Lúc mở mắt ra Uông Lẫm cảm giác vật gì ấm áp dán vào bên cạnh mình, quay đầu nhìn hóa ra là Hạ Vũ cứ thế mà nằm ngủ trên giường anh.
Anh vừa định nhúc nhích, phát hiện đối phương đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo len màu xám loại cổ khoét sâu xuống, nên thấy được tất tần tật bên trong.
Uông Lẫm nhìn một hồi, cảm thấy cái câu "tà niệm không ngờ" có thể miêu tả được trạng thái suy nghĩ của anh vào lúc này.
Anh kéo cổ áo lại, đầu ti Hạ Vũ đã lộ ra toàn bộ, phần đầu nhọn có hơi rụt lại vì khí lạnh.
Anh thì tay vào, Hạ Vũ lập tức bị lạnh đến run lên một cái, sau đó rất nhanh đã thức tỉnh do ngực mình bị chơi bạo lực đến thế.
Hắn giật mình nhìn Uông Lẫm, còn vô ý thức lấy tay che ngực mình như một cô gái bị người ta sàm sỡ.
"Sao, sao vậy, ưm..., chờ chút, em đừng miết nữa nhột quá à...!"
"Cởi đồ ra." đối phương càng chống cự, Uông Lẫm càng dùng sức xoa nắn hai đầu ti, Hạ Vũ bị kích thích nên cơ thể cuộn vào, hai chân khép lại như muốn bảo vệ mình.
Uông Lẫm không hiểu hắn đây đang muốn diễn cái quái gì, anh dùng sức càng mạnh, Hạ Vũ lại càng tránh né trong hào hứng, ngoài miệng lại lí nhí nói không muốn.
"Đệch mợ anh đàng hoàng một chút cho tôi xem!" Uông Lẫm níu lấy áo len, dùng sức lột xuống, lộ ra một mảng da lớn trần trụi, Hạ Vũ kêu một tiếng do hết cả hồn vía, lạnh run nằm soài ra giường để mặc anh điều khiển hắn.
"Không muốn, Tiểu Lẫm...!"
"Thấy sướng như thế mà còn không muốn gì?" một tay Uông Lẫm chơi với ngực của hắn một tay kia đã mò xuống phía dưới, không ngoài dự đoán, vừa chạm tới đã thấy Hạ Vũ 'bé' hưng phấn đến nhô ra, dùng sức xoa bóp vài cái, đối phương đã sướng tới mức tới hơi thở dồn dập, ánh mắt cũng dần trở nên lờ đờ.
Uông Lẫm đem người lật lại đè lên giường, tụt cái quần đang gây cản trở, tát bôm bốp mấy phát vào cặp mông căng mẩy: "Còn muốn hay không?"
"Muốn, muốn...!" Hạ Vũ phối hợp nghiêm túc lúc bị anh đánh, một đôi mắt vừa kính lại sợ quay đầu nhìn anh, Uông Lẫm thấy lại càng chỉ muốn hành hắn dữ hơn, lại đem người lật qua, bóp cằm nói: "Tôi muốn nhìn cho rõ" rồi cởi quần ra, dùng con chym to bự của mình mà ma sát vào chỗ riêng tư kia.
Hạ Vũ lúc này đã bị anh banh chân ra thành một góc độ xấu hổ, trơ mắt nhìn vật kia không ngừng trêu chọc lỗ hậu của mình, mặt đã đỏ chót như cà chua chín, ngón chân thích đến mức gập lại, cái mông cũng ngúng nguẩy do chịu hết nổi, hy vọng anh sẽ tiến vào ngay, nhưng ngoài miệng lại thích nói xạo: "Đừng mà, nhột quá đi...!"
"Mọe, còn than nhột à? Vậy mà không nhìn tôi đã biết trong kia đã nở to đến cỡ nào rồi." Uông Lẫm vừa mắng vừa dùng ngón tay hung hang chọc vào cái động kia, Hạ Vũ kêu một tiếng á, nhìn anh đầy cầu xin, bộ dạng diễn giống như đúc cảnh thiếu nữ sắp bị mất truynh.
Uông Lẫm thấy vậy, càng dồn sức vào ngón tay để mở banh chỗ ấy ra, nghe tiếng Hạ Vũ đáng thương kêu khóc, chỗ dưới thân anh càng căng phồng ra nữa.
Cứ như vậy sau cả trăm lần tới tới lui lui, sau khi chơi cái lỗ đến nong rộng ra, đối phương đã sớm không dằn nổi mà lắc lư cặp mông mời chào anh đi vào.
Nhưng Uông Lẫm vẫn chưa chơi chán, khi đã thay ngón tay bằng súng thật rồi, lại vẫn như có như không chơi với cái lỗ kia, quy đầu thẳng tiến đi vào một chút lại rút ra, mãi đến lúc Hạ Vũ chịu không nổi mà thật muốn khóc, mới hoàn toàn đâm một cú lút cái, đè hai cặp đùi xuống, đút vào rút ra cực nhanh.
Hạ Vũ sớm đã bị hành hạ đến đói khát không chịu nổi, lúc này càng thoả mãn mà kẹp chặt mông cắn vào thứ kia của Uông Lẫm, hai gò má ửng hồng, thân thể bị đâm chọc mà lay động không ngừng, hai hạt đậu kia bị chơi đến sưng đỏ, cũng lay động trong tầm mắt Uông Lẫm.
Uông Lẫm thấy lòng ngứa ngáy, tự tay muốn chơi với chúng tiếp, nắm hai đầu ti kéo ra rồi đẩy người về phía mình, phía sau Hạ Vũ đang bị anh giày vò còn kẹp chặt hơn, miệng toàn nói bậy bạ, nước mắt mơ hồ từ khóe mắt chảy ra, sau đó đưa hai tay ra ôm chặt lấy anh, làm cho chỗ kết hợp phía dưới còn sát ra.
Lúc Uông Lẫm tiết ra, cảm giác được trán mình đầy mồ hôi, Hạ Vũ nằm ở trên giường thỏa mãn híp mắt, hai chân vẫn duy trì tư thế vòng qua eo anh, thấy anh toát mồ hôi nên giơ tay lên muốn giúp anh lau.
Uông Lẫm cảm thấy không khí này có gì đó là lạ, bèn lấy tay Hạ Vũ ra, sau đó cũng đẩy ra đôi chân của hắn đang quấn chặt lấy anh: "Tôi đi tắm đây."
"Giờ này còn sớm mà, mình xuống lầu ăn cơm đã em...!"
Còn chưa nói hết điện thoại Uông Lẫm đã kêu, đương nhiên là Khương Lỗi.
"Vừa lúc, Khương mập anh đãi tụi tôi đi." Uông Lẫm bắt điện thoại lên.
Lúc Khương Lỗi nghe nói hai người bọn họ muốn cùng nhau đến ăn cơm, anh ta thấy vô cùng kinh ngạc.
"Quan hệ giữa hai đứa tốt vậy à?"
"Ăn một bữa cơm mà thôi." Uông Lẫm kéo ghế ngồi xuống.
"Đâu mà 'thôi', tối hôm qua còn uống rượu với nhau còn gì.
" Hạ Vũ cười như được mùa.
Uông Lẫm trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó hỏi Khương Lỗi: "Sao nào, có việc gì anh muốn nói với tôi mà không muốn ở ngoài nghe thấy à."
Khương Lỗi gãi gãi đầu, "Cũng chính là mấy chuyện bên phía công ty đó, Hạ Vũ cậu cũng phải nghe nói rồi chứ?"
"Tôi nghe nói cấp lãnh đạo bên công ty đã thay máu rồi, nhưng không biết là người nào.
" Hạ Vũ nói.
"Đã nghe ngóng được, là ngài Thủy."
Hạ Vũ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà vẻ mặt Uông Lẫm mờ mịt, "Ai vậy?"
"Tiểu tổ tông à, cậu cũng thờ ơ quá mức với những lời xì xào trong giới rồi đó" Khương Lỗi thân làm người đại diện thấy hết sức nhức đầu, "'Cha nuôi' nổi tiếng như thế mà chưa nghe nói qua? "
"Ông ta tên đầy đủ là gì, cha nuôi của ai cơ?"
"Lê Tại Thủy, cha nuôi của rất nhiều nam nghệ sĩ."
"À," Uông Lẫm bình tĩnh gật đầu, "Cho nên quan hệ giữa ông ta với Dương Minh Hi là thế nào? "
"Đoán ra là quan hệ bao nuôi và bị bao dưỡng, trước đây đã từng nghe nói thằng nhóc kia có kim chủ ở bên ngoài, lần này xem ra rất có thể chính là Lê Tại Thủy."
"Cho nên bây giờ Lê Tại Thủy có địa vị gì ở công ty, " Uông Lẫm hỏi, "Chú Lâm đã hoàn toàn mất hết quyền lực à?"
"Ủy viên Lâm đã già rồi, dạo này tim lại không tốt, còn sức đâu mà xử lý chuyện công ty nữa, cấp dưới của ông ấy làm sao có thể đọ nổi được người của ngài Thủy kia chứ" Khương Lỗi không ngừng lắc đầu, thể hiện sự tiếc nuối, "Toàn bộ công ty sắp thay máu hết rồi.
"
Uông Lẫm và Hạ Vũ hai mắt nhìn nhau, người sau do dự một hồi, hỏi: "Vậy anh Lỗi có tính toán gì hay không."
"Có thể có tính toán gì được chứ, hãy cứ chờ và quan sát thêm một đoạn thời gian đã! Bây giờ ngoại trừ việc ghép cặp chúng tôi với Dương Minh Hi để đồn cậu ấy là gay, vẫn chưa có chuyện gì khác.
"
"Rốt cuộc là chủ ý của ai mà lại muốn tin đồn như thế?" Uông Lẫm hỏi.
"Là một quản lý từ phía ngài Thủy, có lẽ biết là phải đặc biệt chiếu cố Dương Minh Hi, cho nên mới nảy ra ý như thế.
Lúc đầu chúng ta đi theo hình tượng lạnh lùng xa cách, chuyện bị đồn thành như thế này tuyệt đối cũng không dính một giọt nước, nhưng bây giờ bản thảo đã phát ra ngoài, thu cũng không thu về được, cộng thêm việc tối hôm qua tiểu tổ tông nhà cậu còn post lên hai bức ảnh không thể hiểu nổi, hình tượng xem như bay mất...!Tôi nói chả lẽ hai người hẹn nhau trước để tin đồn còn bùng lên thêm à!?"
"Chết tiệt, càng nói càng đi xa," Uông Lẫm đẩy tay anh ta ra, "Tôi thấy anh còn chưa tỉnh rượu thì phải!"
Khương Lỗi day day huyệt Thái Dương: "Chính tôi mới là càng ngày càng không hiểu nổi, có điều dư luận trên mạng phản ứng rất nhiệt liệt, cậu đang nằm trên hot search đấy."
"Vậy thì đúng là hiếm có mà." Uông Lẫm nở nụ cười, "Trời cao Hoàng Đế xa, thế mà vẫn có thể thu được sự quan tâm của đám đông thế này."
"Khỉ thật, chả phải toàn là do quan tâm đến tính hướng của cậu," Khương Lỗi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nhìn về phía Hạ Vũ: "Tôi nói này Hạ Vũ, Dương Minh Hi muốn giật lấy vị trí của cậu đấy, cậu cũng nghĩ cách đi chứ?"
"Tôi ấy à." Hạ Vũ vừa rồi vẫn luôn im lặng, đột nhiên bị hỏi nên có phần ngơ ngác.
"Mặc dù so ra thì cậu debut sớm hơn, nhưng bây giờ cậu ta đang tuổi trẻ phơi phới, cộng thêm sự giúp đỡ của ông Thủy nữa, về sau có lẽ cậu muốn nhận các vai khác cũng khó đấy."
Hạ Vũ ngây người nhìn hai người một hồi, hỏi: "Ý là về sau có khả năng tôi và Tiểu Lẫm muốn diễn cùng nhau cũng khó à?"
"Lúc này còn nghĩ đến chuyện đó à? Haida, đúng là tình yêu đích thực mà!" Khương Lỗi cười phá lên, "Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu thôi, mau bàn bạc với Lương Tấn chút đi, dù sao bây giờ công ty đã thay đổi triều đại, ai mà chả căng thẳng."
"...!Để chút em về sẽ hỏi anh Tấn." Hạ Vũ nói như có điều suy nghĩ.
Hắn lại ăn vài miếng rồi vội vã rời đi, trước khi đi thiếu chút nữa đã làm rớt cả điện thoại.
Uông Lẫm nhìn gian phòng đã đóng cửa, mắt liếc Khương Lỗi vẫn còn ăn lấy ăn để: "Anh hù dọa anh ta để làm chi chứ."
"Tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu tưởng cậu ta được như cậu à, cũng đâu phải là cây rụng tiền của công ty, rất dễ dàng có thể trở thành vật hi sinh lúc có biến—trời ạ, mới đi quay phim cổ trang với cậu có mấy tháng thôi, vậy mà giờ cũng bị nhiễm dùng mấy từ ngữ cổ xưa rồi."
"Xưa xưa cái đầu anh ấy." Uông Lẫm trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó cũng không nói chuyện.
Trước đây mỗi bộ phim của anh hầu như đều có Hạ Vũ tham gia diễn chung, nguyên nhân ngoại trừ tài nguyên công ty hỗ trợ ra, thực lực bản thân Hạ Vũ cũng không kém, hơn nữa nhân duyên tốt, còn chịu được cực khổ, lại không kén chọn vai diễn, đạo diễn đương nhiên sẽ thích dùng.
Nếu như việc cạnh tranh vai diễn là vô cùng kịch liệt, Hạ Vũ cũng cam tâm tình nguyện đóng một vai phụ của phụ, có một lần vai diễn thậm chí bị giảm đến mức chỉ còn một cảnh duy nhất.
Cho tới nay, có vẻ như nguyên tắc Hạ Vũ nhận vai - chỉ có một: Có Uông Lẫm diễn chung là được, Uông Lẫm đóng vai chính còn tốt hơn..