Cách Cách Giá Lâm

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra theo định kỳ, Cố Cách Cách lại giống như thường ngày tranh thủ đi tắm, sau đó lấy một chậu nước ấm của bệnh viện, để vào trong chậu một cái khăn mặt trắng sạch rồi đến trước giường, kéo lên tấm chăn đắp trên người Miêu Tư Lý, nhìn cánh tay và đùi cô quấn đầy băng trắng mà rơi nước mắt.

Miêu Tư Lý đành phải nghìn bài một điệu nói lời an ủi: "Người ta nói, "đại nạn không chết, tất có hậu phúc"*, chị khóc là ghét bỏ em đấy."

(*:Người gặp tai nạn nghiêm trọng không chết, sau này chắc chắn sẽ có phúc)

Cố Cách Cách hừ cô một cái, sau đó đưa tay cởi nút áo của cô, vô cùng cẩn thận tránh những nơi bị thương, dùng khăn ấm chầm chậm lau hết người Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý sợ cô lại suy nghĩ nên tìm lời tán gẫu: "Cố Cách Cách, chị nói xem, nếu sau này chúng ta có con, thì nên lấy họ Cố hay họ Miêu?"

Cố Cách Cách không ngờ đột nhiên cô lại hỏi thế, âm thầm than thở cô chuyển đề tài quá nhanh, thuận miệng hỏi: "Em nghĩ thế nào?"

Miêu Tư Lý xoa cằm suy tư: "Xét về địa vị trong nhà, chắc chắn chị cao hơn em, nhưng nếu xét ở trên giường, chị lại nằm dưới. Vấn đề này thật khó nha."

Cố Cách Cách lườm cô một cái: "Em đúng là nhàm chán." Tay vươn tới phía sau mở nút áo lót của cô.

Miêu Tư Lý lập tức im bặt, thật ra vào mỗi ngày, khoảnh khắc này luôn khó nhất với cô. Động tác mềm nhẹ của Cố Cách Cách luôn khiến lòng cô khó nhịn, trước đây bởi vì vết thương hành nên không có cảm giác gì, nhưng mấy ngày qua bắt đầu có chút khó kiềm chế, nhất là bây giờ lại càng khó, khi cô vẫn chưa quên nụ hôn ban nãy.

Nhưng Cố Cách Cách tâm không tạp niệm, chỉ lo làm chuyện của mình, cũng không hề dừng lại lâu khi tay lướt qua vùng đầy đặn trên ngực cô, nhưng dù vậy lưng Miêu Tư Lý cũng đã cứng lại, ngay cả thở cũng không dám.

Sau khi Cố Cách Cách giúp cô lau xong thân thể, đứng dậy đi đổi nước, Miêu Tư Lý mới dám thở từng hơi nặng nhọc.

Lúc Cố Cách Cách quay lại, phát hiện thấy Miêu Tư Lý có chút khác thường, tưởng rằng đã chạm đến miệng vết thương đau, quan tâm hỏi: "Em bị sao vậy?"

Miêu Tư Lý đương nhiên không thể nói. Cô luôn là người nắm quyền chủ động trên giường, sao có thể nói ra nguyên nhân thật? Mỗi khi vào thế bị động, cô trở nên vô cùng thẹn thùng, nhất là bây giờ lại còn bị thương, sao có thể nói với Cố Cách Cách cô có dục vọng? Thật chết người!

Cố Cách Cách thấy cô không nói gì, cũng không hỏi thêm, kéo ống quần của cô lên tới bắp đùi, vừa lau vừa nhẹ nhàng xoa nắn, giúp máu tuần hoàn.

Từ bắp chân lên đến đùi, lúc xoa nắn ở trong đùi, rốt cuộc Miêu Tư Lý không nhịn được nữa rên lên. Cố Cách Cách hoảng sợ tưởng mình đụng tới miệng vết thương của cô, ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt Miêu Tư Lý đỏ au, không ngừng ngượng ngùng, mới lập tức hiểu. Vốn không có tạp niệm, nhưng giờ nhìn Miêu Tư Lý như vậy, Cố Cách Cách liền thấy không thoải mái, thân thể bắt đầu nóng bỏng. Có điều lý trí rốt cuộc thắng được dục niệm. Miêu Tư Lý còn đang bị thương, sao mình có thể không biết xấu hổ xuống tay chứ? Lại đi đổi nước, để một cái khăn mặt sạch khác vào chậu, đưa cho Miêu Tư Lý, để cô tự mình lau người. Tuy hai cô đã rất thân mật, nhưng Cố Cách Cách vẫn ngại giúp Miêu Tư Lý lau những chỗ bên trong, một khi lau ra dục hỏa thì có nên tiếp tục hay là không đây?

Hơn nữa vận động trên giường cũng được coi là vận động kịch liệt, với xương cốt của Miêu Tư Lý lúc này làm sao chịu nổi? Nếu bị tai nạn xe chưa khỏi lại vì chuyện giường chiếu mà tái phát thì làm sao bây giờ?

Đương nhiên Miêu Tư Lý cũng hiểu chuyện này, cuối cùng đành chịu đựng để dập tắt dục vọng mới chớm nở.

Cố Cách Cách từ phòng trong lấy ra một chiếc giường gấp, ôm bộ chăn gối từ ngăn tủ để trên mặt giường. Thật ra phòng bệnh Miêu Tư Lý nằm là phòng bệnh cao cấp, vốn có một phòng thiết kế riêng dành cho người nhà, bên trong có sẵn giường lớn. Nhưng Cố Cách Cách lại mang một chiếc giường gấp đến đây, đặt ở bên cạnh giường của Miêu Tư Lý, chỗ nằm là khung thép nên có chút khó chịu, nhưng cô hy vọng nếu ban đêm Miêu Tư Lý có chuyện gì liền có thể biết được ngay.

Miêu Tư Lý nhìn chiếc giường làm bằng thép, cảm thấy hoảng hốt: "Sáng nay không phải chị nói ngủ bị đau lưng sao? Hay là đêm nay chị vào bên trong kia ngủ đi?"

Cố Cách Cách đáp: "Không cần, so với vết thương của em thì có đáng gì. Yên tâm tôi sẽ không nói vậy nữa."

Miêu Tư Lý suy nghĩ rồi nói: "Nếu không chị lên đây ngủ với em."

"Với em?" Cố Cách Cách nhìn chiếc giường lại nhìn Miêu Tư Lý. Giường đúng là rộng thật, nhưng có một người bị thương, nếu như đụng đến chẳng phải sẽ phiền toái hơn sao? Giúp cô đắp chăn, "Tôi không sao, ngủ đi."

Miêu Tư Lý đành thôi, nhưng khi Cố Cách Cách xoay người lại bị cô giữ lấy tay. Cố Cách Cách quay đầu thấy Miêu Tư Lý nhìn mình chằm chằm.

Cố Cách Cách nghi hoặc hỏi: "Mắt của em làm sao à?"

Miêu Tư Lý: "..." Rõ ràng là đang phóng điện nha, làm sao Cố Cách Cách lại không thấy vậy? Thật tổn thương! Vẻ mặt thất bại nói, "Goodnight kiss."

Đương nhiên Cố Cách Cách biết ý đồ của cô, có điều chỉ muốn trêu chọc một chút, cười cúi người hôn môi cô. Lúc này không cần Miêu Tư Lý chủ động, liền cạy mở hàm răng, luồn lưỡi vào trong miệng, cho cô nụ hôn nóng bỏng.

Vốn chỉ đơn thuần hôn, nhưng lại châm ngòi ngọn lửa nhiệt tình đã kìm nén từ lâu của hai người.

Miêu Tư Lý ôm lấy cổ cô, mơ hồ nói: "Lên đây đi."

Cố Cách Cách nghe lời bỏ dép lê ở chân, cẩn thận ôm cô, nằm xuống bên cạnh. Nụ hôn từ trên môi chuyển xuống cổ, cởi bỏ cúc áo phía trên, chôn giữa hai bầu ngực mềm mại của Miêu Tư Lý. Có điều không thể tự do như thường ngày, nhẹ giọng nói: "Miêu Tư Lý, nếu không thoải mái phải nói tôi biết."

Miêu Tư Lý hơi thở bất ổn "Ừm" một tiếng, cả người cô đều đã hóa thành nước, sao có thể không thoải mái đây?

Lúc này Cố Cách Cách mới ngậm lấy đỉnh cao của cô nhẹ nhàng liếm mút.

Hai cô tình đang nồng cháy, lại bị một tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang. Vốn không muốn để ý tới, nhưng người gõ cửa đặc biệt cố chấp, liên tục đập cửa không ngừng, phát ra những tiếng rất có tiết tấu.

Miêu Tư Lý "Ôi trời!" một tiếng, suýt chút nữa đã hôn mê, thấp giọng mắng: "Ai mà không ý thức dữ vậy?"

Cố Cách Cách lưu luyến buông ra nơi mềm mại xinh đẹp đã bị cô làm cho sưng đỏ, đứng dậy giúp Miêu Tư Lý sửa sang lại quần áo, trên gương mặt cũng lộ vẻ ảo não.

Miêu Tư Lý nghĩ Cố Cách Cách ảo não vì tự trách mình vừa rồi không kiềm chế được, bởi vì cô là bệnh nhân. Vừa định an ủi nói cô không sao, hơn nữa còn rất tốt.

Ai ngờ Cố Cách Cách hít một hơi rồi nói: "Thực sự rất không có ý thức."

Miêu Tư Lý: "..."

Mở cửa, nhìn thấy người trước cửa, vẻ tức giận trên mặt Cố Cách Cách liền biến thành đề phòng, lạnh lùng hỏi: "Cô tới làm gì?"

Cao Ngôn tay kéo hành lý, trên mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi, thật hiển nhiên cô ta vừa xuống máy bay, không để ý tới Cố Cách Cách, lập tức đi thẳng vào phòng, nhìn thấy Miêu Tư Lý lập tức nước mắt tuôn rơi.

Miêu Tư Lý cũng không nghĩ Cao Ngôn đến, thấy cô ta vì lo lắng cho cô mà rơi nước mắt, lập tức cảm thấy mềm lòng: "Cao Ngôn, cậu đến thăm mình à?"

Cao Ngôn buông hành lý, đi tới phía cô: "Lần này đoàn phim rất bí mật để giữ kín thông tin, ngay cả di động cũng không cho dùng, nên mình không biết tin cậu gặp nạn."

Miêu Tư Lý cho cô ta một nụ cười an ủi: "Mình hiểu."

Cao Ngôn hỏi: "Giờ cậu thấy sao rồi?"

Miêu Tư Lý nói: "Hồi phục rất tốt, không có gì đáng ngại." Nói xong còn nhìn qua Cố Cách Cách, có chút ai oán nghĩ. Nếu không phải cậu đột nhiên tới thăm, mình và Cố Cách Cách đã đi phó vu sơn mây mưa từ lâu!

Cao Ngôn đi tới chỗ hành lý, mở thùng ra lấy một món quà sa hoa: "Đây là thuốc một người bạn bác sĩ giới thiệu cho mình, nói là giúp trị thương xương cốt." Nhìn bao bì cũng biết giá trị xa xỉ.

Cố Cách Cách vẫn lạnh lùng thờ ơ đứng bên cạnh, lúc này đi tới nhận quà trên tay Cao Ngôn: "Cám ơn quà của cô. Trời đã khuya, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không tiễn."

Cao Ngôn không hề giận dữ giống như thường ngày, chỉ nhẹ giọng nói với Cố Cách Cách: "Tôi có thể nói vài câu với Miêu Miêu không?"

Nếu không đồng ý thì quá hẹp hòi, nhưng nếu đồng ý thì lại cảm thấy nghi ngờ ý đồ của Cao Ngôn. Cố Cách Cách trao đổi ánh mắt với Miêu Tư Lý, sau đó đặt hộp quà lên bàn, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Cao Ngôn ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay Miêu Tư Lý, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống như mưa: "Nghe tin cậu bị tai nạn, mình thiếu chút nữa đã bị hù chết. Tại sao có thể như vậy?"

Miêu Tư Lý cười nói: "Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cũng may bị thương không nặng. Cậu xem, không phải bây giờ mình rất ổn sao?" dừng một chút nói thêm, "Cố Cách Cách chăm sóc mình rất tốt."

Cao Ngôn ngắt lời cô: "Cậu biết mình lo lắng cho cậu không kém cô ta."

"Mình biết, nhưng cậu cũng biết, trong lòng mình chỉ có chị ấy." Miêu Tư Lý nắm lại tay cô ta, "Cao Ngôn, những hiểu lầm trước kia hãy bỏ qua đi. Cậu có sai, mình cũng có sai. Mình chỉ hy vọng cậu có thể tìm được một người cũng yêu cậu."

Cao Ngôn nở một nụ cười khổ: "Nói dễ hơn làm." Thấy Miêu Tư Lý nhíu mày, lập tức nói, "Nhưng mình sẽ thử."

Miêu Tư Lý nghe cô ta nói vậy thở phào nhẹ nhõm.

Cao Ngôn thấy biểu tình như trút được gánh nặng của cô làm tổn thương, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Miêu Miêu, mình thực sự không có chút cơ hội nào sao?"

Miêu Tư Lý lắc đầu, rút tay về.

Cao Ngôn chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nói: "Vậy được rồi, mình chúc cậu hạnh phúc." sau đó còn cười thật tươi với cô.

Có lẽ do tác dụng tâm lý, Miêu Tư Lý cảm thấy nụ cười này rất không thật, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

Sau khi Cao Ngôn đi rồi, phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cố Cách Cách không hỏi câu gì, chỉ nằm xuống bên cạnh Miêu Tư Lý, ôm cô, hôn lên trán cô nói: "Bé yêu, ngủ ngon."

Trước khi cơn bão tới, bao giờ cũng là một đêm yên ả.

Cao Ngôn đi xuống dưới lầu, bước vào một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, gọi điện thoại nói: "Gửi đi cho tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui