Cách Cách Cát Tường

Xe ngựa nhanh chóng chạy về phủ Đông vương, vết thương cũ trên đùi Trân Châu bị nứt ra, theo xe ngựa lắc lư cả đường, hình như càng ngày càng nghiêm trọng.

"Đại ca, vết thương trên chân Trân tỷ tỷ phát tác, ngài ẵm tỷ ấy trở về phòng được không?" Xe dừng lại ở trước phủ, Bảo Tần lập tức xuống xe cầu khẩn Duẫn Đường.

Trân Châu vốn tưởng rằng nam nhân tâm địa sắt đá, không có máu không có lệ này, sẽ cự tuyệt muội muội mà hắn từ trước đến giờ khinh thường, nhưng lại không ngờ được --

"Dĩ nhiên." Hắn lại gật đầu đồng ý.

Duẫn Đường nhếch môi, hướng về phía nữ nhân tứ chi cứng ngắc trong xe ngựa, gương mặt tuấn tú cười vô hại, đồng thời lộ ra hai cánh tay, nhấc cả người Trân Châu lên không rồi ôm vào --

"Ngươi -- thả ta xuống!"

Nàng khẽ hô, hai tay níu lấy vạt áo, khẩn trương đến cả tay cũng trắng bệch. . . .

Bên tai chỉ nghe được tiếng huyết mạch của mình căng phồng "phực phực". . . . . mạch của nàng nhanh đến sắp tắt thở!

"Đừng cậy mạnh nữa, mềm mại một chút, đối với ngươi không có chỗ xấu." Hắn một câu hai nghĩa chê cười, trực tiếp coi thường ý nguyện của nàng.

Nói xong, thẳng ẵm nàng đi ra ngoài.

Dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, Bảo Nhi còn nhỏ tuổi nên cái hiểu cái không.

Nhưng thấy Duẫn Đường ôm Trân Châu vào trong ngực, miệng Bảo Tần kêu Trân Châu, nhưng khuôn mặt nho nhỏ lại không che giấu được nụ cười khúc khích. . . .

Nàng thật thích, thật thích Trân tỷ tỷ, hơn nữa ích kỷ hi vọng Trân tỷ tỷ có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên mình!

"Ta không có chuyện gì cả, ngươi --"

Chợt thấy ánh mắt cầu khẩn, lo lắng của Bảo Tần, trong lòng Trân Châu vừa thẹn thùng vừa tức giận, lại không phát tác ra được, chỉ có thể mặc cho nam nhân tự đại này định đoạt mình. . . . .

"Đắp chút thuốc, mấy ngày nữa sẽ hết chuyện." giọng nói trầm nhẹ của hắn bỗng dưng vang lên ở bên tai nàng.

Giống như là dụ dỗ người, càng thêm mấy phần thân mật ôn tồn, cánh tay tráng kiện của nam nhân kiềm chặt người đang kháng cự trong ngực, không muốn thả người.

Theo câu nói dỗ dành an ủi kia, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt Trân Châu, cảm giác ngứa ngáy nháy mắt truyền khắp người Trân Châu --

Nín thở, nàng cứng đờ quay mặt đi. Thấy Bảo Tần đứng ở trước phủ cười khúc khích, tình cảnh quỷ dị lại khiến nàng cảm thấy mình hình như bị thiết kế. . . . . .

Trên mặt nam nhân xẹt qua một nụ cười xảo trá, tiếng cười trầm thấp cách vật liệu may mặc từ bờ ngực rắn chắc của hắn truyền ra, chấn động màng nhĩ và tim của Trân Châu. . . .

"Thả, thả ta xuống!"

Nàng hối hận! Hối hận mình đã mềm lòng! Nhưng hiện nay. . . . . .

Hình như không còn kịp rồi?

*********

Hắn muốn đoạt lấy nàng!

Vốn muốn đợi đến khi nàng tự nguyện hiến thân, nhưng hiện nay nếu như thế tử Kính vương phủ cũng có hứng thú với nàng, như vậy hắn phải thu lưới trước.

Trong phòng chậu than đang nóng, mùi than quen thuộc tràn ngập căn phòng. . . .

"Ta đã trở về phòng, bối lặc gia có thể rời khỏi." Cố gắng đẩy bàn tay còn vòng trên eo mình của nam nhân này ra, Trân Châu rốt cuộc ép buộc mình phải tỉnh táo đối mặt hắn.

"Rời khỏi?" Hắn cười, bàn tay phất qua hông mềm mại của nàng, ôm lấy đường vòng cung đẹp đẹp như ẩn như hiện. "Ta không định đi."

Hắn giương mắt, con ngươi đang nhìn chăm chú vào nữ nhân, pha lẫn dục vọng rõ ràng.

Trân Châu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt trống rỗng không lộ vẻ gì.

"Trải qua đêm trước vẫn giữ ngươi ở lại vương phủ, chẳng lẽ ngươi không hiểu, ta có tính toán gì với ngươi?" Hắn nói nhỏ, gương mặt tuấn tú từ từ lộ ra nụ cười, trắng trợn công bố ý đồ đối nàng.

Mặc dù sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, lại có vẻ tái nhợt, chờ hắn cầm lấy phần ngực đầy đặn -- thậm chí cảm nhận được phần ngực dưới tay đang run rẩy nhè nhẹ.

Nữ nhân không cần nam nhân?

Hắn nhếch môi. Phản ứng đơn thuần, không lừa được người khác.

"Nếu như lấy được ngươi, ta liền cho ngươi tiếp tục ở lại vương phủ." giọng điệu bình thản, giống như đang nói về một cuộc giao dịch, nụ cười tốt đẹp lại tiết ra nọc độc đả thương người.

"Đây là bức bách?" Nàng bình tĩnh hỏi, đè nén ngực phập phồng.

"Đây là giao dịch." Hắn cười trả lời.

"Ngài. . . . Không sợ dẫn sói vào nhà?" Cố ra vẻ lõi đời hỏi, âm thanh bình tĩnh của Trân Châu, có chút run rẩy mà cả nàng cũng không biết.

Hắn nhếch môi, cười rất ám muội. "Ta mới là con sói kia!"

Theo bàn tay dời bên trên, giọng nam trầm thấp, càng lộ ra dục vọng rõ ràng.

Giương mắt nhìn con ngươi trần trụi của hắn, ngực Trân Châu cứng lại, đôi môi nóng rực của hắn đã chạm vào đôi môi thơm mùi đàn hương của nàng. . . .

Tròng mắt chứa dục vọng nhìn vào ánh mắt trốn tránh của nàng, sự chống cự trầm mặc của nàng chỉ tăng thêm hứng thú của hắn. Không ngờ tới chính là, cơ thể mềm mại thơm ngào ngạt này lại cực kỳ mê người.

"Ngươi có thể tự lựa chọn, rời đi hoặc ở lại, không ai có thể ngăn cản ngươi." Ngậm chặt vành tai trắng noãn, hắn gian xảo lẩm bẩm.

Trân Châu cứng đờ ngơ ngẩn, không có bất kỳ phản ứng. Nhưng một cảm giác xa lạ vô lực, không thể khống chế vặn đau trái tim đang co rúc kịch liệt của nàng. . . .

"Quyết định?" Hắn chê cười, nụ cười rất ám muội. "Không rõ nam nhân muốn gì sao?!"

"A. . ."

Trân Châu cắn môi, ngăn lại âm thanh xấu hổ mà mình phát ra.

Nàng không phải đứa bé, cũng không phải thiếu nữ ngu ngốc, dĩ nhiên biết nam nhân cần cái gì.

"Ta muốn ngươi... trong lòngngươi rõ ràng hiểu rất rõ!" Hắn nheo mắt lại.

"Nam nhân và nữ nhân, từ xưa tới nay đều làm chuyện giống nhau. Nếu như ngươi không muốn, sẽ không mặc ta càn rỡ đến trình độ này!" Hắn nói từ tốn.

Trân Châu không thốt nên lời.

Hắn nhếch môi cười, ánh mắt xẹt qua viên huyết sa đỏ thẫm trên cánh tay nàng. . . .

Con ngươi đen của hắn nhìn chăm chú vào nét mặt của nàng, lĩnh vực này Trân Châu rất xa lạ, lại không ngờ tới, ở trong chuyện chăn gối này, hắn lại có thể nhấc lên luồng sóng cực mạnh từ trên người nàng. . .

************

Cũng thế thôi, nàng không coi trọng trinh tiết.

Trân Châu không nghĩ trinh tiết có thể thay nữ nhân thắng được cái gì.

Nhưng rất nhiều nữ nhân không có cách nào tránh thoát tư dục của nam nhân, họ tự thiết kế gông xiếng, muốn từ thân thể đến tư tưởng của nữ nhân, đều chỉ có thể thuộc về một nam nhân.

Nàng không quan tâm, đem "Trinh tiết" của mình, cho một nam nhân không hiểu rõ nàng.

Mặc dù nàng cũng không thương hắn. Nhưng chính vì không yêu, trinh tiết của nàng rất tinh khiết, rất tuyệt đối, nàng biết mình mới là chủ nhân của cơ thể và tư tưởng.

Huống chi, nàng tin tưởng đời này kiếp này, nàng sẽ không yêu bất kỳ nam nhân nào. Nếu như không phải vì Bạch Liên giáo, đời này nàng càng không thể nào có nam nhân.

Nàng không muốn giống như mẹ.

Bởi vì yêu một nam nhân, lại dâng tặng cả tôn nghiêm và tự chủ. . . . . .

Sáng sớm, trời chưa sáng, nàng đã lặng lẽ tỉnh lại từ trên giường của bối lặc gia.

Đêm qua canh ba, nàng bị đưa đến "Chính Kiền lâu" -- nhà nghỉ của bối lặc Duẫn Đường, tiếp tục để hắn đoạt lấy cơ thể nàng.

Sau một đêm, nàng có thêm một hiểu rõ khác về nam nhân và nữ nhân.

Cho tới bây giờ, nàng không biết mình sẽ có "dục vọng", cũng không biết nó thế nào.

Nhưng nam nhân. . . .

Hồi tưởng lại những gì hắn làm với mình tối qua, Trân Châu lại khống chế không được đỏ mặt và e lệ. . . . Không, đó là bởi vì không hiểu nên không được tự nhiên!

Hắn có thể đối với nàng như vậy, nhất định cũng có thể đối đãi những nữ nhân khác như thế. Đêm qua không có bất cứ ý nghĩa gì, nó chỉ là bối lặc gia phong lưu cả đêm.

"Trân cô nương?"

Bên ngoài truyền đến âm thanh của một phụ nhân. Trân Châu nhận ra được, đó là bà vú của Bảo Nhi.

"Lý ma ma, có chuyện gì?" Mở cửa, nàng lạnh nhạt hỏi phụ nhân trung niên ngoài cửa phòng.

Mặc dù là bà vú của Bảo Nhi, nhưng Lý ma ma không hề tốt với Bảo Nhi. Bảo Nhi mặc dù là chủ tử, lại thấy bà vú liền sợ.

"Là như vậy, khuê nữ nhà ta muốn gặp ngươi." Lý ma ma nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trân Châu một phen, sau đó hừ cười một tiếng.

"Khuê nữ?" Trân Châu nhàn nhạt hỏi, không có ngăn lại phụ nhân muốn xông vào vào phòng nàng.

Nàng quá quen nụ cười như thế --

Khuôn mặt xảo trá, vô sỉ này, tất cả tính toán đều dồn vào nụ cười thấp kém đó.

"Đúng vậy, khuê nữ của ta, ái thiếp tân sủng của bối lặc gia." Nói tới chỗ này, Lý ma ma ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như một con gà lửa.

Khuê nữ của mụ -- Như Ngọc, dung mạo kiều diễm tựa như tên của nàng ta, đẹp như hoa như ngọc! Nữ nhân không biết từ đâu nhô ra này, không có dung mạo bế nguyệt tu hoa, lại cũng vọng tưởng quyến rũ Đông bối lặc? !

"Chúc mừng" Trân Châu thờ ơ mỉm cười. "Nhưng cũng đâu cần gặp ta?" Lạnh nhạt nói.

Lý ma ma nheo mắt lại, giống như lời Trân Châu nói không phải lời con người nói. "Đương nhiên là cần! Đêm qua ngươi được bối lặc gia thu phòng, về sau không muốn tranh thủ tình cảm sao? ! Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất sớm hiểu rõ --"

"Mẹ."

Một nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp từ bên ngoài đi vào.

Cô gái quan sát Trân Châu, ánh sáng âm trầm ở đáy mắt vào lúc nhìn thấy Trân Châu liền biến mất.

Vốn nghĩ đối thủ này phải có dung mạo chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, mới khiến bối lặc gia yêu cả đêm --

Nhưng hiện nay, nàng phỏng đoán, bối lặc gia có lẽ chỉ là đổi khẩu vị nếm thức ăn tươi!

Nữ tử này dung mạo bình thường, nhiều lắm chỉ được cho là thanh tú, đối với bối lặc gia chỉ thích mỹ nhân mà nói, quả thực là ngoại lệ trong ngoại lệ --

Nhưng ngoại lệ này, lại làm trong lòng nàng có chút mơ hồ lo lắng.

"Như Ngọc, con tới vừa đúng! Mau nói cho nữ nhân này, con là gì của bối lặc gia!" Nhìn thấy nữ nhi, Lý ma ma giống như được núi dựa, âm thanh bén nhọn lại cất cao.

Dời đi ánh mắt, dung mạo xinh đẹp của Lý Như Ngọc nhiều hơn một phần linh lợi.

"Mẹ, đừng có mà lèo bèo, mẹ biết bối lặc gia không thích chúng ta tranh những thứ này mà." Lý Như Ngọc lạnh nhạt nói.

Không mời mà tới tự ý vào phòng ngủ của người khác, lại coi chủ nhân như không. Trong mắt không có người thế này, Lý Như Ngọc cao ngạo đến nỗi ngay cả chính nàng cũng không muốn che giấu. Chỉ là Trân Châu không có ý định so đo cái gì.

Một nữ nhân nếu có thể kiêu ngạo như thế thì đó cũng không phải là chuyện xấu, tất cả kiêu ngạo đến từ thắng thua ở miệng lưỡi liền khiến người ta cảm thấy nông cạn.

Lý ma ma lại không chấp nhận ý tưởng của nữ nhi. "Nhưng con phải cho nàng ta biết, con có địa vị gì trong lòng bối lặc gia --"

"Con có địa vị gì trong lòng bối lặc gia, chuyện này người trong phủ đều rất rõ ràng. Sẽ không có người không mặt mũi, cầm vàng dán lên mặt mình." Lý Như Ngọc bình tĩnh cười lạnh, mắt hạnh lạnh lùng vẫn không nhìn Trân Châu một cái.

"Nhưng nàng --"

"Thật xin lỗi, ta muốn nghỉ ngơi, không giữ hai vị." Không rãnh nhìn người diễn trò, Trân Châu liền hạ lệnh đuổi khách.

Lời nói có ý đuổi khách rõ ràng, khiến Lý ma ma trợn to hai mắt.

"Chúng ta đi thôi, mẹ. Chỗ này --" Lý Như Ngọc đảo mắt nhìn phòng khách bình thường này, khinh miệt cười nhạo một tiếng. "Cũng không có gì tốt." Nói ra phân định phần thắng cho mình.

Dù ngủ cả đêm với bối lặc gia, thì nữ nhân này cũng không được đến chỗ tốt gì. Từ trước đến giờ, gia luôn rộng lượng với nữ tử mình thích đó mà.

Điều này đại biểu, dù là "Ngoại lệ" của bối lặc gia, cũng kém người bối lặc gia "Thích nhất".

So đo với nữ tử thế này, ngược lại mất thân phận của mình.

Một đôi mẹ con hám lợi rốt cuộc rời khỏi phòng ngủ, Trân Châu mặt không thay đổi từ trong lòng ngực móc ra gói bột thuốc, bắt đầu xử lý vết thương trên đùi.

Mặc dù hoàn cảnh khiến nàng từ nhỏ đã quen coi thường cảm thụ của mình, nhưng lại không cách nào phân biệt, giờ phút này trái tim có cảm giác gì. Nàng không có tư cách chấm điểm người nào nông cạn, chỉ không hiểu, vì cái gì có người có thể sống ngạo mạn như thế, quên mình là người nào? "Vết thương này chỉ có thể thoa thuốc của ta."

Âm thanh của nam nhân, đột ngột xuất hiện tại sau lưng Trân Châu --

Lại thêm một người tự tới.

"Không cần, thuốc của bối lặc gia nên để lại cho người đáng giá." Nàng nhàn nhạt trả lời.

"Đây là cự tuyệt?" giọng điệu của Duẫn Đường cứng rắn mấy phần.

Nàng thậm chí không có quay đầu lại liếc hắn một cái -- điểm này khiến hắn không vui.

"Không phải." Xử lý tốt vết thương, Trân Châu rốt cuộc xoay người nhìn lại hắn, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng. "Cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần dùng thuốc quá quý trọng." Nàng phủi sạch vô cùng sạch sẽ.

Thật không muốn đảo loạn hồ nước xuân, nếu như không phải vừa xảy ra đoạn nhạc đệm kia, sáng sớm hôm nay tâm trạng của nàng cũng không xấu đi.

Nhìn chằm chằm con ngươi tỉnh táo quá đáng của nàng, tâm trạng vui thích của Duẫn Đường, chợt biến thành không vui. "Thuốc vốn để dùng, không có gì quý trọng!"

"Bối lặc gia có chuyện gì quan trọng?"

Giọng điệu của hắn hơi nặng. Liếc hắn một cái, nàng đổi chủ đề.

"Chuyện quan trọng?" Duẫn Đường hoàn toàn không vui, vẻ mặt có chút âm trầm. "Ngươi xem như đêm qua không có xảy ra gì cả? !"

Trân Châu nâng lên con ngươi, lông mày đen hơi nhếch lên, vẻ mặt chợt hơi nghi ngờ.

"Như vậy không tốt sao? Từ nay không cần phải lo lắng thoát không nổi dân nữ, càng không lo lắng có hậu hoạn." nàng thật hoài nghi nên lớn mật hỏi ra.

Nếu như chỉ ngủ chung một đêm liền muốn phụ trách, như vậy những người trước giờ phong lưu, khẳng định thường xuyên khó mà thoát khỏi "Hậu hoạn"? Nếu có nữ nhân nào nói rõ không phụ thuộc, không đeo bám, không phải mỗi nam nhân phong lưu, đều cầu cũng không được sao?

"Đó là việc của ta! Lúc nào ngán, ta sẽ thông báo ngươi!" Hắn nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm có chút cảnh cáo.

Nghe nói như thế, nàng thu hồi ánh mắt, mím môi cười khẽ, chợt hiểu -- thì ra là, nam nhân không thích nữ nhân quá bình tĩnh? Xem ra nàng còn chưa quá hiểu quy tắc trò chơi giữa nam nhân và nữ nhân.

"Ta muốn ngươi dời đến 'Hội Hoa Lâu'." Duẫn Đường bỗng nhiên nói, trong giọng điệu lạnh nhạt lộ ra ý mệnh lênh.

Hội Hoa Lâu ở bên trái Chính Kiền Lâu, Trân Châu biết, đó là chỗ ở của cơ thiếp trong phủ.

Hắn lại muốn nàng dời đến đó!

"Nếu như không đi?" Nàng hỏi.

Trực tiếp cự tuyệt, hiển nhiên khiến hắn không vui.

"Vậy thì rời khỏi vương phủ." Hắn nguội lạnh trả lời, cũng rất là dứt khoát.

Nàng biết, hắn là chủ tử, nàng không thể giảng đạo lý với hắn, không cách nào nhắc nhở cam kết hắn đã từng hứa, hoặc là tố cáo việc hắn ngày hôm sau trở mặt.

"Gia hi vọng dân nữ khi nào dọn vào?" Xoay người, thái độ của nàng rất nhạt, giọng điệu bình tĩnh.

"Lập tức." Giọng ra lệnh không có chút nào đau lòng.

Hắn bất mãn vì phản ứng của nàng -- cực độ bất mãn! Nhưng nữ nhân này hình như biết làm sao né tránh hắn, có tài năng lảng tránh việc chọc giận hắn ngay mặt.

Mà chính vì thái độ "nhìn như" nhẫn nhục chịu đựng này của nàng, mỗi lần càng khiến hắn hoài nghi hơn. . . .

"Dân nữ hiểu." Nàng lạnh nhạt trả lời. Sau đó xoay người, vươn tay lấy ra bọc đồ nhỏ trong giường hẹp. "Dân nữ dời đến Hội Hoa Lâu ngay."

Đến đây, nàng và hắn không còn lời nào để nói. Hắn không đi, như vậy nàng đi.

Duẫn Đường cứng đờ, chưa từng có một nữ nhân nào dám cho hắn nhìn sắc mặt. Cho dù mặt ngoài hoà thuận, hắn cũng nhìn ra nàng không đặt uy quyền của hắn trong mắt.

Vốn tưởng rằng, trải qua đêm qua đã thuần phục được nàng. Nhưng sự kiêu ngạo của nữ nhân này, hiển nhiên sẽ không nhảy múa theo ý chí của hắn.

Không để ý tới sắc mặt âm trầm của hắn, Trân Châu thối lui từng bước bên ngoài, thong dong lễ độ.

"Đứng lại!" Tiến lên bắt lấy nữ tử sắp thoát khỏi tầm mắt của mình, tay dùng sức thật mạnh không có chút nào thương hương tiếc ngọc. "Tối nay, ta muốn ngươi đến 'Chính Kiền lâu' bồi tẩm."

Nàng ngước mắt nhìn hắn.

Bồi tẩm? Từ ngữ này không nằm trong phạm vi hiểu biết của nàng, lại vô cớ phủ xuống người nàng. Hai từ này thật kỳ quái! Nàng thật sự buồn cười, lại phải ức chế kích động bật cười.

"Thế nào, không muốn?" Nam nhân âm trầm hỏi.

"Bối lặc gia thích thế nào, thì cứ thế đó." Gỡ ra bàn tay đang vịn cánh tay mình, Trân Châu nhàn nhạt trả lời.

Sau đó, mỉm cười, thối lui khỏi tầm mắt của nam nhân.

Da thịt thân thiết à. . . .

Nhưng không có nghĩa bởi vì cơ thể tiếp xúc mà sinh ra tinh yêu.

Tình cảm rất yếu đuối, nhân tính lại chịu không được khảo nghiệm. Nếu đặt ảo tưởng và hy vọng trên người đối phương thì sẽ trở thành yếu ớt và thất bại. . . .

Nàng không có hy vọng xa vời. Không cầu gì thì cũng sẽ không mất gì. Mặc dù đã từng ngủ chung cả đêm, từ đầu đến cuối, nàng vẫn rất tỉnh táo -- một đêm ngủ chung, trừ cơ thể, nàng sẽ không đặt hắn trong tim mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui