Cách Đế Vương Đoạt Thê

Nàng nhìn thấy động tác của thái giám lớn hơn này thật là đáng khinh, rốt cuộc nàng cũng nở một nụ cười giả dối. Đều là thái giám, tự nhiên còn có thể hạ lưu như vậy! Được lắm, cái gọi là oán hận, thật ta là thân mật oán Thọ Cầu… Ài, nàng chỉ có thể nói thái giám nơi này, thật sự là lưỡi còn dài lại bát quái hơn cả nữ nhân!

Thời gian cầm đèn… thời gian cầm đèn nàng vội giống như con quay!

Vào thời điểm này, làm sao nàng có thể đến cái tiểu hoa viên gì đó để tìm nàng ta? Nàng ta nói sai thời gian thôi…

Nàng hỏi qua Lai Phúc, thời gian này hậu cung có rất nhiều đầu heo muốn ăn cơm, nàng đâu có thể phân thân mình ra được!

Đừng nói là rời đi, nàng xác định nàng đã làm việc gần hai mươi bốn giờ, thể lực của nàng đã tới cực hạn, hiện tại nàng thầm nghĩ muốn ngã xuống giường, đến cơm cũng có thể không cần ăn!

“Được rồi, đông tự ban có thể nghỉ ngơi một khắc rồi dùng bữa.” Đột nhiên có người hô lớn.

Tân Thiểu Mẫn ngồi xổng xuống cạnh góc thùng, đông tự ban… Không phải nàng là nhất ban sao?! Lúc trước cũng có nghe La công công hô na nhất ban nghỉ ngơi, nàng mới hỏi Lai Phíc nàng là na nhất ban.

Dùng bữa? Ăn cơm sao?! Tâm tình của nàng có chút kích động, bên c, ạnh một đạo bóng mờ bao phủ, làm cho khuôn mặt nàng vui vẻ, nhưng ngai lúc thoáng nhìn thấy người cầm trên tay bánh màn thầu đi tới, tươi cười của nàng biến mất từng chút từng chút một.

“Hai cái.” Lai Phúc thật nghĩa khí chọn hai cái thật lớn cho nàng.

“…Chỉ như vậy?” Nàng vô cùng suy yếu hỏi. Nàng lao động vất vả suốt hai mươi tư tiếng, vậy mà thù lao cũng chỉ được có hai cái bánh bao?

Lai Phúc dụi dụi mắt, hoài nghi bản thân mình hoa mắt, vừa rồi hắn cảm thấy Thọ Cầu cười giống như đóa hoa nở rộ, đáng tiếc trong nháy lại liền héo rũ rồi.

“Chờ buổi sáng mai, chúng ta có thể ăn đồ ăn nóng.” Lai Phúc cố gắng trấn an nàng, nhét hai cái bánh màn thầu vào trong tay nàng.


“Gạt người, tháng sau còn có sinh thần của Hoàng thượng…” Nàng lẩm bẩm, vạn phần xót xa nhìn bánh màn thầu lớn cỡ bàn tay. Xem ra nàng thích ứng rất nhanh, nàng gần như hòa hợp với cuộc sống nơi này, thậm trí bắt đầu sợ hãi loại hình thức sinh hoạt này, còn như vậy nữa, nàng hoài nghi nàng không mệt đến chết đối luôn chứ! Trời ạ, vì sao ông trời lại muốn chỉnh nàng như vậy? Đưa nàng đến nơi quỷ quái này, nàng còn chưa có tự tìm tòi mà đã bị tha đi làm lao công.

“Ngươi ở đây lẩm bẩm cái gì, đến một bên ăn đi, đừng quấy rầy người khác làm việc.” Lai Phúc thúc giục nàng.

Tân Thiểu Mẫn thở dài, thật sự là nàng không muốn động, mà ngồi lâu chân đã tê rần. Khi nàng cố gắng đứng dậy, nàng đột nhiên nghĩ hay là dùng thời gian ăn cơm là có thể đi lại nơi nơi?

“Lai Phúc, ta có thể đến đằng kia ăn được không?” Có lẽ vị Hà tỷ tỷ biết rõ thời gian nghỉ ngơi của Thọ Cầu, mới có thể tính thời gian chuẩn như vậy.

“Có thể có thể, nhưng người đừng lại chạy xa cho ta, hại ta lại phải đi tìm ngươi, đến lúc đó thật sự chọc giận La công công, rồi ngươi lại bị điều đến Hoán Y cục, đến lúc đó ngay cả vị Hà tỷ tỷ của Ngọc Ninh cung kia cũng không cứu được ngươi đâu.”

“Đã biết, một lúc ta sẽ về.”

“Một khắc!”

“Đã biết!”

Nắm bánh màn thầu, Tân Thiểu Mẫn chạy tới tiểu hoa viên trong ấn tượng, biết nhiều việc hơn một chút, tuy rằng nàng luôn không phải phần tử bát quái, nhưng vấn đề là hiện giờ nàng dùng thân phận này, dù sao cũng phải biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được.

“Thọ Cầu.”

Đi đến tiểu hoa viên bên cạnh, khi nàng đang nghĩ xem nên đi đâu tìm Hà Bích, thì thấy bóng dáng Hà Bích xuất hiện phía sau cây, nàng gần như không nghĩ ngợi gì mà đi đến.


“Ta không nhớ.” Không đợi Hà Bích mở miệng, Tân Thiểu Mẫn cắn một ngụm bánh màn thầu, thuận tiện đem những gì nàng đã chuẩn bị từ trước ra nói cho nàng ta biết, đỡ phải nàng ta nói nửa ngày, nàng nghe cũng không hiểu, quá mệt người.

Hà Bích kinh ngạc, nhìn nàng một lúc, dưới ánh đèn mờ mờ, đáy mắt chớp động: “Có phải bắt đầu từ hôm qua không?”

“Ừ.”

“Vậy ngươi có nhớ chuyện thử độc trước mặt Hoàng thượng không?”

Tân Thiểu Mẫn cau mày, lắc lắc đầu. Nàng cắn bánh màn thầu không chút hương vị, thầm nghĩ… Làm thái giám Ngự thiện phòng cũng phải thử độc thay Hoàng thượng, mạng của thái giám cũng quá không đáng tiền mà.

“Vì thái giám thử độc cho Hoàng thượng luôn quyết định bằng việc rút thăm, lần này lại bị ngươi rút trúng, Vương gia đồng ý sau đó sẽ đưa ngươi xuất cung, vì sao ngươi còn ở lại trong cung?” Lời này nói như ngậm trong miệng, là đang hỏi nàng, hay là tự hỏi mình: “Khi Hoàng tổng quản tìm ta, ta còn nghĩ rằng chắc là ngươi đã xuất cung rồi.”

Tân Thiểu Mẫn thật sự muốn về ngủ, lỗ tai vẫn dựng thẳng như trước, nghe những lời nàng nói không thiếu một chữ: “Hiện giờ ta không thể xuất cung rồi hả?” Điểm này nàng tương đối để ý, ngày nào còn ở trong cung này thật không phải người quá.

Tuy rằng không biết cuộc sống ngoài cung như thế nào, nhưng ít ra nàng không cần làm quá nhiều, cũng không cần quá lo lắng.

Hà Bích liếc nàng một cái, một lúc lâu sau nàng ta mới nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi xuất cung.

Tân Thiểu Mẫn cụp mi mắt xuống, trầm giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”

“Thọ Cầu, ngươi thật sự không nhớ rõ cái gì sao, ngay cả ta cũng không nhớ?”


Hà Bích nắm nhẹ tay nàng, nước mắt quanh quẩn ở đáy mắt, trong lòng Tân Thiểu Mẫn run lên, bắt đầu hoài nghi Hà Bích này thật sự thân thiết với Thọ Cầu, nhưng nàng lại không biết nên làm cái gì bây giờ - -

“Hai ta cùng nhau tiến cung, luôn luôn thân như tỷ muội, ngươi quên rồi sao?”

Thân như tỷ muội? Ngụ ý là - - “Ngươi biết ta là nữ?”

“Ta đương nhiên là biết, chúng ta đều cùng làm việc cho Vương gia, chuyện ngươi thử độc hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, mí mắt ta giật không ngừng, nhưng nghĩ rằng Vương gia trạch tâm nhân hậu như thế, chắc chắn trước đó đã cho ngươi giải dược, lại để cho người ta mang ngươi xuất cung, nhưng ai biết lại gặp rủi ro, mà ngươi… Có thể là độc và giải dược tương xung, mới có thể khiến ngươi quên hết mọi chuyện, nhưng…” Hà Bích mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

Buổi nói chuyện này đã đủ để Tân Thiểu Mẫn góp nhặt đầy đủ chân tướng mọi chuyện - - Thọ Cầu thay một người Vương gia bán mạng, thử độc trước mặt Hoàng thượng, sẽ cho giải dược, vậy đại biểu cho đồ ăn có độc, vốn nên phái người đưa nàng xuất cung nhưng không có, đây không phải là người Vương gia này muốn độc chết Hoàng đế, còn tính toán cùng độc chết Thọ Cầu sao.

Vương gia như vậy, mà có thể gọi là trạch tâm nhân hậu? Đây căn bản chính là giết người lại thuận tiện hủy chứng cớ thôi!

“Hà tỷ tỷ, vị Vương gia kia là - -”

“Thọ Cầu, ngươi đã quên thì quên luôn đi, mấy ngày này nếu không có chuyện gì thì đợi ở trong phòng, những chuyện khác ta sẽ lo, đợi thời cơ chín muồi, ra sẽ cho người đưa ngươi xuất cung, sau đó người nhớ đi đến tìm người nhà ta.” Như là sớm có chuẩn bị, Hà Bích cầm một cái hà bao nhét vào trong ta nàng. “Ta sợ cái trước kia đưa cho ngươi, ngươi đã làm mất, bên trong có hai mươi lượng bạc, đến lúc đó ngươi cứ y theo tờ giấy bên trong tìm, là có thể tìm được nhà của ta.”

“À.” Thiếu hiểu biết tương đương thiếu một chuyện, đạo lý kia nàng biết. Dù sao nàng cũng phải rời khỏi cung, rất nhiều việc nàng thật sự không thể tìm hiểu lần nữa, nhưng mà… Phạm phải một chút bệnh nghề nghiệp, nàng là một nhân viên khoa giám thức.

Hà Bích vội vàng hồi Ngọc Ninh cung, trước khi đi còn dặn nàng ngàn vạn lần đừng gây chuyện, nàng ta dặn đi dặn lại nhiều lần, khiến Tân Thiểu Mẫn nhịn không được hoài nghi mệnh của mình lúc sáng lúc tối.

Đi trở lại Ngự thiện phòng, chỉ thấy mọi người đông tự ban vây quanh một cái bàn thấp ở bên ngoài phòng bếp, xa xa nàng đã ngửi thấy mùi vị kho tàu cùng canh măng, nàng không nói hai lời liền đi qua.

“Lai Phúc, các ngươi ở trong này ăn hương uống lạt(1)!”

1. Ăn hương uống lạt: ăn ngon.


Tuy rằng Hà Bích muốn nàng khiêm nhường, nhưng tình cảnh trước mắt làm sao nàng có thể khiêm nhường được đây?!

Trên bàn có một đĩa chân giò kho tàu, canh măng và hai ba món ăn, nhưng còn thừa không nhiều lắm… Làm người nhất định phải đê tiện như vậy sao?

“Chúng ta vốn là phải đợi ngươi, nhưng ai biết ngươi đi lâu như vậy, đoàn người đều đói bụng, cho nên liền…”

Lai Phúc nói một chút cũng không thật cảm thấy mình có lỗi, còn cầm chén rót một chén canh cuối cùng, uống.

“Ngươi căn bản là bậy bạ, các ngươi - -“ Lúc này còn lý luận cái gì, chính là cướp đoạt! Nàng động thủ, quyết tâm không thể không cướp một miếng thịt, nhưng còn chưa động đến chén đĩa - -

“Ầm ĩ cái gì!” Một đạo tiếng quát lớn vang lên, trong nhất thời Tân Thiểu Mẫn cương cứng như tảng đá, mọi người khác vây quanh bàn lập tức chỉ mũi nhọn vào nàng.

“La công công, là hắn!”

Tân Thiểu Mẫn thấy thế, hai hàng lệ suýt chảy xuống. Rất không nói đạo nghĩa rồi! Ăn của nàng thì thôi đi, bây giờ còn đem việc này đổ lên người nàng, nhớ tới chuyện gây rối hôm qua, La công công liền phạt người nọ làm việc hai canh giờ, vậy nàng thì sao?

“Đêm nay đông tự ban các ngươi đang trực!”

Đang trực! Thân mình Tân Thiểu Mẫn lảo đảo muốn ngã.

Cái gì tên là đang trực? Nói đơn giản chính là trong cung không đại sự gì, Ngự thiện phòng vẫn phải ngày đêm không ngừng nghỉ nổ súng, từng ban thái giám đều phải thay phiên trực đêm ở chỗ này, giống như thay phiên nhau làm việc, dù sao có khi nửa đêm, con heo được chiều chượng nào đó sẽ muốn uống trà ăn bánh, thậm chí nấu chút đồ ăn khuya, cho bên ban đêm bếp Ngự thiện phòng cũng phải lưu lại hai cái, thuận tiện lưu lại một ít đầu bếp và tạp dịch chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Nhưng Tân Thiểu Mẫn lại không hiểu, rốt cuộc là muốn lưu nàng lại để làm gì?

Nàng không làm đồ ăn, trước mắt lại không cần rửa rau, tạp vụ khác đều có một tạp dịch xử lý, nhưng ban thái giám khác tụ ở một chỗ rảnh rỗi mài răng, còn lại ru rú ở một góc vụng trộm ngủ gật, còn nàng thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận