dừng lại, môi mím thành một đường thẳng, anh đưa tay ra đẩy những sợi tóc đã che khuất nửa gương mặt kia của Tô Phù.
Tô Phù bởi vì ở gần, nên có thể cảm nhận sự biến hóa của anh.
‘Hừ’Một tiếng hừ lạnh khinh miệt phát ra, cằm của Tô Phù rốt cuộc cũng được giải thoát, mặc dù là đầu cô bị anh hất ra, nhưng cuối cùng cũng có thể an tâm.
Cô cúi thấp đầu, những sợi tóc rũ xuống che khuất đi cả khuôn mặt cô.
‘Bật đèn’ người đàn ông giọng nói uy nghiêm ra lệnh, nữ hầu liền nhanh chóng mở hết toàn bộ đèn trong phòng chiếu phim.
Căn phòng rộng lớn như vậy, trong khoảng khắc liền được bao trùm bởi ánh đèn lộng lẫy.
Một bàn tay trắng nón vươn ra, vén mái tóc của cô lên, chuẩn xác nắm lấy cằm cô.
Mỹ nhân?Cô thật sự có thế gánh lấy cái danh hiệu này, nhưng mà chỉ giới hạn ở nửa bên kia khuôn mặt mà thôi.
Còn nửa khuôn mặt bên này là những vết sẹo vắt ngang lên nhau.
Vết thương dày đặc, cũ và mới chồng chéo lên nhau.
Có thể thấy rõ độ xấu xí của nửa khuôn mặt này.
Thượng Quan Lăng buông cằm cô ra, ánh mắt thâm trầm, biểu cảm trên mặt anh không ngừng thay đổi, cuối cùng, ánh mắt tàn nhẫn của anh rơi vào trên mặt Giang Xuyên.
Giang Xuyên biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, lập tức cung kính cúi đầu giải thích.
Thượng Quan Lăng cảm nhận được một ánh mắt chứa đầy sự tức giận đang nhìn vào mình, anh nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp của Tô Phù hé mở, ánh mắt ngập nước tràn đầy hận ý mãnh liệt.
Thượng Quan Lăng cười chế nhạo, lười biếng ngả người ra sau, giơ ra đôi chân dài, dùng mũi giày nâng cằm cô lên.
Anh ngả ngớn lại cuồng vọng nói: ‘Cô hận tôi?’Tô Phù giễu cợt nhếch khóe môi, chẳng lẽ cô không nên hận anh sao?‘Có chút thú vị’ Thượng Quan Lăng chống tay lên đầu, ngón tay thon dài kẽ cong lên.
Nữ hầu ở trước mặt anh cong gối quỳ xuống: ‘Thiếu gia, ngài có gì phân phó.
’‘Từ hôm nay trở đi, cô ta chính là một trong những thành viên của các người.
’Người hầu, còn có thể gọi là nô lệ, các cô ở đây đều vì Thượng Quan Lăng mà tồn tại.
Tuy nhiên, không ai trong số họ có thể nổi bật và được thiếu gia cưng chiều.
Tô Phù sẽ là một trong số họ, có nghĩa là cô ấy sẽ bị coi là nô lệ trong tương lai.
.