Cách Để Xứng Đôi

Mười giờ tối Hạ Vũ cười hì hì gõ cửa đi vào, kéo sụp vành nón mũ lưỡi trai xuống, vừa nhìn thấy Uông Lẫm là đã cười lên rạng rỡ.

"Anh làm công ích còn mở rộng ra từ Bắc Kinh?"

"Đây là một chuỗi những hoạt động, Bắc Kinh chỉ là trạm thứ nhất, trạm thứ hai vừa đúng lúc ở gần đây, nên anh đến thăm em chút."

"Là 'vừa lúc', hay đã tính sẵn từ trước rồi?"

"Xem như là có kế hoạch đi!" Hạ Vũ ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Bởi vì ngày sinh nhật của em nên anh cứ muốn phải làm gì đó cho em. "

"Anh không làm gì hết cũng có sao đâu."

"Như vậy thì anh sẽ thấy khó chịu lắm," Hạ Vũ cười nói, "Bánh kem em ăn thấy thế nào? Trước đây em rất thích loại bánh này, nên anh đã nghĩ hay là mua bánh gợi nhớ ký ức ngày xưa."

"Khi còn bé thì thích ăn thật, giờ ăn thấy hơi ngấy."

"Anh biết nên có dặn bỏ ít đường, vị bánh ăn cũng tạm chứ?"

"Không đến nỗi." Uông Lẫm xoay người ngồi ở trên ghế, hai chân bắt chéo nhau bắt đầu lướt điện thoại.

Hạ Vũ vui vẻ, "Em có đoán được rằng hôm nay anh sẽ đến hay không?"

"Có nghĩ tới, nhưng không nghĩ anh lại tới ngay lúc vừa quay xong."

"Không đúng, anh đã tới từ lúc chưa quay xong cơ, bởi vì anh muốn tận mắt nhìn hình ảnh em lúc mặc trang phục của tân lang." Hạ Vũ nhìn anh đầy thâm tình chân thành mà cười nhẹ nhàng, tựa như một trượng phu ngắm nhìn thê tử của mình trong đêm, hoàn toàn không để ý đến việc Uông Lẫm đang chơi điện thoại mà chả thèm liếc hắn cái nào "Mà anh tới là quá đúng rồi, vì trên đời này có lẽ không có chú rể nào đẹp trai lai láng như em... "

"Hạ Vũ, có phải anh lại nhập vai diễn hơi quá không hả?" Uông Lẫm trả lời khi không thèm ngước mắt lên, ngón tay dùng sức đâm màn hình giải quyết hết vô số tiểu quái, như đang đâm vào trán Hạ Vũ vậy.

"Nhìn lúc em với Diệp Ương diễn, anh cũng thật sự muốn nhập vào nhân vật" Hạ Vũ từ trong thâm tâm nói, "Lúc đó anh chỉ nghĩ, giá như anh được làm tân nương nhỉ."


Ngón tay Uông Lẫm đang đánh trò chơi dừng lại, cười phì một tiếng: "Chắc do tôi diễn tốt quá à."

"Đương nhiên, em diễn thì phải hay rồi, chúng ta tái hiện một chút phân cảnh ấy đi." Hạ Vũ tâm huyết dâng trào mà nắm cánh tay anh lại, "Em có thể diễn lại một lần ánh mắt khi nhìn nữ chính được không, với diễn lại cả cái đoạn chơi bịt mắt nữa?"

"Cái gì, bịt mắt cái mie nhà anh ấy, đừng động vào người tôi, muốn chết à!" Uông Lẫm bị y dọa tới giật mình, "Đi tắm trước đi rồi tính!"

"Vậy em cứ chơi tiếp đi nhé." Hạ Vũ sau khi đạt được 'đồng tình' đã đứng lên, phóng như bay vào phòng tắm.

Uông Lẫm thở phào nhẹ nhõm, buông máy chơi game, sau khi suy tư một hồ mới lôi ra thuốc bôi trơn từ đầu giường.

Qua vài chục phút, Hạ Vũ hiện ra mang theo một mùi thơm mát, sau khi mở cửa ra còn cố ý lề mà lề mề, còn muốn chậm rì rì hơn cả tân nương đợi gả.

"Tính làm cái gì đấy."

"... Tính làm theo cảm nhận hôm nay của anh."

"Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý diễn cái đoạn sến súa đến mắc ói ấy à."

"Vậy cũng không sao," Hạ Vũ ngẩn ra, " Mà đúng là trước giờ em cũng đâu có đam mê diễn gì mấy cảnh tình cảm mãnh liệt dây dưa các thứ chứ, nhưng nếu chơi trò bịt mắt thì sẽ thú vị lắm đó."

Uông Lẫm lúc này hiểu hắn đang nói trò bịt mắt gì, chính là cái cảnh lấy miếng lụa đỏ che mắt tân nương lại, "Ừ chơi trò đó cũng hay đấy, phát triển biến hóa thêm là thành chơi SM rồi, có thể thử xem."

"Muốn, muốn chơi SM à? Anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà." Hạ Vũ bị dao động bởi từ này, trong mắt nửa là chờ mong nửa là căng thẳng.

"Không cần đạo cụ gì khác đâu, chỉ cần dùng cái này thôi. " Uông Lẫm tháo cái áo gối ra, giơ giơ về phía hắn.

Hạ Vũ lập tức hiểu ý, ba chân bốn cẳng nhảy lên lên giường, nhưng nghĩ lại thấy không đúng lắm, lại lui về thay đổi nhịp độ khác.

"Anh nhanh lên cho tôi xem nào."


Khuôn mặt Hạ Vũ đã ửng hồng. Có lẽ là do bầu không khí có sẵn, hắn đã tiến nhập trạng thái vào rất nhanh, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh Uông Lẫm, dáng vẻ rất giống một cô dâu mới.

Uông Lẫm không nói chuyện, chân thật cậu chỉ có sẽ không nói ra ban ngày cái loại này chán ghét lời kịch, cậu càng thích dùng hành động nói.

Nghĩ như vậy nên anh bèn đem áo gối thắt chặt vào trên đầu Hạ Vũ, che hết đi đôi mắt đong đầy thâm tình kia, vòng qua phía sau thắt nút lại rồi thô bạo đẩy hắn trên giường.

"Tướng công, chàng chậm một chút... "

"'Tướng' cái gì mà tướng chứ" Uông Lẫm lầm bầm, kéo áo choàng tắm của hắn xuống, liếc mắt đã thấy được hai hạt đậu nhỏ kia, do bị kích thích mà dựng thẳng đứng lên.

Mạch suy nghĩ của anh đình trệ trong nháy mắt, sau đó dùng tay vừa niết vừa nheo mạnh một cái. Hạ Vũ phải hít một hơi khí lạnh vào, run run nói: " Tiểu Lẫm, nhẹ tay chút, đây không phải đồ chơi mà... Ối!"

"Nói xàm gì đấy," Uông Lẫm nhìn bộ dạng ngốc nghếch mắt thường không thấy được của hắn mà thấy buồn cười, "Có phải ngày hôm nay anh chơi với con nít nhiều quá thành ra bị lú rồi à? Trả đồ chơi lại cho mẹ bọn nhỏ đi."

"Ack, là do anh vẫn hơi chưa dò đúng sóng được, Tiểu Lẫm em nhẹ chút... " Hạ Vũ vừa nói vừa ưỡn ngực ra dâng lên cho anh, đồng thời mở hai chân ra dùng giữa đùi để ma sát 'cậu nhỏ' trong quần của Uông Lẫm. Tức thì anh cảm thấy cái gì dinh dính ẩm ướt, cúi đầu vừa nhìn thấy đúng là cái lỗ nhỏ kia đã được chủ nhân nó mở rộng ra sẵn, đang ướt đẫm.

"Nhưng anh có vẻ thích làm mình như món đồ chơi ấy nhỉ." Uông Lẫm nói một câu đâm chọc, nhìn Hạ Vũ rồi độ cong khóe môi chậm rãi biến mất, sau đó dồn lực phần eo rồi bất chợt thúc mạnh một cái.

Đây là phản ứng trong nháy mắt, biểu cảm của Hạ Vũ lập tức bởi vì giao hợp kịch liệt nên thành ra mặt vặn vẹo, phía dưới kẹp chặt còn gấp gáp hơn so với thường. Hai người giằng co một hồi, hắn lại thả lỏng ra, Uông Lẫm thuận lợi tiến nhập, bắt đầu từ chậm đến nhanh, hết đâm vào lại rút ra. Anh nhìn thấy hắn vẫn đang cắn môi đè nén, cắm mãi tới mức trên môi dần xuất hiện một vết nứt sâu.

"Sao không rên đi." Uông Lẫm có chút cáu kỉnh mà hỏi.

"A... " Hạ Vũ mở miệng ngay sau khi nghe thấy lời này, tiếng rên rỉ vì bị chịch quá dữ lập tức tràn ra, hai má đỏ bừng, không biết là vì khoái cảm hay do thật sự xấu hổ, hoặc có thể là cả hai.

"Nâng cao thắt lưng lên một chút. "

"Ừ, để, để anh cố... "


Có thể là bởi vì cả ngày nay đã lặn lội đầy mệt mỏi, lúc này Hạ Vũ đã nhũn hết người, dáng vẻ bị bịt mắt lại bằng áo gối, tùy ý để người ta định đoạt, đương nhiên làm cho trong đầu Uông Lẫm hiện lên hai chữ 'yếu ớt'.

Anh lập tức lắc đầu, nâng thắt lưng lên mềm yếu vô lực của đối phương, trong nháy mắt lại thọc cây gậy của mình đến sâu tít. Hạ Vũ chợt run rẩy, hai bên đùi đang móc vào tay anh kích động đến mức run lên, tiếng rên rỉ đột nhiên cất tới cao vút, thế mà lại trực tiếp bắn vào, phun đến lên trên mặt của anh.

"Hức hức... " chỉ thấy Hạ Vũ đã sướng tới độ thở dốc kịch liệt, hai mắt đen kịt hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Mặt Uông Lẫm tối sầm lại, nhẹ buông tay rồi dùng sức đẩy hắn ra xa, sờ sờ mặt mình, chửi thề một tiếng.

"Sao vậy Tiểu Lẫm? " Hạ Vũ kéo khăn mặt xuống, sau khi thấy rõ đã ngây ngẩn cả người.

"Chết tiệt tự nhiên anh còn đờ ra làm gì?! Mang giấy qua cho tôi!" Uông Lẫm thấy dáng vẻ mắt không thèm chớp của hắn, lại càng giận thêm.

"Xin, xin lỗi... " Hạ Vũ lập tức nhảy xuống giường, mấy giây sau cầm một cuộn giấy nhảy lên nhào tới trước mặt Uông Lẫm để lau mặt cho anh.

Người này đúng là bắn tinh đặc gớm, trên mặt Uông Lẫm sáng loáng mấy vết dịch đục. Hạ Vũ đang lau nhưng mặt càng đỏ hơn, rồi lại mím khóe miệng vào, cố gắng điều khiển vẻ mặt của mình.

"Anh cười cái gì! "

"Anh, anh đâu có cười. " Hạ Vũ dừng lại chột dạ nhìn anh, khóe miệng còn mang theo nét gợi dục mơ hồ.

Hai cặp mắt đối diện với nhau, không khí bỗng lặng im ngay tức khắc.

Cũng không biết đây là cái loại bầu không khí gì nữa, hai tên đàn ông đang khỏa thân, mới làm tình xong nên đang dính lấy nhau, tay Hạ Vũ còn đang đặt ở trên mặt của Uông Lẫm, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau đúng một chóp mũi.

Đây chính là chuyện trong nháy mắt, Uông Lẫm nhích lại gần lên phía trước rồi cắn hẳn lên môi Hạ Vũ một cái. Người sau hoảng tới ngây người ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn xuống lại trên giường, cặp đùi bị tách ra đầy thô bạo, lại bị dập thêm phát nữa.

"Tiểu Lẫm... Ưhm! "

Uông Lẫm chặn miệng của hắn lại, phần thân dưới như phát cuồng mà nắc liên tục vào cái chỗ còn đang ướt sũng kia. Lúc Hạ Vũ bắn rồi anh vẫn còn đang cương, bây giờ như muốn trả thù bằng tình dục mà trả lại toàn bộ cho đối phương, ** mãi cho đến lúc lỗ đít tự co rúm vào tới mức không thể tự kiềm chế, Hạ Vũ đã sướng đến rên lên liên tục rồi khóc nức nở, anh mới bắn từng luồng tinh vào cơ thể của đối phương.

"Nhiều, nhiều quá đi... " Hạ Vũ vừa nói như thê thảm lắm, vừa khẩu thị tâm phi mà kẹp chặt mông vào, kích thích Uông Lẫm đến mức anh tét mấy phát mạnh vào mông thêm mấy lần nữa.

"Nhiều thế đủ làm anh thỏa mãn chưa?"

"Thỏa mãn lắm... " Hạ Vũ nhìn anh, cắn ngón tay thấp giọng cười nói, "'Tinh túy' của tướng công vừa đặc lại còn... "


"Má nó," Uông Lẫm đè hắn xuống, "Giờ anh còn diễn vai con gái thật luôn à."

"Em không thích à." Hạ Vũ có điểm mờ mịt.

"Tôi đang chịch đàn ông cơ mà! Còn anh có giỏi thì đi bơm vú, cắt của quý này của mình luôn đi?" Uông Lẫm búng một cái vào cậu nhỏ của hắn..

Hạ Vũ còn cười theo, nhưng trong mắt vẫn có nghi hoặc. Rõ ràng mấy lần trước hắn cũng play với mấy vai nữa, Uông Lẫm cũng hưởng thụ lắm mà. Có lẽ riêng hôm nay là anh đang không có hứng thú? Hay là do chơi chán rồi?

Nụ hôn vừa mới nãy còn làm cho hắn ngàn lần kích động, chuẩn bị lên thiên đường, bây giờ câu này lại khiến hắn như đang lưng chừng giữa hai thế giới, không biết phải làm sao.

"Đêm nay anh ở đâu?" Uông Lẫm xuống giường, mở ra ngăn tủ tìm ga giường dự phòng.

"Ah... Anh nói anh Tấn đặt phòng ở gần đây, lái xe vài chục phút là đến rồi." Hạ Vũ mới đột nhiên nhớ ra người đại diện bị mình bỏ xó qua một bên.

"Xa như vậy?"

"Bởi vì nơi này đã bị toàn bộ đoàn phim bao rồi, không có phòng thừa nào cả, chỉ có cách đặt chỗ khác gần đây thôi." Hạ Vũ vừa nói vừa đứng lên từ trên giường, giúp Uông Lẫm chỉnh lại ga giường.

"Bây giờ Lương Tấn đang ở khách sạn?"

"Ảnh đi ăn đêm rồi, em có muốn mang một ít qua đây hay không? Em muốn ăn gì?"

"Không cần, đến giờ tôi cần nghỉ ngơi."

"Thế thôi vậy," Hạ Vũ giúp anh trải ga giường xong, vỗ tay một cái, cười nói: "Anh đi trước, em ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải quay nữa."

"... Ừm.... "

Hạ Vũ mặc quần áo vào tử tế, đang lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Lương Tấn, đột nhiên một tiếng sấm đùng đoàng vang lên ngoài cửa sổ.

"Đây là, không thể nào? "

Hắn đi tới bên cửa sổ nhìn hướng ra phía ngoài, cách lớp lọm nghe tiếng gió thổi vù vù, một giây kế tiếp thì có đã có mấy hạt mưa lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống trên cửa sổ, ngay sau đó mưa đổ xuống như trút nước, có tia chớp điện cắt ngang bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận