Cách Cách Giá Lâm

Miêu Tư Lý từng nói, mẹ cô vốn là người thích mềm mỏng mà chẳng ưa cứng rắn, nên chỉ cần chiều theo ý bà một chút, là bà sẽ thoải mái, không tiếp tục làm khó dễ.

Nên Cố Cách Cách dù ngoài miệng luôn oán hận, mẹ em thật khó hầu hạ, nhưng sau khi tan việc lại chạy thẳng đến siêu thị, đương nhiên Miêu Tư Lý cũng bị bắt đi theo. Nói là muốn Miêu Tư Lý tới làm cu-li, trên thực tế là để biết Miêu Nhã thích ăn những gì thông qua miệng của cô, để làm vài món ngon mong tỏ lòng hiếu thảo với bà. Đương nhiên quan trọng nhất, Cố Cách Cách muốn chứng tỏ với Miêu Nhã, cô là một người lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đánh thắng được kẻ thứ ba, quật ngã được cả lưu manh.

"Hay là ra ngoài ăn tiệm đi, chứ..." Miêu Tư Lý đẩy xe siêu thị tới một góc bên cạnh khu nguyên liệu nấu ăn, khó xử nói, "Nhìn có vẻ rất phức tạp, liệu chị làm được không?"

Cố Cách Cách liếc cô: "Coi khinh tôi hử? Món này thì sao làm khó được tôi? Chẳng phải chỉ là nghêu sốt cay thôi à? Chuyện nhỏ." nói rồi đưa mắt khắp xung quanh, "Đúng rồi, vừa nãy thấy sách dạy nấu ăn bán ở đâu nhỉ?"

Miêu Tư Lý: "..."

Cố Cách Cách sau khi thả thêm một bao hạt tiêu vào xe mua hàng, bỗng nói: "Mẹ em muốn tôi đi gặp bố em."

Miêu Tư Lý hoảng hồn: "Gặp ông ta làm gì?"

Cố Cách Cách đoán: "Chắc là mẹ em hy vọng thông qua tôi, hóa giải ân oán giữa em và ông ấy?"

Miêu Tư Lý cau chặt mày: "Có thể không đi không? Em chẳng muốn có bất kỳ liên quan gì với ông ta. Em và chị ở bên nhau không cần đến sự cho phép của ổng."

Cố Cách Cách nắm lấy bàn tay Miêu Tư Lý đang đặt trên xe đẩy: "Tôi đồng ý với em, nếu em không thích sẽ không đi, nhưng tôi cũng không hy vọng trong lòng em luôn có nỗi oán hận với một người. Sống như vậy sẽ rất mệt mỏi, người quan tâm em cũng đau lòng."

Miêu Tư Lý nhìn cô hỏi: "Em có hoàn cảnh gia đình phức tạp như vậy, liệu có khiến chị cảm thấy mệt mỏi không?"


Cố Cách Cách một tay đẩy xe, một tay kéo Miêu Tư Lý đến một lối đi nhỏ ít người, mới nói: "Ngốc ạ, sao em lại nghĩ như vậy? Người tôi muốn ở bên là em, không phải bố mẹ em. Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy trong lòng em cứ luôn có khúc mắc, cho dù em không thương bố em, nhưng cũng không thể giữ mãi nỗi oán hận như vậy. Tôi sợ đến cuối cùng, người đau buồn vẫn là em."

Miêu Tư Lý lắc đầu: "Nếu không tự mình trải qua, chị sẽ không hiểu đâu. Sống dưới thân phận là đứa con rơi khó chịu biết bao, từ nhỏ đến lớn chẳng có bố sẽ có cảm giác đáng thương thế nào. Nếu không phải vì anh trai em bị tai nạn xe cộ rồi mất đi, chắc đến giờ ông ta cũng chẳng nhớ ổng có một đứa con gái khác là em. Không phải ông ta vì yêu em mà muốn nhận lại em, chẳng qua chỉ vì dòng máu trong người em chảy là máu của ổng thôi."

Cố Cách Cách ngắt lời cô: "Tôi chưa từng sống dưới hoàn cảnh đó, nhưng dù vậy tôi vẫn muốn cảm ơn ông ấy, cảm ơn ông ấy đã đưa em tới thế giới này, như vậy mới để tôi gặp được em rồi yêu em, sau này còn có em bên đời mình. Những ngày qua, mỗi buổi sáng khi thức dậy, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là em, chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến cho cuộc sống của tôi tràn đầy hạnh phúc. So với những ngày của năm năm mà chúng ta cách xa nhau kia, càng khiến tôi thêm quý trọng hiện tại, cũng làm tôi mong đợi đến tương lai của chúng ta. Cho nên, dù bố mẹ tôi không đồng ý chúng ta yêu nhau, mẹ em dùng mọi cách gây khó dễ, tôi cũng có thể chịu đựng được. Hơn nữa, còn mang tấm lòng cảm kích đón nhận, bởi vì sở dĩ bố mẹ tìm mọi cách cản trở, là vì không nhìn thấy tương lai của chúng ta, vì bố mẹ yêu chúng ta nên mới lo lắng như thế. Điều chúng ta cần phải làm là để bố mẹ yên tâm, chứng minh cho bố mẹ biết chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, chúng ta rất hạnh phúc khi ở bên nhau." Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, trong ánh mắt đong đầy mong chờ, "Miêu Tư Lý, đừng để lòng em luôn bị giam cầm bởi thù hận. Dù bố em có thế nào, nhưng ông ấy cũng là người mang em đến thế giới này. Trước kia ông ấy đối với em không tốt, thì để ông ấy dùng thời gian sau này bù đắp lại cho em. Có thêm một người yêu thương em, bộ không tốt ư?"

Hàng mi dài trên đôi mắt Miêu Tư Lý sắp bị thấm ướt bởi nước mắt. Cô nhìn Cố Cách Cách không biết phải nói sao? Sau khi siết chặt lấy eo cô, trao một nụ hôn nồng nàn, mới thâm tình nói, "Cố Cách Cách, em yêu chị."

Cố Cách Cách mở đôi mắt xinh đẹp, vừa định ngọt ngào nói Tôi cũng yêu em, nhưng khi nhìn về phía sau Miêu Tư Lý liền lập tức tỉnh táo, nhỏ giọng trách cứ: "Miêu Tư Lý, em thật đáng chết! Nơi này là siêu thị."

Miêu Tư Lý cười vui vẻ, nháy mắt ý bảo cô hãy quay lại nhìn phía sau.

Cố Cách Cách quay đầu lại, liền thấy có một đám người đang vây xem, từ nữ sinh mười bảy mười tám tuổi đến thiếu phụ hơn ba mươi tuổi đang ôm con. Vẻ mặt của tất cả đều rất ngượng ngùng, hiển nhiên là bị hoảng sợ vì được chứng kiến tận mắt cảnh hai người con gái hôn môi thắm thiết. Một ngụm máu tươi trào lên đến cổ Cố Cách Cách, thực sự cô bị dọa đến không còn mặt mũi, ai bảo cô đã quên mất quy định do chính mình từng đặt ra kia chứ? Ở nơi công cộng nhất định phải cách xa Miêu Tư Lý một mét. Hung hăng trợn mắt liếc Miêu Tư Lý đang cười vui vẻ, tiện tay cầm đại một món đồ trên kệ che mặt định rời đi. Cô không thể giống Miêu Tư Lý không biết xấu hổ là gì.

Mới đi hai bước, chợt nghe thấy Miêu Tư Lý ở phía sau kêu lên: "Cố Cách Cách, băng vệ sinh ở đây, chị lấy tã giấy làm gì thế?"

Cố Cách Cách nhìn thoáng qua chiếc bao lớn mình lấy che mặt, chẳng phải là tã giấy thật sao? Lập tức giận đến hồ đồ, buột miệng: "Lượng của tôi nhiều không được à?"

Sau khi nói xong, cả Miêu Tư Lý và toàn bộ người vây quanh đồng thời bị hóa đá.

Trên đường về, đương nhiên Miêu Tư Lý bị Cố Cách Cách cấu véo một trận. Cố Cách Cách chỉ xuống tay ở trên lưng và đùi cô, bởi dù có véo đến tím, Miêu Nhã cũng không thấy được, nếu không nhất định sẽ bị bà trách cứ là ngược đãi con gái bà.


Hai cô vừa về đến nhà cũng đúng lúc Hình Tứ rời đi. Miêu Tư Lý vội giữ ông lại dùng cơm, nhưng Hình Tứ nói còn có việc nên từ chối.

Nhìn thấy Miêu Nhã đã đổi quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách, Miêu Tư Lý liền chạy tới khoe: "Mẹ, tối nay mẹ có lộc ăn. Cố Cách Cách tự mình xuống bếp, làm món nghêu sốt cay mẹ thích nhất."

Miêu Nhã không thể tin nhìn Cố Cách Cách: "Không phải vì hôm nay ta bắt cô làm nhiều việc quá, nên cô định trả thù ta đấy chứ?"

Cố Cách Cách cười nói: "Làm sao thế được? Là con muốn dì nếm thử tay nghề của con."

Miêu Tư Lý phụng phịu: "Mẹ, rõ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cố Cách Cách đã mất bao công ở siêu thị chọn nghêu cho mẹ đó."

"Khua môi múa mép nữa cũng vô dụng. Ta nói rõ trước, nếu tanh một chút, ta cũng không ăn." Miêu Nhã nói xong, chẳng thèm nhìn cả hai người bọn họ, tiếp tục giở đọc cuốn tạp chí thời trang trên tay.

Khi đã vào nhà bếp, Cố Cách Cách mới tức giận: "Mẹ em thật kén chọn."

Miêu Tư Lý vội cười dỗ: "Mẹ không ăn, em ăn."

Mặt Cố Cách Cách càng thêm tăm tối: "Ngay cả em cũng không tin tôi?"

Miêu Tư Lý nhìn cuốn sách dạy nấu món hải sản trên mặt bàn, thành thật gật đầu: "Có chút."


Cố Cách Cách vung thìa chỉ vào mặt cô: "Lột hành đi."

Sau một cuộc nấu nướng vật lộn hệt như trong thế chiến, cuối cùng Cố Cách Cách cũng làm xong món nghêu sốt cay. Cầm thìa chỉ vào chiếc đĩa, nói với Miêu Tư Lý: "Em nếm xem hương vị thế nào?"

Khuôn mặt Miêu Tư Lý đã sắp nhăn thành hoa cúc, đáng thương bảo: "Nếm từ khi bắt đầu nấu tới giờ, chị coi đầu lưỡi em này, đã bị cay đến mất cảm giác luôn. Em không nếm được nữa đâu, cứ như vậy bưng ra ngoài đi!"

Cố Cách Cách hít sâu một hơi, thật gian nan quyết định: "Vậy thì, để tôi thử xem."

"Không được." Miêu Tư Lý vội vàng ngăn Cố Cách Cách, "Chị bị dị ứng khi ăn hải sản mà, chỉ cần một chút là người cũng nổi đầy mề đay. Cứ để thế đi, nó cũng đầy đủ cả hương cả sắc rồi, nhất định có thể qua được. Tin em đi."

"Thật chứ?" Cố Cách Cách vẫn chưa tin tưởng. Đương nhiên chủ yếu là vì cô chẳng thể tin nổi vào tài nấu ăn của mình, chỉ trách Miêu Nhã, ai bảo bà thích ngay món mà cả hai cô đều chẳng ưa, rồi thầm buồn bã. Sau này muốn sống chung thì làm cách nào mới hòa hợp được đây?

"Ta còn tưởng đây là bữa ăn khuya." Sau khi Miêu Nhã ngồi xuống bàn cơm, việc đầu tiên là bày tỏ sự bất mãn.

Miêu Tư Lý ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã chín giờ rưỡi, nấu một bữa cơm mà tốn những ba tiếng đồng hồ, quả thật chỉ có thể gọi là bữa ăn khuya, cười nịnh: "Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần thứ hai mới quen tay, chắc chắn sau này sẽ nhanh hơn."

Bên này Cố Cách Cách bưng ba chén cơm tới, ngồi xuống, chưa dám động đũa, chỉ mở to mắt nhìn, chờ đợi Miêu Nhã chấm điểm món "nghêu sốt cay" này cho cô.

Miêu Nhã còn chưa cầm đũa, đã lắc đầu: "Nhìn chẳng đẹp." sau đó mới gắp một miếng thịt nghêu, bỏ vào miệng nhai rồi buông đũa bình phẩm, "Mỡ quá nhiều, tương quá ngọt, thịt quá dai. Vị vừa mặn, vừa cay, vừa đắng. Tổng kết bằng hai chữ, thất bại."

Bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ đổi lấy đánh giá đó. Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý hệt như bị búa tạ đập vào đầu, mặt dần dần cúi thấp, sau đó thì nện thẳng lên bàn.

Miêu Nhã nói: "Nhưng mà..."

Hai người sắp hôn mê kia đồng thời tỉnh dậy, trăm miệng một lời: "Nhưng mà gì?"


Miêu Nhã lại gắp lên một miếng: "Nhưng mà vẫn có thể ăn. Tuy hơi mặn và hơi cay, có điều không tanh, quan trọng nhất bên trong không còn cát. Lần đầu làm mà có thể được như vậy, đã là không tồi, đáng được khen ngợi." Nói rồi đặt miếng thịt nghêu đó vào trong bát Cố Cách Cách.

Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý cùng hít sâu một hơi.

"Chị ấy không thể ăn hải sản." Miêu Tư Lý nói xong, định gắp miếng thịt nghêu kia sang bát cô.

Miêu Nhã không vui nhíu mày: "Không ăn được chút xíu nào?"

Cố Cách Cách vội vàng nói: "Không phải. Nếu chỉ ăn chút thì sẽ không sao. Cám ơn dì." sau đó liếc Miêu Tư Lý lắc đầu, gắp miếng thịt nghêu kia bỏ vào trong miệng, vừa cắn một cái lập tức nhăn mày. Thế này sao có thể nói là chỉ hơi mặn, hơi cay chứ? Rõ ràng là không tài nào ăn được. Vừa nãy còn thấy cảm động vì Miêu Nhã gắp thức ăn cho cô, hóa ra không phải định khen ngợi, mà chính là muốn chỉnh cô. Rốt cuộc đã hiểu cái gọi là tự làm tự chịu, sau khi gian nan nuốt xuống, vẫn phải cố nở nụ cười cảm ơn Miêu Nhã.

Miêu Nhã thỏa mãn đứng dậy: "Được rồi, ta đã ăn xong. Hai đứa cứ từ từ ăn."

Miêu Tư Lý có chút há hốc mồm: "Mẹ, cơm trong bát mẹ còn chưa hề động, rồi mấy món này nữa, đều đặc biệt làm cho mẹ nha."

"Quan trọng không phải có ăn hay không, mà là... ta đã nhận tâm ý của hai đứa." Miêu Nhã còn bước đến bên cạnh Cố Cách Cách, vỗ vai tán dương, "Cách Cách thật đảm đang, ta rất hài lòng." Nói rồi nhẹ nhàng đi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy một quả táo, tiếp tục nhẹ nhàng lướt qua trước mặt hai cô, rồi trở về phòng.

Miêu Nhã vừa đi, Cố Cách Cách lập tức ôm lấy cổ họng mình hét lớn với Miêu Tư Lý: "Mau lấy nước."

Miêu Tư Lý vội luống cuống tay chân rót một ly nước lạnh cho cô.

Sau khi đã dốc cạn nguyên ly nước lớn, Cố Cách Cách mới nghiến răng nghiến lợi: "Miêu Tư Lý, tôi sẽ không để yên cho mẹ em!" Bởi vì bị cay tới đỏ bừng cả mặt, nên nét mặt Cố Cách Cách nhìn trông có vẻ hơi dữ tợn.

Dù trên mặt Miêu Tư Lý là vẻ ngây ngô thông cảm, nhưng trong lòng cô lại đang cười thầm điên cuồng. Ai bảo hai người cứ suốt ngày làm em khó xử chi?Đáng đời! Đáng đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận