Cách Đấu Binh Vương


Đúng như lời hứa của mình, Phùng Tiểu Long chờ sau khi Triệu Quốc Khánh giết chết tên lính bắn tỉa, anh và Lý Thực Thành mới từ trong chỗ ẩn nấp nhảy ra và nã súng vào quân địch, sẵn tiện áp chế luôn hoả lực của chúng.
“Quốc Khánh, mau qua đây!” Lý Thực Thành hét lớn.
Triệu Quốc Khánh nhân cơ hội đó lật người nhảy lên, tiếp đến liền khom mình chạy về hướng có bẫy.
Sau khi bị áp chế một thời gian ngắn bằng hỏa lực, mấy tên lính đánh thuê rất nhanh đã phản công trở lại.

Nhờ tiếng kêu ban nãy của Lý Thực Thành mà bây giờ Quốc Khánh đã vô tình nhặt lại được một cái mạng.
Lúc này Daniel ở ngay cạnh Triệu Quốc Khánh, hắn ta định cho anh một phát súng để tiễn anh lên đường nhưng khi nghe thấy tiếng Lý Thực Thành thì lập tức lùi về sau phiến đá.

Qua máy bộ đàm, hắn ta hét lên ra hiệu với ba gã khác: “Hắn là mục tiêu của chúng ta, giữ mạng hắn, những kẻ khác tùy ý giết.”
“Vâng!” Mấy tên lính đánh thuê đáp lời.

Sau đó chúng tránh Triệu Quốc Khánh và tập trung sức lực tấn công Phùng Tiểu Long cùng Lý Thực Thành.
“A.” Lý Thực Thành đau đớn kêu lên một tiếng.

Cánh tay trái của cậu bị đạn sượt ngang qua, chỗ miệng vết thương bắt đầu chảy máu.
“Nằm xuống.” Triệu Quốc Khánh giữ lấy Lý Thực Thành ấn xuống đất.

Dù vậy nhưng cậu ta vẫn cố sức chiến đấu đến cùng.
Phùng Tiểu Long đang ở một bên khác tránh đạn, anh hướng hai người lớn tiếng hỏi: “Không sao chứ?”
“Tôi không sao, còn Thực Thành thì bị một viên đạn sượt qua.” Triệu Quốc Khánh đáp đồng thời lấy túi sơ cứu ra băng bó, cầm máu giúp Lý Thực Thành.
Phùng Tiểu Long nhanh tay xả thêm một loạt đạn vào quân địch, nhân lúc đó anh cũng nói rõ tình trạng của mình với Triệu Quốc Khánh: “Tôi không thể trụ thêm nữa.”
“Ra ngoài trước.” Triệu Quốc Khánh ra lệnh.
Dưới sự dẫn dắt của Triệu Quốc Khánh, cả ba người đồng loạt chạy ngược về cái hố cách một trăm mét phía sau để trốn.
“Lấy hết trang bị, vũ khí ra.” Triệu Quốc Khánh vừa nói vừa gỡ đồ trên người xuống.

Hai khẩu súng trường tự động, ba băng đầy đạn súng trường, hai khẩu súng lục và hai con dao găm.

Đây là tất cả vũ khí của anh.
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành cũng lấy vũ khí, trang bị của mình ra.

Đồ của họ cũng tương tự của Triệu Quốc Khánh nhưng băng đạn lại ít đến đáng thương.
Triệu Quốc Khánh dùng tốc độ nhanh nhất để phân phát lại vũ khí, đạn dược rồi nói: “Chắc bên địch đã nghĩ chúng ta trốn thoát rồi.

Lát nữa nghe theo lệnh tôi, chúng ta sẽ bất ngờ xông ra tập kích chúng lần nữa.”
Phùng Tiểu Long cùng Lý Thực Thành gật đầu, trải qua nhiều thử thách cùng nhau, hai người đều có sự tin tưởng nhất định vào lối chỉ huy tác chiến của Triệu Quốc Khánh.
“Bùm.” Một tiếng nổ lớn phát ra từ cái bẫy mà Triệu Quốc Khánh đặt trước đó, có vẻ một tên lính đánh thuê đã vô tình đạp trúng.
Cách đặt bẫy này của Triệu Quốc Khánh đều là do học hỏi từ anh trai mình - Triệu Ái Quốc.

Hơn nữa, trong lĩnh vực này, trình độ của anh cũng khá cao.

Chưa kể đối phương chỉ là một lính đánh thuê cấp đồng trong hội lính đánh thuê đàn sói.

Mà dù hắn ta có ở cấp cao hơn nhưng muốn phát hiện ra cái bẫy này cũng khó.
Sau tiếng nổ, Triệu Quốc Khánh lập tức ra lệnh: “Đi.”
Tên lính đánh thuê đạp vào địa lôi kia may mắn không chết mà chỉ đau đớn nằm đó rên rỉ.

Mấy tên lính do thám thấy hắn ta liền vội vàng chạy tới giải cứu.
Daniel và một tên lính đánh thuê khác cũng bị vụ nổ thu hút.

Không ai nghĩ rằng ba người Triệu Quốc Khánh sẽ ra tay vào lúc này.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ba người đã xuất hiện mà không hề báo trước.
“Pằng pằng pằng...” Tiếng súng điên cuồng nổ ra như vũ bão.
Để giành chiến thắng bất ngờ, đòn tấn công của ba người Triệu Quốc Khánh chỉ tập trung vào một chữ duy nhất “nhanh”.

Vì muốn đạt được mục đích tấn công nhanh mà cả ba người đã quyết định chọn phương thức nguy hiểm chỉ công không thủ.
Người đầu tiên bị giết là một trình sát đang cố gắng chữa thương cho đồng đội, kế đến là một tay lính bắn thuê.

Daniel muốn đánh trả nhưng lại chẳng có cơ hội nào, thậm chí hắn còn phải trốn tạm sau gốc cây để tránh đạn lạc.

Dù vậy cánh tay trái của hắn vẫn bị trúng một viên.
Quân địch tổng cộng tất cả có bốn người, hai người vừa xuất hiện đã bị hạ gục, một người không có năng lực chiến đấu, người cuối cùng thì đang ẩn nấp.

Cuộc tấn công này với ba người Triệu Quốc Khánh đúng thật là thành công ngoài mong đợi.
“Pằng, pằng!” Súng trường của hai người Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành lần lượt bắn ra, giây sau trên tay họ đã đổi sang hai khẩu súng lục.

Một khẩu chĩa vào người bị thương dưới đất, một khẩu chĩa thẳng vào vị trí của Daniel.
Daniel là một kẻ cực kỳ xảo quyệt, sau khi thấy được sự dũng mãnh của ba người Triệu Quốc Khánh.

Điều hắn nghĩ tới đầu tiên không phải là phản kháng lại mà là chạy trốn.
“Pằng, pằng!” Phùng Tiểu Long bắn liền hai phát nhưng đều không trúng mục tiêu.
“Có kẻ bỏ trốn.” Phùng Tiểu Long vừa hét vừa đuổi theo.
Daniel cũng vừa chạy vừa nã súng liên tiếp để thoát khỏi sự truy đuổi của Phùng Tiểu Long.

Nhưng chưa được bao xa, súng của hắn đã hết sạch đạn.
Ngay khi Daniel chuẩn bị thay băng khác, một luồng ánh sáng xoẹt qua.

“Phập” một tiếng, con dao găm ghim chặt vào cánh tay phải, cơn đau khiến hắn ta nghiến răng hít một hơi khí lạnh.
Cùng lúc với luồng sáng ban nãy, Triệu Quốc Khánh lao ra.

Vài phút trước, khi Daniel chạy trốn, Triệu Quốc Khánh đã đoán trước được ý đồ của hắn, anh qua bên kia chờ sẵn để đón đầu rồi triệt hạ luôn cánh tay còn lại.
Vốn dĩ Triệu Quốc Khánh muốn nhân cơ hội ấy để trực tiếp giết chết đối thủ nhưng lại lỡ mất.

Anh cũng không biết cái người suýt chết trước mặt mình đây chính là Daniel chỉ huy của đội lính đánh thuê.
Triệu Quốc Khánh nắm chặt con dao, anh điều khiển nó kết hợp với sức mạnh của mình và dùng một đòn của Hình ý quyền giáng thẳng xuống Daniel.
Nếu xét riêng về kỹ năng và sức chiến đấu thì Daniel với tư cách là đội trưởng cấp đồng chắc chắn sẽ vượt bậc Triệu Quốc Khánh.

Nhưng vì bây giờ hắn ta chỉ có suy nghĩ chạy trốn cùng cánh tay phải bị thương và sức chiến đấu cạn kiệt nên không tới hai chiêu hắn ta đã bị Triệu Quốc Khánh dùng một đao chém xuống tay còn lại.
“A!” Daniel kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay hắn ta đã không còn chút cảm giác nào.
Triệu Quốc Khánh kề con dao dính máu vào cổ Daniel, anh lạnh lùng quát: “Không được nhúc nhích!” Sau đó anh buông lỏng tay trái của hắn ta đồng thời thu vũ khí về.
Daniel kinh hãi nhìn Triệu Quốc Khánh, mấp máy môi run rẩy hỏi: “Anh...!Thật sự là một tân binh sao?”
“Tôi là một tân binh.” Triệu Quốc Khánh đáp lời.
Lúc này Phùng Tiểu Long cũng vừa đuổi tới nơi, anh chĩa súng vào đầu Daniel và quát: “Cấm động đậy.”
Theo sau là Lý Thực Thành, giọng nói đã vang lên nhưng người thì chưa thấy tới: “Người bị thương đã chết, hai kẻ kia cũng thế.”
Daniel nghe xong tâm trạng lập tức trùng xuống.

Mười người đi, chín người chết.

Thậm chí bản thân hắn hiện giờ cũng là một tù binh.
“Tôi biết anh thuộc nhóm lính đánh thuê bầy sói.

Bây giờ tôi muốn hỏi anh vài câu.

Chỉ cần anh thành thật trả lời, tôi hứa sẽ không giết anh.” Triệu Quốc Khánh đưa ra điều kiện.
Daniel hừ lạnh rồi quay đầu sang chỗ khác không chịu hợp tác.
Tuy nhiên, Triệu Quốc Khánh cũng không vội, anh thong thả rút cây kim quang mang theo bên người rồi cắm nhẹ vào người Daniel.
Khuôn mặt lạnh lùng ban nãy của Daniel bỗng trở nên kỳ lạ, cơ bắp trên mặt cũng vặn vẹo theo, dáng vẻ thống khổ, bộ dạng khó chịu tựa như đang phải chịu đựng điều gì đó rất khủng khiếp.
“Anh vừa làm gì hắn vậy?” Phong Tiểu Long tò mò hỏi.
Triệu Quốc Khánh cười nhạt: “Trong cơ thể con người có một số dây thần kinh rất nhạy cảm.

Chỉ cần cậu tìm đúng chỗ là có thể kích thích nó lên mức tối đa.

Nói một cách đơn giản, tôi vừa đâm vào chỗ ngứa trên người hắn, lúc này hắn sẽ có cảm giác như có vô số con kiến đang bò vào trong cơ thể mình.

Tôi muốn xem hắn ta có thể chịu đựng trong bao lâu.”
Hậu huyệt ngứa ngáy, nghe giống như mà pháp.
Tuy nhiên, đối với một người như Triệu Quốc Khánh, người thông thạo các huyệt đạo vàng và quen thuộc với “Châm cứu chữa bệnh của Hoa Đà” thì điều đó là vô cùng đơn giản.

Và phản ứng của Daniel chính là bằng chứng xác thực nhất.
Hai cánh tay của Daniel gần như đã bị phế, mà chỗ ngứa kia lại chẳng có cách nào gãi được.

Điều này làm hắn cực kỳ khó chịu, hắn hết nằm dưới đất lại lăn qua bò lại để có thể xoa dịu bớt cơn đau.
Nhưng sau một hồi dày vò hắn mới biết nguồn gốc của cơn ngứa là ở trong cơ thể phát ra, các tác động bên ngoài đều vô dụng.
“Tôi nói, tôi nói! Anh...!anh làm ơn cho nó dừng lại đi.

Tôi sẽ nói cho anh biết tất cả mọi chuyện! A...!Tôi không thể chịu nổi nữa!” Daniel đau đớn kêu van.
Một người có thực lực đến đâu, một khi đã đâm vào điểm ngứa thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Triệu Quốc Khánh rút kim quang ra, cơn ngứa trên người Daniel lập tức biến mất.
Hít một hơi, Daniel ngồi dậy, nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh: “Nói trước, tôi cái gì cũng không biết.

Vậy nên khi anh hỏi tôi mà tôi không trả lời được thì giết người cũng vô ích.”
Triệu Quốc Khánh gật đầu, anh biết rất ít người dám nói dối sau khi bị cơn ngứa kia hành hạ.

“Tên anh là gì và anh giữ chức vụ gì trong nhóm lính đánh thuê bầy sói?”
“Daniel, tôi là đội trưởng đội cấp đồng.” Daniel trả lời.
“Lần này nhiệm vụ của anh ở đây là gì?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Daniel muốn bịa ra lý do để lấp liếm, nhưng nghĩ đến cảnh trên người ngứa ngáy vừa rồi, hắn lại thành thật trả lời: “Nhiệm vụ của chúng tôi là đưa người xuất ngoại.”
Vậy là đã rõ, mục đích cũng giống những người lính đánh thuê trước đó.
Triệu Quốc Khánh nghĩ thầm, rồi tiếp tục: “Tổng cộng có bao nhiêu người đến đây?”
“Mười.” Daniel đáp.
Mười.

Triệu Quốc Khánh đếm thầm số lính đánh thuê mà anh ta gặp trên đường đi.

Chính xác là mười.

Ngoại trừ Daniel trước mặt, những người khác đều đã chết.
Sau đó, Triệu Quốc Khánh hỏi thêm một số câu hỏi, chẳng hạn như ai đã thuê hắn ta.

Nhưng tiếc là Daniel không biết nhiều và họ cũng không thu được bất kỳ manh mối nào đáng giá.
Phùng Tiểu Long đợi Triệu Quốc Khánh hỏi xong, liền nói: “Bây giờ chúng ta cần làm gì? Tên này nên xử lý ra sao?”
“Xử lý qua vết thương cho hắn rồi giao hắn cho người bên trên.” Triệu Quốc Khánh lộ vẻ lo lắng, anh muốn biết ai đã thuê đội lính đánh thuê bầy sói này bắt cóc mình và mục đích của chúng là gì.
Vết thương của Daniel rất nhanh đã có người xử lý.

Khi được đưa ra ngoài, hắn ta có nán lại nói một vài câu với Triệu Quốc Khánh: “Một khi nhóm lính đánh thuê bầy sói của chúng tôi nhận nhiệm vụ, chúng tôi sẽ thề sống chết.

Quân đoàn nhất định sẽ cử những người mạnh mẽ hơn tới đây, lần sau vận khí của anh sẽ không tốt như lần này đâu!”
Vận khí tốt?
Triệu Quốc Khánh cười thầm trong lòng, trước nay anh chưa từng dựa vào vận khí, cái anh dựa vào là thực lực.

Tuy nhiên, như Daniel đã nói, lần sau sẽ có kẻ thù mạnh hơn đến với anh.

Với sức mạnh hiện tại này anh không đánh nổi họ, anh cần phải mạnh hơn.
Ngoài ra, còn có các sự cạnh tranh phân chia khác, khi đó đối thủ mạnh sẽ xuất hiện càng nhiều, nếu không trở nên mạnh mẽ hơn, anh chắc chắn sẽ bị loạiTrở nên mạnh mẽ, mình phải thật mạnh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui